Nhân nhà văn Nguyên Ngọc và GS Mạc Văn Trang (2 người
tôi quen) vừa tự ra khỏi đảng; tôi đăng lại mẩu chuyện mình đã chối từ vào đảng
thế nào. Nghĩ lại ngày ấy sao dại thế không biết. Bây giờ thấy tiếc, vì ngày ấy
nếu chịu phấn đấu một chút thì nay đã có cái để hưởng ứng bác Ngọc và bác Trang
rồi. Tiếc thật! Chuyện là thế này:
Cách đây gần 25 năm, khi mới về công tác tại một Viện
khoa học, tóc tôi dày và rậm lắm; như một khu rừng. Một hôm ông bí thư chi bộ,
cũng là một GS khả kính gặp tôi và nói: “Này, cậu có muốn vào Đảng không?”. Ban
đầu tôi hơi bất ngờ nên hỏi lại: “Bác nói thế nghĩa là thế nào?”. Ông cười và bảo:
“À mình thấy cậu có năng lực, hỏi thế để mình còn giới thiệu với chi bộ”. Ngập
ngừng một lúc, ông tiếp: “Nhưng điều đầu tiên là cậu phải cắt tóc ngắn đi, để
thế không được”. Tôi thấy buồn cười, nhưng không dám, đành nói: “Tóc em rối
nhưng đầu em nghĩ rất rành mạch đấy. Em sợ cắt gọn đi, lại chẳng nghĩ được gì
sáng sủa”. Nghe thế hình như ông hiểu và từ đó không thấy đặt lại vấn đề nữa.
Bẵng đi một thời gian, lại một ông bí thư chi bộ mới
gặp tôi và nêu vấn đề. Ông này còn trẻ, xấp xỉ tuổi tôi nên nói năng có vẻ bỗ
bã: “Này vào Đảng đi, ông có năng lực chuyên môn, bây giờ cần tý chính trị nữa
để có cơ hội phát triển…Nhưng chỗ bạn bè nói thật nhé, ông nghĩ gì thì tuỳ
nhưng ăn nói phải khéo hơn một chút, đừng thẳng thừng quá, nhất là với cấp
trên”. Tôi lại thấy buồn cười, nhưng vì ông này ít tuổi nên không ngại gì, bèn
bảo: “Lâu nay tôi nghĩ thế nào, nói và làm thế ấy quen mất rồi. Bây giờ theo
ông nếu vào Đảng thì phải nghĩ một đường, nói một nẻo và làm lại một cách khác
à? Như thế thì tôi không theo ông được rồi”. Không hiểu ông ta có giận không.
Nhưng sau đó có người bảo, ông ấy nói thế thôi, kết nạp những người như tôi,
ông ấy sợ lắm.
Lại mấy năm trôi qua, một hôm GS. Viện trưởng gặp
tôi. Ông này thì hơn tôi đến mười mấy tuổi, là bí thư đảng ủy chứ không phải bí
thư chi bộ. Ông bảo: “Cậu nên vào Đảng đi”. Tôi rơi vào một tình thế khó xử.
Ông ấy là đảng viên nhưng đứng đắn và có trình độ. Từ chối thẳng thừng thì như
là xúc phạm ông ấy mà nhận lời thì không đúng lòng mình; tôi đành vừa cười, vừa
nói: “Anh ạ! ở đâu cũng thế, Đảng lãnh đạo quần chúng đúng không?”.“Tất nhiên rồi”,
ông ấy đáp. Tôi bảo:“Thế có ai tốt các anh kết nạp hết vào Đảng thì quần chúng
còn lại toàn những người kém cỏi à? Hóa ra Đảng lại lãnh đạo một mớ Lý Thông à?
Thôi anh để em làm 1 quần chúng tốt để thỉnh thoảng còn lấy ví dụ ”. Không biết
ông ấy nghĩ gì, nhưng thấy nở một nụ cười và không nói câu nào.
“Quá tam ba bận”, chắc họ ngán tôi quá nên sau đó chẳng
để ý gì nữa. Về phần mình, tôi cứ nghĩ chẳng lẽ quần chúng lại toàn là Lý
Thông? Và nếu đúng thế thì sao các vị lãnh đạo lúc nào cũng nói: Cách mạng là sự
nghiệp của quần chúng?
Vừa rồi bạn tôi lại nói: “kẻ nào láng cháng cứ kết nạp
đảng cho nó trắng mắt ra” là thế nào nhỉ? Bối rối quá!
27-10- 2018
Đ.N.T
Đ.N.T
--------------------------------------
XEM
THÊM
Nghe đâu đây có quan điểm “không nên ra khỏi đảng Cộng sản, phải ở lại để hiểu đảng, có thông tin
về đảng, thì mới thắng nó được chứ. Cần có lực lượng tiến bộ nằm trong đảng, đổi
mới từ bên trong, chứ ra hết thì làm sao thắng nổi nó”. Vậy là việc ở lại
trong đảng Cộng sản được ví như hành động hy sinh thầm lặng của các chiến sĩ
tình báo, nằm vùng, hay cổ kính hơn, như Việt Vương Câu Tiễn nuốt nhục, nuốt hận
chờ thời nổi lên giết giặc.
Trời, các bác ấy nghĩ y như mình hồi 2009-2010. Cách
đây gần một thập niên, mình cũng đã từng nghĩ như thế và rất cảm thông, cảm
thương cho thân phận những đảng viên có tư tưởng cải cách mà buộc phải nằm
vùng.
Nhưng mà thôi, bây giờ thì các đồng chí không phải
nuốt nhục ở lại trong đảng để đấu tranh, đổi mới từ bên trong, cung cấp thông
tin ra bên ngoài... nữa đâu. Tội nghiệp quá. Không cần phải khổ thế làm gì.
Thứ nhất là đảng Cộng sản chẳng đổi mới được đâu. Đến
những nhân viên an ninh hạng bét mà mình gặp còn cười khẩy khi nói về các loại
thư ngỏ, thư riêng, đơn từ kiến nghị của các đồng chí đảng viên lão thành, thì
chứng tỏ đảng chẳng coi những tâm huyết, những lời gan ruột đó của các đồng chí
ra cái quái gì... chưa cho nếm mùi đàn áp đã là trân trọng các đồng chí lắm rồi
đấy.
Thứ hai là có nằm vùng cũng chẳng thu được thông tin
giá trị nào mà tuồn ra ngoài. Bao lâu nay, những thông tin về thế giới ngầm
trong “chính trường Việt Nam” toàn là do một số nguồn như các facebooker Người
Buôn Gió, Cô Gái Đồ Long, Osin Huy Đức... tung ra mà đến tai quần chúng, chứ có
mẩu thông tin nào do các đảng viên đang nằm vùng, hy sinh rò rỉ ra?
(Gọi là “chính trường Việt Nam” cho sang chứ thật ra
nó như cái xới vật hay cái chợ cá gì đó, mà lại còn bưng bít, đầy tính mưu mô,
băng đảng, bệnh hoạn nữa chứ. Nó giống cái ổ mafia thì đúng hơn... mà cũng chưa
hẳn, vì mafia không bán nước).
Thôi, tóm lại là các đồng chí không cần phải nhịn nhục,
hy sinh thân mình ở lại trong đảng Cộng sản nữa đâu. Không cần thiết.
——
Trên đây là đôi dòng suy nghĩ thành thật của một người
từng rất ủng hộ việc “ở lại trong đảng để có thông tin, để bám thắt lưng địch
mà đánh”.
No comments:
Post a Comment