Tuesday, 29 April 2025

TẬP CẬN BÌNH 'PHONG ẤN' HOÀN TOÀN V IỆT NAM, CHỈ TRONG HAI TUẦN (Trần Anh Quân – Saigon Nhỏ)

 



Tập Cận Bình ‘phong ấn’ hoàn toàn Việt Nam, chỉ trong hai tuần

Trần Anh Quân – Saigon Nhỏ

29 tháng 4, 2025

https://saigonnhonews.com/thoi-su/tap-can-binh-phong-an-hoan-toan-viet-nam-chi-trong-hai-tuan/

 

https://saigonnhonews.com/wp-content/uploads/2025/04/Tap-Can-Binh-To-Lam-VietnamNet-1024x758.jpg

Ông Tập Cận Bình (phải) trong chuyến thăm Việt Nam mới đây. (Hình: VietnamNet)

 

Ngày 14 Tháng Tư, Tập Cận Bình tới Việt Nam ký 45 thoả thuận, trong đó có việc xây tuyến đường sắt Lào Cai – Hà Nội – Hải Phòng. Ngày 15-16-17, hải quân hai nước tuần tra chung, cùng lúc đó Trung Cộng đổ bộ lên bãi đá Hoài Ân (Trường Sa) để tuyên bố chủ quyền.

 

Cũng ngày 17, Tập Cận Bình đạt được năm thoả thuận về quản lý nguồn nước kênh Phù Nam. Mấy ngày gần đây, CSVN vẫn phải ra tuyên truyền ca ngợi quân đội Trung Cộng diễu binh đẹp hơn quân đội CSVN. Coi như đội hẳn cái mão thái thú chư hầu lên đầu.

 

 

Trung Cộng tuyên bố chủ quyền tại Trường Sa

 

Trong diễn biến mới nhất, Trung Cộng công khai tấm hình bốn lính Hải cảnh của họ căng cờ của lực lượng Hải cảnh đổ bộ lên bãi đá Hoài Ân, thuộc cụm đảo Thị Tứ, quần đảo Trường Sa để tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc ở đây. Theo các thông tin từ phía Trung Quốc thì việc căng cờ này đã diễn ra vào giữa Tháng Tư, nhưng họ đợi tới khi quân đội Trung Cộng qua diễu binh tại Thành Hồ thì mới đưa tin.

 

Đây là một đòn rất hiểm của Trung Cộng. Trong khi trong nước, ban tuyên giáo CSVN mấy ngày qua vẫn ra rả tuyên truyền ca ngợi quân đội Trung Cộng diễu binh đẹp, lính tráng cao to… Bây giờ tung cái hình khẳng định chủ quyền của Trung Cộng thì CSVN đành phải ngậm đắng nuốt cay, chẳng lẽ đang mời họ qua diễu binh mà lại lên án hành vi xâm lược hải đảo.

 

Cần nhớ, dù Hoàng Sa và Trường Sa đã mất (toàn bộ hoặc một phần) vào tay Trung Cộng, nhưng trước nay CSVN vẫn cố gắng khẳng định chủ quyền tại hai quần đảo này. Bây giờ họ căng cờ như vậy mà CSVN không thể lên tiếng phản đối và vẫn phải tuyên truyền ca ngợi quân Trung Cộng diễu binh thì quá là nhục nhã. Nói thẳng là coi như bỏ bão đá Hoài Ân chứ đợi hết 30 Tháng Tư thì làm sao mà giành lại, và lấy cái gì để giành?

 

Nhắc một chút về thời gian Trung Cộng thực hiện đổ bộ lên bãi Hoài Ân, nếu đúng như phía họ công bố là giữa tháng Tư, thì đó lại là lúc hải quân CSVN thực hiện tuần tra chung với Trung Cộng. Cụ thể, trong ba ngày 15, 16 và 17 Tháng Tư, quân đội Việt – Trung tổ chức chương trình “Giao lưu hữu nghị quốc phòng biên giới Việt – Trung lần thứ 9.”

 

Chương trình giao lưu này là sự kiện cao cấp nhất giữa quân đội hai nước khi có mặt Thượng Tướng Đổng Quân, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Trung Quốc, và Đại tướng Phan Văn Giang, bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Việt Nam. Ba ngày đó, cửa khẩu quốc tế Hữu Nghị Quan bị đóng cửa theo yêu cầu từ phía Trung Cộng. Đồng thời, hải quân hai nước cũng diễn ra hoạt động “tuần tra liên hợp” trên vùng biển vịnh Bắc Bộ lần thứ 38. Mỗi bên cử hai tàu chiến đấu để tuần tra chung.

 

Như vậy, CSVN đã trúng kế dương đông kích tây của Trung Cộng: thời gian Trung Cộng đổ bộ lên bãi Hoài Ân là cũng lúc hải quân hai nước tuần tra chung và quân đội hai nước ăn mừng “giao lưu hữu nghị lần thứ 9.”

 

 

Khoá các vị trí chiến lược ở ba miền Bắc – Trung – Nam

 

Không chỉ vấn đề biển đảo, trong chuyến vi hành của Tập Cận Bình tới Việt Nam và Campuchia hồi trung tuần tháng Tư, họ Tập còn có hai đòn đánh vào tử huyệt của Việt Nam.

 

Thứ nhứt, tại Hà Nội, ngày 14 và 15 Tháng Tư, Tập Cận Bình ký 45 thoả thuận hợp tác với Việt Nam (mà chắc chắn chỉ có bất lợi cho Việt Nam). Trong đó có một thoả thuận cho Việt Nam vay hơn 200 ngàn tỷ đồng để xây dựng tuyến đường sắt Lào Cai – Hà Nội – Hải Phòng; với điều kiện nhà thầu Trung Quốc sẽ đứng ra xây.

 

Đây không chỉ là cái bẫy nợ mà còn tạo ra đường tiến quân chiến lược cho Trung Cộng khi có chiến sự xảy ra. Tuyến đường này đi qua 9 tỉnh phía bắc, tạo thành thế gọng kìm. Nếu muốn tấn công phía bắc Việt Nam thì Trung Cộng có thể cùng lúc tiến quân theo hai đầu Hải Phòng và Lào Cai để xông thẳng vào Hà Nội.

 

Thứ hai, ngày 17 tháng Tư, Tập Cận Bình ký với Campuchia thỏa thuận về dự án kênh đào Phù Nam Techo trị giá $1,156 tỷ. Trong đó, có năm thỏa thuận và hợp đồng liên quan dự án quản lý tài nguyên nước tổng hợp Phù Nam Techo. Quản lý tài nguyên nước kênh Phù Nam tức là kiểm soát tất cả nguồn nước dưới hạ nguồn: đồng bằng Sông Cửu Long của Việt Nam.

 

Con kênh đào dài hơn 151km này được ví như cái đinh cuối cùng đóng lên cỗ quan tài đồng bằng Sông Cửu Long. Khi mà nước biển đang dâng cao, hạn mặn mỗi năm mỗi nặng hơn. Thì kênh đào Phù Nam lại càng khiến lưu lượng nước ngọt đổ về phía Nam ít hơn. Mất vựa lúa của cả nước, và hàng chục triệu người ở đồng bằng này cũng bị ảnh hưởng sinh kế. Cùng với đó, kiểm soát nguồn nước sẽ giúp Trung Cộng càng có lợi thế hơn trên bàn đàm phán sau này với Việt Nam.

 

Như vậy, coi như phía Bắc Việt Nam đã dính gọng kìm với đường sắt Lào Cai – Hà Nội – Hải Phòng. Phía Nam Việt Nam thì bị đóng đinh bởi kênh đào Phù Nam. Miền Trung thì có Formosa án ngữ ngay Hà Tĩnh, một trong những khu vực hẹp nhất Việt Nam. Cộng với việc hải đảo bị chiếm giữ như đã nói ở trên. Thì coi như vị trí địa chính trị chiến lược của Việt Nam tại biển Đông và Đông Nam Á lục địa bị Trung Cộng “phong ấn” hoàn toàn.

 

Thậm chí, Mỹ cũng không cần vị trí chiến lược của Việt Nam. Vì xung quanh biển Đông đã có 9 căn cứ quân sự của Mỹ ở Philippines, chưa kể ở Đài Loan, Singapore. Ngoài ra, Thái Lan, Malaysia, Indonesia, Brunei cũng đã có thoả thuận phép Mỹ sử dụng các căn cứ ở nước sở tại khi cần thiết.

 

Ngoài ra, việc Tập Cận Bình sang Việt Nam vi hành ngay trong lúc Việt Nam cần đàm phán với Mỹ cũng là một chiêu rất thâm độc. Cố tình tỏ ra thân mật với quan chức CSVN và ký 45 thoả thuận kia, vì họ Tập muốn chứng minh cho chính quyền Trump thấy rằng CSVN đã là chư hầu của Trung Cộng. Đúng y như những gì ông Peter Navarro, cố vấn thương mại Tòa Bạch Ốc, nói trên đài Fox New: “Về cơ bản thì Việt Nam là một thuộc địa của Trung Quốc cộng sản.”

 

Giờ CSVN hết đường giải thích, chống chế với Mỹ, mà cũng không thể nhúc nhích khi đã bị Tập Cận Bình “phong ấn.” Nếu còn bị chính quyền Trump đánh thuế nặng thì coi như CSVN phải phụ thuộc hoàn toàn vào Trung Cộng để bảo vệ chế độ theo đúng phương châm “thà mất nước hơn mất đảng.”

 

 

 




30/4/1975 CÓ PHẢI LÀ NGÀY GIẢI PHÓNG? (BBC News Tiếng Việt)

 



30/4/1975 có phải là ngày giải phóng?

BBC News Tiếng Việt

29 tháng 4 năm 2025

https://www.bbc.com/vietnamese/articles/c5y6kqwq75go

 

"Có người gọi 30/4 là Ngày Thống nhất - điều mà tôi không thể hiểu nổi. Đất nước thống nhất hai miền nhưng nhà nhà chia ly. Tôi không biết đó có thật sự là thống nhất hay không," nghệ sĩ gốc Việt Đinh Mỹ Loan chia sẻ với BBC News Tiếng Việt.

 

Gia đình bà Loan, những người rời khỏi Sài Gòn đúng vào ngày 30/4/1975 khi Sài Gòn sụp đổ, không đặt tên cho ngày này.

 

"Chúng tôi chỉ gọi đó là ngày 30/4," bà Loan cho biết.

 

Nhưng nghệ sĩ đa phương tiện sinh năm 1972 tại Việt Nam này cũng nói rằng bà hiểu vì sao 30/4 được gọi là Ngày Giải phóng.

 

Đã 50 năm trôi qua kể từ khi kết thúc cuộc chiến tranh mà Mỹ và báo chí phương Tây gọi là Chiến tranh Việt Nam - Vietnam War, còn Hà Nội gọi là cuộc Kháng chiến chống Mỹ cứu nước, hiện vẫn có nhiều cách gọi khác nhau về ngày này.

 

Một cách chính thức, nhà nước gọi đó là Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Tuy nhiên, một số cơ quan báo chí chính thống vẫn gọi là Ngày Thống nhất đất nước. Trên mạng và ở một số diễn đàn đó đây, có nhiều đề xuất, chẳng hạn gọi đó là Ngày Hòa bình, Ngày Kết thúc chiến tranh...

 

Những tên gọi khác nhau thể hiện những mối quan tâm, tâm tư và mong muốn, lẫn những cách tiếp cận khác nhau.

 

·        Trung Quốc tham gia diễu binh kỷ niệm 50 năm thống nhất Việt Nam, thông điệp là gì?

20 tháng 4 năm 2025

·        Chiến tranh Việt Nam: Trung Quốc đã tham gia như thế nào?

21 tháng 4 năm 2025

·        Tác giả chùm ảnh ngày 30/4 kể lại khoảnh khắc Sài Gòn sụp đổ

22 tháng 4 năm 2025

 

Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc, hiện giảng dạy Đông Nam Á học tại một số trường đại học ở TP HCM, cho rằng "ngày 30/4/1975 nên đặt là Ngày hòa bình, thống nhất đất nước là phù hợp nhất".

 

"Tại vì chúng ta thấy rõ rằng khi nhắc đến ngày 30/4 thì có 'triệu người vui, và triệu người buồn'. Nhưng trong khi cựu thù của Việt Nam là Mỹ đã hóa giải, hàn gắn, đã thành Đối tác chiến lược toàn diện, nhưng giữa những người Việt - cả người Việt trong nước với nhau, lẫn người Việt trong nước với người Việt ở nước ngoài - vẫn chưa thông tên gọi của ngày 30/4," ông Phúc nói với BBC News Tiếng Việt.

 

Theo nhà nghiên cứu này, cuộc chiến tranh đã chấm dứt 50 năm rồi, và tất cả những gì trong 21 năm

 

Chiến tranh ở Việt Nam đã thuộc về quá khứ, thuộc về lịch sử.

 

"Mà lịch sử là câu chuyện của ngày hôm qua, không có chữ nếu," ông nêu quan điểm.

 

"Tôi thấy rằng, nên thống nhất đối với cả cơ quan ngôn luận chính thức của Đảng và Nhà nước cũng như các báo chí chính thống của Việt Nam, nên thống nhất một tên gọi Ngày hòa bình và thống nhất đất nước," ông Phúc nói thêm.

 

"Ngày hòa bình, thống nhất đất nước là ngày hàn gắn những gì còn vướng mắc giữa người Việt với nhau," ông Phúc lập luận.

 

Nhưng ông Phúc cũng nêu thêm quan điểm rằng có một số người đánh giá rằng đây là cuộc nội chiến được quốc tế hóa.

 

"Còn bản thân tôi, tôi nghiên cứu cuộc chiến tranh Việt Nam, thì tôi cho rằng cuộc chiến tranh này là một cái cuộc nội chiến được quốc tế hóa, nhưng vẫn có mang yếu tố giải phóng dân tộc vì có yếu tố quân đội nước ngoài ở trên lãnh thổ này," ông chia sẻ.

 

 

XEM TIẾP >>>>>  

 

 

 





DIỄN BIẾN HÒA GIẢI DÂN TỘC, AI CÓ THỂ LÀM CHUYỆN NÀY ? (Nguyễn Hoàng Hải / Diễn Đàn Thế Kỷ)

 


 

Diễn biến hòa giải dân tộc, ai có thể làm chuyện này?

Nguyễn Hoàng Hải

April 29, 2025 

https://diendantheky.net/nguyen-hoang-hai-dien-bien-hoa-giai-dan-toc-ai-co-the-lam-chuyen-nay/

 

Diễn biến hòa giải dân tộc, ai “đủ tuổi” để làm chuyện này? Các nhân tố nào có thể thúc đẩy hay làm chậm lại quá trình này?

 

Hòa giải dân tộc là một cụm từ hay được nhắc đi nhắc lại trên báo chí trong và ngoài nước, trên mạng xã hội…nhất là trong những dịp quan trọng, như 50 năm ngày cuộc chiến tranh Việt Nam kết thúc 30/4/19785—30/4/2025, chẳng hạn.

 

Trước khi bị bắt, facebooker ủng hộ dân chủ nổi tiếng với hàng trăm nghìn followers Nguyễn Lân Thắng đã bình luận về trường hợp một doanh nhân Việt Nam thành đạt sang Mỹ tiếp cận cộng đồng người Việt tỵ nạn và tuyên bố muốn hòa giải dân tộc, rằng doanh nhân kia chưa “đủ tuổi” để làm chuyện này (khó như vác thang lên trời). 

 

Hòa giải dân tộc là một nhu cầu chính đáng để gắn kết con người Việt Nam trên toàn thế giới.  Nhu cầu đó có thể chỉ là mỹ từ của những nhà chính trị, những nhà ngoại giao. Nhưng đó là nhu cầu có thật đối với những người dân bình thường, những người Việt  thế hệ thứ 2, thế hệ thứ 3 sau cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn.  Nhu cầu là chính đáng, tuy nhiên thực tế thì như thế nào.

 

Việt Nam là một dân tộc bị chia rẽ mặc dù đất nước đã thống nhất từ năm 1975. Với tổng số kiều bào ước chừng trên 4 triệu người đang sống tại những nước phương Tây phát triển, và 100 triệu người trên lãnh thổ Việt Nam, nếu không có sự chia rẽ này, Việt Nam sẽ nhân được sự đóng góp đáng kể của cộng đồng người Việt hải ngoại; trong đó có nhiều người đang nắm các vị trí quan trọng, cũng như sở hữu kinh nghiệm và quyền lực mềm ở tại quốc gia sở tại. Từ đó có thể góp phần hỗ trợ, đưa Việt Nam, một đất nước có dân số cao hơn phần lớn các cường quốc G7 (Canada, Anh, Pháp, Đức, Ý…) và có vị trí chiến lược không kém gì Singapore, trở thành một quốc gia giàu mạnh, phát triển.

 

Nhìn về trong nước, với sự ham học hỏi cần cù chịu khó của người lao động Việt Nam, sự năng động của các doanh nghiệp vừa và nhỏ, Việt Nam đã ký kết được nhiều thỏa thuận tự do thương mại với nhiều khu vực kinh tế mạnh như  Liên  Minh Âu Châu, Anh Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc v.v… Sức bật hiện chưa được cộng hưởng thêm bằng sự hỗ trợ của cộng đồng phe thua trận, một cộng đồng có nhiều thành công về mặt kinh tế và công nghệ tại các nước phương Tây giàu mạnh. Một vài ví dụ có thể nêu ra ở đây như  Eric Thich Vi Lynhà sáng lập LinkedIn,  Phong Le–CEO của Strategy (công ty nằm trong top 100 công ty lớn nhất của Mỹ  theo số liệu ngày hôm nay ), tỷ phú Trung Dung  nhà sáng lập OnDisplay…

 Từ năm 1975, Việt Nam thống nhất 2 miền Bắc, Nam thành một, người dân đã có thể di chuyển tự do từ cực bắc Lũng Cú, Hà Giang tới cực nam của tổ quốc là Mũi Né, Cà Mau. Người Việt sang Mỹ sống và Việt Kiều Mỹ về Việt Nam sống cũng rất nhiều. 

 

Tuy nhiên rất nhiều người Việt lại đang sống trong một thế giới song song. Một ví dụ điển hình là trường hợp của một ca sĩ, trong một thế giới tại Việt Nam thì anh ta khen sống ở Việt Nam sướng hơn ở nước ngoài nhiều  nhưng trong một thế giới tại Mỹ thì anh đổi phận trai hào hoa “ông hoàng nhạc Việt” (danh xưng anh ta tự gọi), lấy một người phụ nữ hơn mình gần 20 tuổi, để đổi lấy thẻ xanh của Mỹ . Trên mạng có nhiều người nghi ngờ đó là đám cưới giả. Chưa kể đến những người nói và viết sách rằng phải cảnh giác với thế lực thù  địch là Mỹ, nhưng thực tế lại chỉ nhận đô la Mỹ  chứ không nhận tiền đồng Việt Nam khi được hối lộ. Hay ngay cả cán bộ cấp cao của ngân hàng trung ương Việt Nam (nơi phát hành tiền đồng), cũng chỉ nhận đô la Mỹ 

 

Trên mặt trận truyền thông cả chính thống lẫn không chính thống (các kênh youtube, các trang facebook có liên quan đến đội cờ đỏ) đều có một giọng điệu rất gay gắt coi thuyền nhân và con cháu họ, thế hệ F2, F3 là kẻ thù, gọi họ một cách xách mé là Cali ba sọc, là những người có thể sử dụng bạo lực để quay lại miền Nam, với sử ủng hộ của chính quyền Hoa Kỳ.  

 

Về mặt chính thức, cả một thời gian rất dài, nhiều người Việt chỉ vì dùng ngòi bút viết bài hay cất tiếng nói phê phán chính quyền một cách ôn hòa cũng bị kết án với quy kết là cộng tác hay nhận tiền của các tổ chức người Việt hải ngoại. Nhắc lại ở đây để nói lên cái nhìn chính thức của nhà nước Việt Nam đối với phe thua trận.  Việc cảnh giác và khắt khe của chính quyền trong nước đối với phe thua trận, cũng làm cho người dân trong nước cảnh giác với phe thua trận ở nước ngoài, cũng như người Việt ở nước ngoài nói chung. Người Việt ở nước ngoài mà viết bài phê phán chính quyền trong nước cũng rất dễ dàng bị chụp mũ là Cali ba sọc.

 

Một bước ngoặt bất ngờ trong tiến trình hòa giải dân tộc là sự kiện tổng thống Mỹ Joe Biden và cố tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng ký kết quan hệ đối tác chiến lược cho 2 quốc gia cựu thù.  

 

 Với mối quan hệ chiến lược này, nhà nước Việt Nam yên tâm là chính phủ Mỹ không bao giờ ủng hộ bất cứ một thành phần, một lực lượng nào sử dụng bạo lực chống lại Việt Nam, bao gồm “cả phe thua trận” và con cháu của họ.  Cái nhìn của chính quyền trong nước đối với phe thua trận ở nước ngoài chuyển đổi từ nhìn họ như kẻ thù tiềm năng (vì có điều kiện lợi dụng sự ủng hộ của chính phủ Mỹ) thành những kẻ gàn dở nhưng không nguy hiểm (?!)

 

Theo cá nhân người viết đây là một bước ngoặt giúp cho người Việt trong nước khi ra nước ngoài đi học tập hay định cư có thể bớt ngại ngùng khi giao thiệp với thế hệ người Việt thuyền nhân và con cháu của họ, những người đa phần có rất nhiều kinh nghiệm trong việc sống và làm việc tại đất nước sở tại.  Độc giả có đánh giá rằng bước ngoặt này đã giúp tiến trình hòa giải dân tộc được chiếm 30% chiều dài của cái thang hòa giải dân tộc hay không? Nếu được, thì đó là công lớn của 2 người “đủ tuổi”, Joe Biden và Nguyễn Phú Trọng

 

Cũng trong tinh thần tìm hiểu về diễn biến hòa giải dân tộc, một sự kiện truyền thông nữa đáng chú ý là đương kim thủ tướng Việt Nam phát biểu rằng đánh golf với tổng thống Mỹ mà giúp cho quốc gia Việt Nam thì ông đánh cả ngày cũng được. Đây là dịp mà những người Việt thực tâm muốn hòa giải dân tộc có thể giúp cho tiến trình hòa giải nhanh hơn bằng cách đặt câu hỏi phản biện cho những người Việt trong phạm vi tương tác của mình rằng, các thủ tướng của miền Nam trước năm 1975 họ là những người đầy tớ của Mỹ, hay cũng chỉ là những người đánh golf nhiệt tình với Kennedy, Johnson, Nickson vì ngoại giao quốc gia. 

 

Với thâm hụt thương mại thặng dư giữa Mỹ và Việt Nam, tổng bí thư Tô Lâm đã ngỏ lời trong một cuộc điện đàm với tổng thống Mỹ Donald Trump, thuế 0% cho hàng Mỹ vào Việt Nam, để tiếp tục buôn bán thương mại với Mỹ. Rất có thể Tô Lâm cũng đồng ý, để tiếp tục buôn bán làm ăn với Mỹ, Việt Nam sẽ đồng ý cắt chữ “giải phóng miền Nam” khi nhắc đến sự kiện 30/04 trên truyền thông hay sách vở, hay trong dịp nghỉ lễ, chỉ để lại là “thống nhất đất nước”? Đi sâu hơn, nhiều sứ quán tại Việt Nam của các quốc gia phương Tây nơi có cộng đồng người Việt thuyền nhân đông (nhưng không mạnh, họ cũng đăng bài trên Facebook thông báo sứ quán của họ đóng cửa vào dịp nghỉ lễ 30/04 Giải Phóng Miền Nam. 

 

https://diendantheky.net/wp-content/uploads/2025/04/Hinh-bai-NHH.jpg

Cờ, pano, khẩu hiệu với những cụm từ “giải phóng miền Nam”, “toàn thắng”…xuất hiện khắp nơi. Ảnh: TTXVNBáo Lao Động

 

Đó cũng là một cách để người Mỹ đính chính họ chưa bao giờ là những người thực dân, muốn biến các dân tộc khác làm nô lệ, như là điều mà thế hệ trẻ Việt Nam vẫn được tuyên truyền từ năm này đến năm khác, miền Nam là thuộc địa của Mỹ, không khác nào Việt Nam trước đây là thuộc địa của Pháp, hay Ấn Độ là thuộc địa của Anh, Công Gô là thuộc địa của Bỉ.  Đáng tiếc là những nửa đầu của thế kỷ 20, ấn tượng đầu tiên của người Việt (cũng như nhiều nước nghèo khác) về người “da trắng mắt xanh mũi lõ” như Pháp, Anh là những kẻ thực dân độc ác. Thế kỷ 19, và đầu thế kỷ 20 thời kỳ trước chiến tranh thế giới lần 2, ngoài dân tộc “da trắng mắt xanh mũi lõ£  Pháp là thực dân đối xử ác độc đối với người Việt  thì cạnh đó  thực dân “da trắng mắt xanh mũi lõ” Bỉ cũng làm điều tương tư như vậy đối với người Công Gô (Ghi chú ở đây là người  Bỉ gốc Công Gô tham gia vào chính trị tại nước sở tại  gây sức ép cho nước Bỉ phải chính thức xin lỗi , người Việt ở Pháp có thể làm điều tương tự được không) . Nhắc lại thời kỳ trước chiến tranh thế giới lần Hai để mọi người thấy việc đánh đồng người “da trắng mắt xanh mũi lõ” trên đất nước Việt Nam là một định kiến dễ được chấp nhận.  Việc đính chính Mỹ không phải là thực dân, đó là hành động cần thiết để xác minh thuyền nhân thua trận họ không phải là nô lệ, họ không phải là tay sai của bọn thực dân “da trắng mũi lõ”.  Nếu chuyện đính chính đó xảy ra thì ông ấy cũng là một người đủ tuổi để thực hiện một bước tiến lớn cho quá trình hòa giải dân tộc một cách vô tình, hay cố tình (nếu như chịu sức ép từ cử tri Mỹ gốc Việt hay các chính khách gốc Việt) cho dân tộc Việt Nam. Người viết đánh giá bước tiến này chiếm 30% chiều dài của cái thang hòa giải dân tộc.  Điều này tuy xa mà lại rất gần như đã phân tích nhu cầu buôn bán giao thương của Việt Nam. Hơn nữa các lãnh đạo Việt Nam thời “cộng sản định hướng xã hội chủ nghĩa” hiểu rất rõ là muốn đánh thuế doanh nghiệp nhiều, thì doanh nghiệp phải bán được hàng nhiều. 

 

30% nữa của cái thang  là khi nào nhà nước Việt Nam thả  hết tự do cho hàng trăm facebookers, youtubers, nhà báo đang bị giam giữ chỉ vì dùng ngòi bút, hay dòng trạng thái, hay tiếng nói của họ để chỉ ra hiện tình đất nước (như Nguyễn Lân Thắng, Phạm Đoan Trang, Phạm Chí Dũng), và khi xã hội Việt Nam  đạt được một số  tiêu chuẩn của tự do dân chủ :  như tự do ngôn luận, tự do báo chí,  tự do hội họp tự do ứng cử …v.v. Cái này thì chắc chắn còn xa vời lắm. Tuy nhiên điều này cộng đồng người Việt ở chiều bên kia có thể tác động vào được ít nhiều, theo cái cách đứng trên vai người khổng lồ. Người khổng lồ ở đây là các chính quyền sở tại phương Tây nơi họ có là phiếu, nơi họ có tiếng nói với các nghị sĩ. Với kim ngạch thương mại 2 chiều giữa Việt Nam và các quốc gia phát triển ở phương Tây, trong đó cán cân thương mại bị lệch nhiều về Việt Nam (xuất nhiều, nhập it), thì các quốc gia phương Tây có cửa trên để mặc cả, ra điều kiện với chính quyền Việt Nam, giống như cách chính quyền Mỹ hiện giờ đang làm với Việt Nam. Câu hỏi là liệu cử tri người Việt tại nước dân chủ phương Tây sở tại đó, có lồng yêu cầu của mình vào được không.   

 

10% còn lại là khi nào các cuộc biểu tình vì quyền tự do biểu đạt cho Việt Nam tại thủ đô các nước phương Tây, không còn hình bóng của lá cờ ba sọc nữa, là cờ mà bên thắng cuộc với độ cảnh giác cao độ có thể quy kết bất cứ ai liên quan tới nó nhiều ít là có động cơ khởi động lại cuộc xung đột bằng bạo lực giữa lá cờ đỏ sao vàng và cờ vàng ba sọc đỏ 50 năm về trước.   

 

Nguyễn Hoàng Hải 

 

----------------------------

*Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả, không nhất thiết phản ánh quan điểm của Diễn Đàn Thế Kỷ. 

 

 

 




NỬA THẾ KỶ SAU NHÌN LẠI CUỘC NỘI CHIẾN (Nguyễn Gia Kiểng / Diễn Đàn Thế Kỷ)

 



Nửa thế kỷ sau nhìn lại cuộc nội chiến

Nguyễn Gia Kiểng

April 29, 2025

https://diendantheky.net/nguyen-gia-kieng-nua-the-ky-sau-nhin-lai-cuoc-noi-chien/

 

Mọi quốc gia đều rất khó phục hồi và gượng dậy sau một cuộc nội chiến, dù là một cuộc nội chiến ngắn tiếp theo bởi một cố gắng hòa giải lớn. Chúng ta đã trải qua một cuộc nội chiến 30 năm và sau đó bên thắng không hề có cố gắng hòa giải. Chúng ta cần nhìn rõ những gì phải biết và phải làm nếu muốn đất nước có tương lai.

 

Trước hết phải khẳng định cuộc chiến 30 năm (1945 – 1975) kết thúc ngày 30/04/1975 là một cuộc nội chiến. Khi một cuộc chiến diễn ra trên một đất nước trong đó tuyệt đại đa số chiến binh cũng như nạn nhân là người trong nước thì đó là một cuộc nội chiến, mọi biện luận phủ nhận chỉ ngoáy dao vào vết thương.

 

Nội chiến tàn phá gấp bội một cuộc chiến với nước ngoài bởi vì ngoài những thiệt hại vật chất nó còn hủy hoại tình cảm dân tộc. Khi người ta có thể giết nhau dù không biết nhau thì mặc nhiên người ta không còn coi nhau là đồng bào.

 

Đảng Cộng Sản chia cuộc chiến này làm hai giai đoạn. Họ gọi giai đoạn 1945 – 1954 là “kháng chiến chống Pháp giành độc lập” và giai đoạn 1955 – 1975 là “chống Mỹ cứu nước”. Một lần cho tất cả chúng ta hãy thẳng thắn nhìn lại cuộc chiến này.

 

 

Có cần kháng chiến chống Pháp giành độc lập không?

 

Một trong những nhà văn Pháp mà tôi thích nhất là Roger Martin du Gard. Bộ trường thiên tiểu thuyết Les Thibault (Gia đình Thibault) của ông là một kiệt tác văn chương -khiến ông được giải Nobel năm 1937- cũng đồng thời là một chứng liệu lịch sử. Qua thảm kịch của gia đình Thibault bộ tiểu thuyết này, đặc biệt là qua cuốn dài nhất Mùa hè 1914 (L’été 1914) Roger Martin du Gard cho thấy là ngay trước Thế Chiến I trong xã hội Châu Âu tư tưởng chính trị đã đề cao các giá trị nhân quyền và bình đẳng đồng thời lên án chiến tranh, chinh phục và chủ nghĩa bá quyền. Thế Chiến I (1914 – 1918) sau đó đã giáng một đòn chí tử vào chủ nghĩa thực dân. Chỉ cần đi qua các làng nhỏ của Pháp hiện nay cũng có thể thấy rõ điều này. Một làng chỉ có vài trăm dân cũng có một tượng đài ghi danh hàng chục thanh niên đã “chết cho nước Pháp” (Morts pour la France). Đa số thanh niên Pháp ở lứa tuổi 18 – 30 đã chết trong cuộc thế chiến này mà nguyên nhân là tranh giành ảnh hưởng, lãnh thổ và thuộc địa. Tình trạng các nước Châu Âu khác cũng tương tự và tất cả các nước thực dân lúc đó đều là những nước Châu Âu. Sự cáo chung của chủ nghĩa thực dân như thế đã được quyết định. Bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền Phổ Cập khẳng định chủ quyền của các dân tộc và những quyền con người tuy chỉ được long trọng đưa vào Hiến Chương Liên Hiệp Quốc năm 1948, sau Thế Chiến II, nhưng nội dung của nó đã được biết qua các cuộc thảo luận ngay sau Thế Chiến I. Pháp là một trong những tác nhân chính của tuyên ngôn này. 

 

Chứng cớ cụ thể của sự thay đổi tư duy chính trị của Pháp sau Thế Chiến I là toàn quyền Alexandre Varenne. Ông này được cử sang làm toàn quyền Đông Dương (Việt Nam, Campuchia và Lào) từ năm 1925 đến năm 1928. Ngay khi nhận chức ông đã nới rộng các quyền tự do, đẩy mạnh giáo dục và công khai khuyến khích người Việt Nam chuẩn bị để lấy lại chủ quyền. Sau ba năm ông bị triệu hồi về Pháp dưới áp lực của khối thực dân Pháp tại Đông Dương, nhưng đến năm 1936 chính họ lại bầu ông làm đại diện trong Thượng Hội Đồng Đông Dương. Sau đó Mặt Trận Nhân Dân (Front populaire) lên cầm quyền tại Pháp từ năm 1936 đến năm 1938 đề nghị trả lại miền Bắc cho triều đình Huế nhưng đề nghị này bị chính các trí thức Việt Nam đồng thanh phản đối.

 

Sau Thế Chiến II các cường quốc thực dân không chỉ bị bắt buộc phải trả độc lập cho các thuộc địa mà còn phải tìm mọi cách để trả độc lập thật nhanh. Lý do là vì sau Tuyên Ngôn Nhân Quyền Phổ Cập khẳng định quyền bầu cử và ứng cử như nhau cho mọi người các dân tộc của các đế quốc thực dân trở thành thiểu số trong đế quốc của họ. Thử tưởng tượng nếu Anh chưa trả độc lập cho Ấn Độ thì bây giờ sẽ ra sao? Người Ấn Độ thừa đa số để biểu quyết đổi tên đế quốc Anh thành đế quốc Ấn trong đó nước Anh chỉ còn là một tỉnh nhỏ. Một cách tương tự nếu Pháp và Việt Nam vẫn còn là một nước thì bây giờ nước đó sẽ chủ yếu là nước Việt Nam.

 

Như thế chúng ta không cần kháng chiến chống Pháp để giành độc lập. Độc lập là bắt buộc dù muốn hay không, vấn đề chỉ là thương lượng với Pháp để độc lập đến trong những điều kiện thuận lợi nhất. Cuộc chiến gọi là “kháng chiến chống Pháp giành độc lập” đã chỉ có là vì mục đích của Đảng Cộng Sản không phải là độc lập dân tộc mà là để thiết lập chế độ cộng sản. Vả lại nó đã bắt đầu ngay sau Cách Mạng Tháng 8 (ngày 19/08/1945), khá lâu trước khi quân đội Pháp trở lại Việt Nam, với đợt ám sát và thủ tiêu hàng loạt các đảng viên Đại Việt và Việt Nam Quốc Dân Đảng.

 

Cũng cần nhắc lại là Đảng Cộng Sản Việt Nam đã được thành lập ngày 03/02/1930 tại Hồng Kông như một thành viên của Quốc Tế Cộng Sản (hay Đệ Tam Quốc Tế) trong đó các đảng cộng sản đã tuyên thệ (tại Đại Hội 6 của Quốc Tế Cộng Sản năm 1928) là họ chỉ có một tổ quốc là Liên Bang Xô Viết. Nó xuất hiện lần đầu tiên tại Việt Nam năm 1931 với một danh xưng không liên quan gì tới Việt Nam là “Xô Viết Nghệ Tĩnh” và một khẩu hiệu không có gì là tình đồng bào “trí, phú, địa, hào đào tận gốc trốc tận rễ”. Rõ ràng mục tiêu duy nhất của Đảng Cộng Sản là thiết lập chế độ cộng sản, chống Pháp giành độc lập chỉ là một chiêu bài.

Một câu hỏi là người Việt Nam có lý do để căm thù người Pháp đến độ phải chiến tranh với họ không? 

 

Câu hỏi cần được đặt ra vì “căm thù giặc Pháp” đã là khẩu hiệu mà Đảng Cộng Sản sử dụng để kích thích người Việt Nam chấp nhận mọi hy sinh như lời ca bài Hò Kéo Pháo:”Dốc núi cao cao nhưng lòng quyết tâm còn cao hơn núi, vực sâu thăm thẳm vực nào sâu bằng chí căm thù!”.

 

Dĩ nhiên là cuộc tiếp xúc nào với người hơn mình cũng mang đến nỗi tủi nhục vì thua kém và người Pháp, cũng như mọi dân tộc, cũng có những phần tử nhỏ mọn, tham lam và hống hách lợi dụng mọi cơ hội để ức hiếp những người yếu kém. Tuy vậy giai đoạn Pháp thuộc đã rất có lợi cho Việt Nam.

 

Người Pháp áp đặt quan hệ đô hộ, mà họ gọi là bảo hộ (protectorat), trên nước ta từ năm 1884. Nếu tính từ ngày họ chiếm sáu tỉnh miền Nam năm 1867 thì thời gian Pháp thuộc đã kéo dài 78 năm. Trong gần 80 năm đó Pháp đã giúp Việt Nam làm những tiến bộ vượt bậc. Đã có hàng ngàn người tốt nghiệp đại học và cao đẳng trong những bộ môn mà trước đó chúng ta chưa từng biết tới như toán, hóa học, vật lý, luật, cơ học, y, dược v.v. Họ đã xây dựng vô số công trình kết cấu hạ tầng, đường sắt, hải cảng, sân bay. Cuộc sống và kiến thức của người Việt đã tăng lên hẳn. Nhân quyền cũng nhảy vọt, đã có tòa án, nhà vua không còn quyền tùy tiện xử tử, thậm chí giết cả ba họ, bất cứ ai như trước nữa. Việt Nam đã có báo chí, văn học nghệ thuật nở rộ. Có thể nói trong gần 80 năm Pháp đã giúp Việt Nam tiến một đoạn đường dài hơn quãng đường mà chúng ta đã đi được trong suốt dòng lịch sử.

 

Pháp cũng đã giúp Việt Nam trút được cái ách chư hầu đối với đế quốc Trung Hoa. Họ đã buộc Trung Quốc chính thức nhìn nhận Việt Nam là một nước riêng biệt với Trung Quốc, buộc Trung Quốc phải nhìn nhận một biên giới thuận lợi cho Việt Nam trên đất liền cũng như trên biển, nhìn nhận chủ quyền của Việt Nam trên các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Những quyền lợi mà sau này Đảng Cộng Sản không giữ được.

 

Vào năm 1945, nếu bỏ qua mấy tháng chiến tranh dữ dội đưa đến hỗn loạn và cả nạn đói Ất Dậu, Việt Nam là nước phát triển nhất và có nhiều triển vọng nhất Đông Nam Á, hơn xa Cao Ly và Đài Loan. Sài Gòn là Hòn Ngọc Viễn Đông, Hà Nội là thủ đô văn hóa Đông Dương. 

Chúng ta không cần phải mang ơn người Pháp nhưng cũng không có lý do để “căm thù giặc Pháp” như Đảng Cộng Sản rêu rao. Đó cũng chỉ là một khẩu hiệu tuyên truyền mỵ dân như khẩu hiệu “kháng chiến chống Pháp giành độc lập”.

 

Còn giai đoạn mà họ gọi là “chống Mỹ cứu nước”? 

 

Mỹ tuyệt đối chưa bao giờ xâm lăng một nước nào. Chủ nghĩa thực dân hoàn toàn vắng mặt trong văn hóa chính trị của họ. Mỹ là một nước thương mại tìm thị trường chứ không tìm thuộc địa. Ngay khi giành được Philippines từ tay người Tây Ban Nha Mỹ đã trả độc lập cho Philippines. Cũng tương tự như ngay sau khi đánh đuổi được Tây Ban Nha khỏi Cuba họ đã giúp lập ra nước Cuba độc lập. Porto Rico từ một thế kỷ nay chỉ mong được làm một tiểu bang của Mỹ họ cũng không chấp nhận.

 

Quân Mỹ đã tới miền Nam Việt Nam trong khuôn khổ của cuộc Chiến Tranh Lạnh để ngăn chặn sự bành trướng của khối cộng sản, cũng không khác gì hàng trăm ngàn quân Trung Quốc và Liên Xô đã tới miền Bắc để giúp Hà Nội. Khẩu hiệu “chống Mỹ cứu nước” cũng chỉ là một khẩu hiệu tuyên truyền như khẩu hiệu “kháng chiến chống Pháp giành độc lập”. 

 

Cuộc nội chiến vô lý kéo dài 30 năm đã làm 6 triệu người Việt Nam thiệt mạng, làm tan nát tình cảm dân tộc và khiến nước ta tụt hậu bi đát. Cuộc nội chiến này đã chỉ có vì Đảng Cộng Sản đặt tham vọng quyền lực của mình và chủ nghĩa cộng sản lên trên đất nước. Chính Lê Duẩn đã nói “Ta đánh là đánh cả cho Trung Quốc, cho Liên Xô”.

 

Trước năm 1945 chúng ta phát triển hơn Hàn Quốc và Đài Loan, năm 1975 miền Nam mặc dù đã trải qua 30 năm chiến tranh cũng không thua kém họ bao nhiêu, bây giờ sau 50 năm thống nhất dưới chế độ cộng sản chúng ta thua xa họ về mọi mặt, họ giầu có và phát triển gấp hơn mười lần chúng ta. Thời gian đã đủ dài để chúng ta thấy rằng thành tích duy nhất mà Đảng Cộng Sản còn dám khoe khoang là đã thắng Pháp giành độc lập, thắng Mỹ cứu nước nhưng đó chỉ là một thành tích tuyên truyền bịa đặt không chỉ sai sư thực mà còn ngược hẳn với sự thực.

 

Xuyên tạc lịch sử là điều mọi chế độ độ độc tài bạo ngược đều làm sau khi đã bưng bít thông tin và cấm đoán những tiếng nói phản biện. Đó là vũ khí tự vệ của họ và cũng điều duy nhất họ có thể ít nhiều thành công bởi vì nói dối về quá khứ dễ hơn nhiều so với nói dối về một hiện trạng mà mọi người đều có thể nhìn thấy. Nhưng đó cũng lại là điều tai hại vô cùng cho đất nước bởi vì một dân tộc không hiểu rõ quá khứ không thể lấy những quyết định đúng cho tương lai.

 

Cuộc nội chiến ngu xuẩn này đã có thể tránh được nếu vào thời điểm 1945 chúng ta có những trí thức đủ kiến thức chính trị để soi sáng cho quần chúng về tình hình và hướng đi của thế giới. Tiếc rằng lúc đó chúng ta đã chỉ có những trí thức khoa bảng học vội vã để lấy bằng. 

 

Bổn phận chính của những người trí thức trong mọi quốc gia là hướng dẫn sự hiểu biết trung thực để quần chúng đừng bị cám dỗ bởi những thủ đoạn tuyên truyền gian trá. Cho đến nay trí thức Việt Nam đã không đảm nhiệm sứ mạng đó. Trong quá khứ một số vì nông nổi đã tiếp tay cho mưu đồ đen tối của Đảng Cộng Sản, hiện nay vẫn còn những người bán rẻ danh dự và phẩm giá của mình để làm dụng cụ cho sự dối trá. Kết quả là chúng ta đã là chúng ta ngày nay. 

 

Kỷ niệm 50 năm ngày 30/04/1975 là dịp để trí thức Việt Nam nhắc lại với nhau bổn phận đó. Khẩn cấp!

 

Nguyễn Gia Kiểng

(30/04/2025)

 

 

 

 



NGUYỄN TƯỜNG THỤY - TỪ BỘ ĐỘI ĐẾN NHÀ BÁO VÌ HÒA GIẢI DÂN TỘC (Phạm Đình Bá / Diễn Đàn Thế Kỷ)

 




Nguyễn Tường Thụy – Từ bộ đội đến nhà báo vì hòa giải dân tộc 

Phạm Đình Bá  -  Diễn Đàn Thế Kỷ

April 28, 2025

https://diendantheky.net/pham-dinh-ba-tu-bo-doi-den-nha-bao-vi-hoa-giai-dan-toc-nguyen-tuong-thuy/

 

Nguyễn Tường Thụy, một cựu sĩ quan quân đội miền Bắc, đã trở thành một nhân vật đáng chú ý không chỉ vì quá khứ quân ngũ mà còn vì những nỗ lực hòa giải và gắn kết giữa những cựu binh của hai phía trong cuộc chiến Việt Nam. Hành trình từ bộ đội đến nhà báo vì hòa giải dân tộc của ông là biểu tượng đặc biệt trong những ngày cuối tháng 4 năm nay.

 

Nguyễn Tường Thụy sinh năm 1950 tại Nam Định, từng là một sĩ quan trong quân đội miền Bắc với cấp bậc đại úy trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam. Đây là một thông tin gây ngạc nhiên cho nhiều người khi biết về quá khứ của ông, đặc biệt là khi ông xuất hiện tại các sự kiện liên quan đến cựu quân nhân miền Nam. (1)

 

Sau chiến tranh, thay vì duy trì những định kiến và hận thù, ông Thụy đã chọn con đường hòa giải và tìm kiếm sự thật. Ông đã tham gia vào nhiều hoạt động xã hội, từ những cuộc biểu tình bảo vệ chủ quyền đất nước đến việc giúp đỡ những người yếu thế trong xã hội. (2)

 

Ở anh, tôi cảm nhận được một điều: Sự thấu hiểu sâu sắc về chế độ Cộng sản ở Việt Nam, những năm tháng anh phục vụ trong quân đội, làm việc ở các cơ quan nhà nước đã làm cho anh nhận thức sâu sắc hơn về một chế độ bất nhân, bất nghĩa và bất chấp mọi điều đơn giản mà ai cũng bảo vệ, đó là lương tâm của con người. Và chính vì vậy mà anh bước vào trận chiến không khoan nhượng với cái ác, cái giả dối và cái vô đạo đức.” (J.B. Nguyễn Hữu Vinh) (2)

 

Đặc biệt, ông Thụy đã tham gia các buổi họp mặt và chương trình tri ân dành cho Thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa (VNCH), thể hiện tinh thần hòa hợp dân tộc và nhận thức sâu sắc về những đau thương mà chiến tranh để lại cho tất cả các bên.

 

Một trong những hoạt động nổi bật của ông Thụy là việc tham dự chương trình tri ân Thương phế binh VNCH do Dòng Chúa Cứu Thế tổ chức tại Sài Gòn. Trong một lần tham dự vào ngày 28/12/2015, ông đã có bài phát biểu xúc động, thể hiện sự cảm thông sâu sắc với những người lính đã từng đối đầu với mình trên chiến trường. (1, 3)

 

Trong bài phát biểu của mình, ông Thụy đã nói: “Thưa các anh thương phế binh (TPB) VNCH. Cách đây 31 năm chúng tôi và các anh đã từng cầm súng bắn vào nhau. Hôm nay, tôi đã chứng kiến những sự tàn phá của chiến tranh. Tôi cảm nhận được những đau thương về thân xác và tinh thần mà các anh phải chịu từ hơn 30 năm qua“. (1)

 

Ông cũng thẳng thắn thừa nhận: “Thưa các anh, đứng trước mắt các anh tôi đóng vai một người chiến thắng, nhưng nói cho cùng thì tất cả mấy trăm anh em chúng ta đều là những kẻ chiến bại. Phía anh em bộ đội cũng có bao người đi mà không có ngày về cũng như phải sống trong tình trạng thương tật. Kẻ chiến thắng trong cuộc chiến “nồi da xáo thịt” này chính là Đảng Cộng sản Việt Nam, và anh em chúng ta cũng như toàn thể nhân dân VN đều là nạn nhân“. (1)

 

Ông Thụy không chỉ tham dự mà còn viết về những trải nghiệm của mình trong các sự kiện tri ân thương phế binh VNCH. Trong một bài viết, ông mô tả chi tiết chương trình do Dòng Chúa cứu thế tổ chức, nơi hàng ngàn thương phế binh VNCH được chăm sóc và tặng quà. (3, 4)

 

Ông viết: “Tiếp xúc với anh em TPB VNCH cảm xúc của tôi về tình đồng bào dâng lên tràn ngập cõi lòng“. 

 

Trong một bài viết khác, ông so sánh tình hình sau chiến tranh ở Việt Nam với tình hình sau nội chiến ở Mỹ, khi ông nhận xét: “Cuộc nội chiến 1861-1865 ở Mỹ kết thúc bằng chiến thắng của Miền Bắc đối với miền Nam nước Mỹ không có hận thù, không có mừng chiến thắng, không có sự coi thường, xúc phạm của phe chiến thắng đối với phe bại trận. Người thắng trận nâng đỡ người bại trận, cùng nhau xây dựng đất nước để nước Mỹ hùng cường như ngày nay“. (3, 4)

 

Sau này, ông Thụy trở thành nhà báo và Phó Chủ tịch Hội Nhà báo Độc lập Việt Nam (HNBĐLVN). Ngày 05/01/2021, ông cùng các thành viên của Hội bị kết án nặng nề.

 

·        Tiến sĩ Phạm Chí Dũng, Chủ tịch HNBĐLVN, 15 năm tù, 3 năm quản chế.

·        Ông Nguyễn Tường Thụy, Phó Chủ tịch HNBĐLVN, 11 năm tù và 3 năm quản chế.

·        Ông Lê Hữu Minh Tuấn, Biên tập viên Vietnamthoibao.org, 11 năm tù và 3 năm quản chế.

 

HÌNH : https://diendantheky.net/wp-content/uploads/2025/04/Hinh-bai-Pham-Dinh-Ba.webp

Ba nhà báo của Hội Nhà báo Độc lập tại phiên tòa ngày 5/1/2021. Đứng, từ trái sang phải: nhà báo Nguyễn Tường Thụy, nhà báo Lê Hữu Minh Tuấn, nhà báo Phạm Chí Dũng. Ảnh: TTBC

 

Tổng cộng gần 40 năm tù nhưng không làm cho những người trong cuộc nao núng hay khiếp sợ. Cùng ngày, nghĩa là ngay tức khắc, Hội Nhà Báo Độc Lập Việt Nam vẫn thản nhiên tuyên bố: “Sẽ tiếp tục hoạt động dựa trên tôn chỉ, mục tiêu thành lập Hội Nhà Báo Độc Lập, nhấn mạnh đối thoại, phản biện ôn hòa để đưa đất nước, dân tộc đi lên văn minh, hiện đại.” (5)

 

Trong tù, ông Thụy đã từ chối kháng cáo theo hướng dẫn của cán bộ trại giam, thể hiện tinh thần kiên định của mình.

 

Nhóm Công tác về Bắt giữ Tùy tiện của LHQ đã kết luận rằng việc bắt giữ ông Thụy là “tùy tiện” và vi phạm các quyền cơ bản của ông, yêu cầu chính quyền Việt Nam trả tự do cho ông “ngay lập tức và vô điều kiện”.

 

Hành trình của Nguyễn Tường Thụy từ một sĩ quan quân đội miền Bắc đến một người đấu tranh cho hòa giải dân tộc phản ánh sự phức tạp của lịch sử Việt Nam gần đây. Những nỗ lực của ông trong việc gắn kết những người lính hai bên chiến tuyến, đặc biệt là thông qua các hoạt động tri ân thương phế binh VNCH, đã để lại dấu ấn quan trọng trong quá trình hòa giải dân tộc.

 

Dù hiện tại đang phải chịu án tù, những đóng góp của ông Thụy cho tiến trình hòa hợp hòa giải dân tộc vẫn được nhiều người ghi nhận và trân trọng. Ông Thụy, theo lời nhà báo Lê Hữu Minh Tuấn  “…  là mầm mống xây dựng một xã hội văn minh, đạo đức, dân chủ, và tự do hơn trong tương lai.” Câu chuyện của ông là một ví dụ điển hình về việc vượt qua những rào cản của quá khứ để hướng tới một tương lai chung cho dân tộc Việt Nam.

 

Phạm Đình Bá

 

——————

Nguồn:

 

1. Phạm Minh Hoàng. Viết cho anh − Nguyễn Tường Thụy 2021 [Available from: https://boxitvn.blogspot.com/2021/01/viet-cho-anh-nguyen-tuong-thuy.html.

 

2. J.B. Nguyễn Hữu Vinh. Anh Nguyễn Tường Thụy bạn tôi 11/25/2020 [Available from: https://boxitvn.blogspot.com/2020/11/anh-nguyen-tuong-thuy-ban-toi.html.

 

3. Nguyễn Tường Thụy. Chương trình tri ân Thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa 01/04/2016 [Available from: https://www.rfavietnam.com/node/2985.

 

4. Nguyễn Tường Thụy. Chương trình tri ân Thương phế binh Việt Nam cộng Hòa (2) 01/07/2016 [Available from: https://www.rfavietnam.com/node/2994.

 

5. Tưởng Năng Tiến. Nguyễn Tường Thụy 2023 [Available from: https://tuongnangtien.wordpress.com/2023/11/13/nguyen-tuong-thuy/.

 

 

 

 



NGÀY HÒA GIẢI (Trần Khánh Ân / Thông Luận)

 



Ngày hòa giải

Trần Khánh Ân

tháng 4 24, 2023

https://www.thongluan.blog/2023/04/ngay-hoa-giai-tran-khanh-an.html?m=1&fbclid=IwY2xjawJ-XKhleHRuA2FlbQIxMQBicmlkETF3RENBOUVGaHl0VFFoVHROAR6fkJ6fcEG67jQWNnK3Hp8DmOXpF1BtlLyS4yGzlZb6PP5gjKOsgSG0Dxdu3A_aem_ddHhQFDJv0ScnVFAJ7QdmA

 

Ngày 30/4 của gần nửa thế kỷ qua đã là ngày của kẻ khóc người cười thì ngày 30/4 của sau này sẽ là ngày của tĩnh lặng và suy ngẫm. Đó sẽ là ngày mà mọi người Việt Nam cùng nhau ngồi lại nhìn vết thương của quá khứ đã lành, bỏ lại sau lưng những ký ức thù hận và cùng nhau rút ra những bài học lịch sử trong tình anh em tìm lại. 

 

Chúng ta đang ở giữa những ngày không giải thoát được của lịch sử. Một gánh nặng với mọi người Việt Nam – vết thương ngày 30/4. Dù vài năm trở lại đây Đảng cộng sản đã giảm đi sự huênh hoang khi tổ chức ăn mừng ngày chiến thắng đồng bào mình bằng những khẩu hiệu rỗng nghĩa, nhưng ký ức đau buồn ngày 30/4 vẫn còn đó bởi vì nó chưa được giải quyết một cách thành thực. Lịch sử đã bị bóp méo, tẩy xóa, chắp vá, lịch sử là những gì có lợi cho Đảng cộng sản, khiến cho người Việt Nam mệt mỏi với lịch sử Việt Nam, rồi thờ ơ luôn đất nước Việt Nam.

 

https://live.staticflickr.com/65535/52835468768_f77b1df205.jpg

Vùng kinh tế mới : theo phương thức sau năm 1975 thì mỗi hộ được phát 500m2 "đất sản xuất" để tự túc trồng trọt lương thực. Trên mảnh đất đó, người dân được quyền canh tác theo ý muốn sau khi đã đóng góp 8 giờ mỗi ngày cho hợp tác xã. Chính phủ sẽ giúp đỡ trong 6 tháng đầu, sau đó mỗi gia đình phải tự túc… trốn về thành phố

 

Cho tới ngày hôm nay, lịch sử cận đại của chúng ta là một lịch sử bịp bợm, lịch sử sai lầm. Không những chúng ta đã không rút ra được bài học nào mà còn rút ra những bài học độc hại. Thà không có trí nhớ còn hơn là một trí nhớ bịp bợm, tô vẽ, thêu dệt. Ở Việt Nam, thế hệ sau dường như không biết gì cả về lịch sử của đất nước mình. Nhất là từ sau cách mạng tháng 8/1945 cho tới ngày 30/4/1975, Đảng cộng sản đã thi hành nhiều tội ác với chính đồng bào mình : tiêu diệt và hành hạ những người không tán thành chủ nghĩa cộng sản. Trước kia Sài Gòn là thành phố phát triển nhất vùng Đông Nam Á. Thành phố đẹp nhất, giàu có nhất, sung túc nhất, khi đó người ta gọi là Hòn ngọc Viễn Đông. Sau Thế chiến 2 Việt Nam xuống cấp vì lâm vào nội chiến. Cuộc nội chiến đã làm chết hơn 6 triệu người. Kết quả của cuộc chiến đã khiến Việt Nam thụt lùi vài thập niên phát triển. Theo lịch sử thế giới thì chưa có một dân tộc nào ở trong tình trạng nội chiến kéo dài quá 10 năm để rồi sau đó có thể trở về đời sống bình thường.

 

Lịch sử là trí nhớ tập thể của một dân tộc, một quốc gia. Trí nhớ là nền tảng quan trọng bậc nhất của trí khôn. Những con vật được cho là khôn nhất thì đều được lấy tiêu chí đầu tiên là trí nhớ, chẳng hạn như con Voi, dù đi tới đâu chăng nữa thì nó vẫn nhớ ngọn núi nơi được sinh ra, khi già yếu nó sẽ tìm về ngọn núi đó để chết. Hoặc như con cá Hồi, cái tên của nó đã là một giải thích. Một con người mà không có trí nhớ là một con người đần độn, người đó không làm được bất cứ việc gì vì không chịu học hỏi, do đó không thể tiếp thu bất cứ một kinh nghiệm nào từ quá khứ, đó là một người bị triệt sản về trí tuệ và không thể học được những bài học mới. Một dân tộc cũng vậy, nếu không có lịch sử thì đó là một dân tộc không có ký ức. Một dân tộc càng hiểu về lịch sử của dân tộc mình, càng biết cha anh đã có những sai phạm nào, có những khuyết điểm nào, có những ưu điểm nào để từ đó rút ra những kinh nghiệm, sửa chữa những sai lầm thì dân tộc đó là một dân tộc có trí khôn và có thể tiến lên và tiến xa.

 

Ngày hôm nay chúng ta đang đứng trước những thử thách đầy nguy hiểm, trước sức công phá mãnh liệt của phong trào toàn cầu hóa, nguy cơ tan vỡ quốc gia và giềng mối dân tộc là điều có thực. Chúng ta phải khẩn cấp khôi phục lại trí nhớ đúng đắn cho đất nước, trí nhớ là nền tảng căn bản của lòng yêu nước. Đó là hành trang mà người Việt Nam cần có để bước vào kỷ nguyên thứ hai.

 

Để khôi phục lại trí nhớ đúng đắn trước tiên cần phải hòa giải dân tộc. Đương nhiên Đảng cộng sản Việt Nam với những chính sách cầm quyền ác độc (cải cách ruộng đất, tiêu diệt các đảng phái), phân biệt đối xử (đồng bào miền Nam) không thể làm được điều này. Đảng cộng sản Việt Nam ngày nay chỉ còn là một trang lịch sử u buồn cần khép lại gấp. Đảng cộng sản Việt Nam cũng không phải là một minh chứng cho sự thành thực và sòng phằng trong chính sách hòa giải, họ chỉ có trả thù, dối trá, ức hiếp và hành hạ những người bất đồng chính kiến và những người dân của chế độ miền Nam thua cuộc. Chỉ có một chính sách hòa giải trong sự thành thực thì chúng ta mới có thể cùng nhau nhận diện tình trạng thua kém của đất nước, quý trọng nhau, thương yêu nhau và đùm bọc lẫn nhau để cùng nhau dắt tay nhau ra khỏi bế tắc.

 

Để thực hiện được chính sách hòa giải cần một tổ chức chính trị khiêm tốn, hiền hòa và lương thiện, luôn lấy hòa giải làm triết lý điều hành quốc gia sau khi tiếp thu một di sản lịch sử đau thương và chính sách thù hận do Đảng cộng sản Việt Nam để lại. Đó phải là một tổ chức chủ trương bảo vệ chỗ đứng ngang nhau cho mỗi người và cho mọi người. Tổ chức đó phải dành ưu tiên cho chính sách hòa giải và hòa hợp dân tộc, trong đó mỗi cộng đồng dân tộc là một thành tố không thể thiếu để xây dựng một nước Việt Nam hiền hòa, hài hòa và phát triển. Cộng đồng dân tộc ở đây không chỉ là cộng đồng người Kinh trong và ngoài nước, mà là tất cả các cộng đồng dân tộc đã và đang góp phần xây dựng và kiến tạo đất nước Việt Nam, đó là những cộng đồng sắc tộc đã có mặt từ lâu đời trên lãnh thổ Việt Nam, những cộng đồng văn hóa và tôn giáo.

 

Một chính quyền hòa giải phải là một chính quyền trung thực và can đảm, dám đứng lên thay mặt những chính quyền trước đó xin lỗi và hàn gắn vết thương do những chính sách phân biệt đối xử gây ra cho những cộng đồng người thiểu số, cộng đồng tôn giáo, cộng đồng người Việt hải ngoại… bằng những đền bù tinh thần và vật chất cụ thể. Chỉ có một chính sách hòa giải và hòa hợp dân tộc thực sự, trong tình anh em tìm lại, mới có thể xây dựng một đồng thuận dân tộc lớn, để cùng nhau dẫn đưa đất nước ra khỏi tình trạng thua kém như hiện nay. Dân tộc Việt Nam không xứng đáng với thân phận tôi đòi phục vụ cho những quốc gia có tiền, qua chính sách bóc lột lao động xuất khẩu hay gia công áo quần và giầy dép.

 

https://live.staticflickr.com/65535/52835018726_38b7274e0e.jpg

Ngày 30/4 sau này sẽ là một ngày Hòa giải – ngày của nụ cười của mẹ già Việt Nam 

 

Ngày 30/4 của gần nửa thế kỷ qua đã là ngày của kẻ khóc người cười thì ngày 30/4 của sau này sẽ là ngày của tĩnh lặng và suy ngẫm. Đó sẽ là ngày mà mọi người Việt Nam cùng nhau ngồi lại nhìn vết thương của quá khứ đã lành, bỏ lại sau lưng những ký ức thù hận và cùng nhau rút ra những bài học lịch sử trong tình anh em tìm lại.

 

Ngày 30/4 sẽ không còn là ngày Quốc hận, sẽ không còn là ngày Giải phóng, mà là ngày Hòa giải.

 

Trần Khánh Ân

(21/04/2023)

 

 

 




5 ĐIỀU NHẠY CẢM NGƯỜI MIỀN BẮC NÊN BIẾT VỀ MIỀN NAM (Luật Khoa tạp chí)

 



5 điều nhạy cảm người miền Bắc nên biết về miền Nam

Luật Khoa tạp chí

28/04/2025

https://luatkhoa.com/2025/04/5-dieu-nhay-cam-nguoi-mien-bac-nen-biet-ve-mien-nam-2/

 

HÌNH : https://luatkhoa.com/wp-content/uploads/2025/04/QGYrGEev0Gs-MQ.jpg

 

Sự khác biệt vùng miền là chuyện hết sức bình thường, ở nước nào cũng có. Nhưng để cho những sự khác biệt đó trở thành lối ứng xử kỳ thị vùng miền thì là đại họa, bởi nó là ngọn nguồn của bạo lực. Hiểu về những điều khác biệt đó để tìm ra cách ứng xử phù hợp, do vậy, trở nên đặc biệt quan trọng.

 

Sự khác biệt, và cả kỳ thị, mang tên Bắc Kỳ – Nam Kỳ là một câu chuyện bắt buộc phải có lời giải trong một cộng đồng dân tộc. Trong bài này, tôi xin chia sẻ một số hiểu biết rời rạc của bản thân nhằm giúp những người miền Bắc như tôi hiểu hơn về vài điều nhạy cảm về chính trị của miền Nam. Không có gì là tuyệt đối, tôi không quy chụp mọi thứ cho một vùng miền nào, nhưng có những khác biệt đáng kể mang tính phổ biến.

 

Tôi không có ý lên án những người miền Bắc thiếu tế nhị trong cách hành xử với người miền Nam, bởi chính tôi cũng chỉ học được những điều dưới đây khi ngấp nghé độ tuổi 30. Và tôi viết những điều này với ý thức rằng sự kỳ thị có thể đến từ cả hai phía. Không có tham vọng giải quyết hết được mọi vấn đề trong một bài viết, tôi mạn phép thảo luận chuyện này từ một góc còn ít được nói đến hiện nay.

 

5 điều nhạy cảm người miền Bắc nên biết về miền Nam

https://www.youtube.com/watch?v=QGYrGEev0Gs

 






View My Stats