Tue, 07/31/2012 - 21:35 — songchi
Được tin thân mẫu blogger Tạ Phong Tần qua đời sau khi tự
thiêu vì bị chính quyền địa phương sách nhiễu, hù dọạ, khủng bố tinh thần suốt
một thời gian dài mà tôi bàng hoàng.
Tôi chưa bao giờ hồ nghi một chút nào về sự
tàn ác, dã man, ngu muội của nhà nước cộng sản VN và cung cách hành xử không có
một chút tình người, không một chút lương tri, đốn mạt hết mức của cái nhà nước
này đối với người dân, đặc biệt đối với những ai dám lên tiếng nói lên sự thật
về chế độ, về thực trạng xã hội VN hay có bất cứ một hành vi nào phản kháng lại
sự cầm quyền của họ. Nhưng o ép, khủng bố tinh thần một bà cụ thân cô thế cô
suốt một thời gian dài đến mức cụ không chịu nổi, phải tự chọn cho mình một cái
chết đau đớn, tức tưởi, tuyệt vọng đến thế thì quả là khốn nạn không biết chừng
nào mà kể.
Kể từ khi đảng và nhà nước cộng sản VN nắm
quyền lãnh đạo ở đất nước này, đã có bao nhiêu trường hợp người dân phải tự
chọn cho mình một cái chết oan ức, cách này cách khác, vì bị nhà cầm quyền xử
ép, dồn đến đường cùng với đủ mọi nguyên nhân, lý do? Nào bị vu cho tội phản
động, tay sai của giặc Pháp, bị quy vào thành phẩn địa chủ, tiểu tư sản….thời
Cải cách ruộng đất, Nhân văn giai phẩm, hay vụ án xét lại năm xưa cho đến tội
làm tay sai cho Mỹ-ngụy, có dính dáng đến chế độ cũ, hay thuộc giai cấp tư sản
mại bản bóc lột nhân dân cần phải được cải tạo, rồi bây giờ thì nào bị cưỡng
chế đất đai, giải phóng mặt bằng nhưng đền bù không thỏa đáng, những vụ án xét
xử không công bằng, hoặc cũng vẫn là cái tội muôn đời “phản động, tuyên truyền
chống phá sự nghiệp cách mạng”…
Sự tàn ác của nhà
nước cộng sản VN đối với nhân dân trong suốt hơn sáu thập niên qua thật tình
không sao kể xiết. Chỉ riêng đối với
những ai vì yêu nước, vì xót xa, bức xúc trước sự lạc hậu của đất nước so với
các nước láng giềng và thế giới, trước thực trạng tồi tệ về mọi mặt của xã hội
VN và đời sống hoàn toàn thiếu vắng tự do, dân chủ, nhân quyền con người không
được coi trọng, đời sống vật chất lẫn tinh thần của nhân dân không được thật sự
bình yên, ổn định...nên đã dám lên tiếng, thì luôn luôn nhận được sự trả thù
hèn mạt của nhà cầm quyền. Từ những năm tháng đầu tiên khi đảng cộng sản lên
nắm quyền cho đến bây giờ, bao nhiêu thời gian đã trôi qua và thời cuộc, thời
thế đã biến chuyển, thế nhưng cách hành xử của nhà nước với những con người như
vậy cùng gia đình họ vẫn không hề thay đổi.
Những ai chưa bao giờ ở vào vị trí như vậy
sẽ không thể tin, không thể hiểu được và còn cho rằng những người khác đã nói
quá lên chứ nhà nước nào mà lại cư xử như vậy. Hoặc cố bênh vực rằng bất cứ quốc
gia nào, chế độ nào, hễ anh chống đối lại họ, thì anh cũng sẽ bị trừng phạt
thôi, làm sao có thể đòi hỏi một chính quyền nào đó đối xử tốt với anh, gia
đình anh khi anh chống đối họ? Nói như vậy là cố tình lập lờ, đánh đồng như
nhau giữa cách hành xử của một chế độ dân chủ pháp trị với một chế độ độc tài
cai trị bằng luật rừng, luật của đảng.
Trong một chế độ dân chủ pháp trị đa nguyên
đa đảng, chính quyền luôn luôn phải chịu sức ép từ các đảng phái đối lập, từ
sức mạnh của báo chí truyền thông, lá phiếu của người dân và dư luận quốc tế.
Họ không thể chà đạp lên tất cả mọi thứ. Và vì vậy, đối với những người bất
đồng chính kiến, tù nhân chính trị, họ phải đưa ra xét xử công khai, họ không
thể che đậy hành vi của mình nếu sử dụng những chiêu, trò ném đá giấu tay, bẩn
thỉu, hèn mạt như cách mà một nhà nước độc tài toàn trị có đủ quân đội, công
an, luật pháp, báo chí trong tay nhưng vẫn sử dụng như nhà nước VN. Từ việc
dùng truyền thông báo đảng để vu khống, bôi nhọ danh dự người bất đồng chính
kiến, gây sức ép với cơ quan làm việc của người đó để cơ quan buộc người bất
đồng chính kiến/người hoạt động chính trị phải thôi việc, sử dụng chính quyền
địa phương hoặc cơ quan đế đấu tố, kiểm điểm, tạo dư luận để cô lập người đó
với những người xung quanh, ngụy tạo những bản án hình sự để ghép tội, hoặc sử
dụng những điều luật mơ hổ như điều 88, 79…đế bắt giam với những bản án nặng
nề, bên cạnh đó thì thường xuyên khủng bố tinh thần người bất đồng chính kiến
và người thân của họ.
Những ai chưa/không trải qua, sẽ không thể
nào tin được những hành vi hèn mạt nhất mà nhà nước này vẫn sẵn sàng áp dụng,
kể cả ném mắm tôm, chất thối vào nhà, khóa trái cửa nhốt người bên trong không
cho ra ngoài, cho xã hội đen đánh dằn mặt, gây tai nạn khi đi xe trên đường,
theo dõi thường trực khắp mọi nơi mọi lúc…Đó là tất cả những gì mà từ thời cụ
Hoàng Minh Chính, ông Nguyễn Hộ xa xưa cho đến thượng tọa Thích Quảng Độ, linh
mục Nguyễn Văn Lý, luật sư Lê Thị Công Nhân, luật sư Nguyễn Văn Đài, luật sư Lê
Công Định hay những người bất đồng chính kiến khác, kể cả những con người bình
thường như các blogger trong nhóm CLBNBTD, các thanh niên công giáo bị bắt,
những người yêu nước đi biểu tình phản đối Trung Quốc…đã và đang trải qua, cùng
với gia đình của họ.
Với những ai không chịu nổi, thì cái chết là sự lựa chọn
tuyệt vọng cuối cùng. Như cụ bà Đặng thị Kim Liêng, thân mẫu blogger Tạ Phong
Tần đã phải chọn.
Tôi nhắc lại, tôi chưa bao giờ hồ nghi về
sự tàn ác, ngu muội, cách hành xử phi nhân tính của nhà cầm quyền VN đối với
người dân nói chung và những người dám nói khác ý họ. Chỉ có một điều tôi không
sao hiểu nổi, sao họ lại ngu đến thế khi vẫn tiếp tục thực hiện chính sách đàn
áp, đối xử tệ hại này giữa lúc tình hình biển Đông đang hết sức căng thẳng,
hiểm họa mất nước đã sờ sờ trước mắt và hơn bao giờ hết họ cần có sự ủng hộ của
nhân dân và quốc tế?
Hành xử như vậy thì nhân dân nào sẽ đứng
bên cạnh họ khi chiến tranh nổ ra? Các nước dân chủ tiến bộ nào trên thế giới
sẽ ủng hộ họ khi Trung Quốc gây sự với VN? Bài học từ năm 1979, 1988, khi VN
đơn độc chống chọi lại với TQ, sao họ không nhớ, không thuộc?
Trước khi xảy ra cuộc chiến năm 1979, đâu
phải Mỹ chưa từng chìa bàn tay ra trước với VN nhưng vì tầm nhìn thiển cận,
ngây ngất với cái chiến thắng mà thật ra có được, là nhờ sự hỗ trợ của Liên Xô,
Trung Cộng và cả khối XHCN lúc bây giờ chứ VN có cái gì ngoài xương máu của
chính nhân dân mình, đảng cộng sản VN đã bỏ lỡ cơ hội để rồi sau đó, cả dân tộc
phải trả giá bằng cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc và biên giới Tây-Nam, 10
năm bị cấm vận cũng như việc bất lực nhìn Trung Quốc tận hưởng mọi cơ hội của
việc mở cửa trước với phương Tây? Sao họ không nghĩ rằng, kịch bản này sẽ lại
có thể lặp lại, nếu nhà nước cộng sản VN không chứng tỏ cho thế giới thấy sự
thay đổi trong chính sách đu dây với TQ và cải thiện vể nhân quyền, mở rộng một
số tự do dân chủ cho người dân, thì Mỹ và các nước cũng vì quyển lợi của họ,
sẵn sảng để mặc cho Trung Cộng nuốt VN miễn là quyển tự do hàng hải trên biển
Đông và các quyền lợi khác của Mỹ và đồng minh không bị xâm phạm?
Chỉ có hai cách
trả lời cho thái độ này: hoặc là họ ngu lâu khó cải tạo, hoặc là họ đã chọn
lựa: thà mất nước mà giữ yên chế độ.
Hãy nhìn cách họ tiếp tục xưng xưng ca tụng tình hữu nghị Việt Trung, hèn hạ
câm nín trước mọi động thái leo thang gây hấn của TQ trên biển Đông trong lúc
vẫn tăng cường đàn áp, khủng bố người dân thì câu trả lời cũng đã rõ. Nhưng
nước mất vào tay TQ, liệu thân phận của họ, quyền lực của họ có còn nguyên vẹn,
yên ổn? Chưa kể, lịch sử, nhân dân sẽ nguyền rủa muôn đời, không thể nào họ
không hiểu điều này.