CHẾT DƯỚI TAY TRUNG CỘNG?
Ai chết? Chính là đảng
Cộng sản Việt Nam. Tại sao?
Thứ nhất, các lãnh đạo cộng sản
Việt Nam bằng việc thắt chặt mối quan hệ với đảng Cộng sản Trung Quốc, thi hành
một mô hình kinh tế - chính trị như là một phiên bản thu nhỏ của Trung Quốc,
cùng với nó là thể hiện quan điểm ngoại giao trên trường quốc tế tương tự như
Trung Quốc, làm như vậy người trong nước và kể cả người nước ngoài sẽ nhìn các
lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam như là một tay sai và chư hầu của đảng Cộng sản
Trung Quốc. Trên thế giới, và cả trong nước, người ta không ưa đảng Cộng sản
Trung Quốc thì nghiễm nhiên họ ghét lây và cô lập cả đảng Cộng sản Việt Nam.
Thứ hai, các lãnh đạo cộng sản
Việt Nam thúc đẩy việc thắt chặt mối quan hệ kinh tế với Trung Quốc, nhưng
không kiểm soát và không muốn kiểm soát giao thương với Trung Quốc. Hậu quả là
hàng Tàu kém chất lượng tràn lan, giết chết doanh nghiệp Việt và khiến nền kinh
tế nội địa ngày càng dặt dẹo. Tính chính danh của sự cầm quyền của đảng Cộng sản
Việt Nam hiện nay chỉ còn nhờ ở kinh tế — tức khả năng bảo đảm một mức sống và
sự phúc lợi cho toàn dân. Và vì vậy mà một nền kinh tế ngày càng khó khăn tự nó
sẽ xói mòn tính chính danh và làm mất đi sự hậu thuẫn của lực lượng ủng hộ cho
sự tồn tại của đảng Cộng sản Việt Nam.
Thứ ba, thương hiệu Made in
Vietnam (Sản xuất ở Việt Nam) một thời từng được kỳ vọng là một chọn lựa cho
người tiêu dùng hơn hẳn Made in China (Sản xuất ở Trung Quốc) nhờ ở sự an toàn
về chất lượng nhưng giá cả không kém phần cạnh tranh. Nhưng giờ đây, thương hiệu
đó đã sụp đổ. Việc các gian thương người Việt ngu xuẩn, hám lợi, cùng sự tiếp
tay của giới chức chính quyền đã khiến hàng Tàu (Made in China) tuồn vào Việt
Nam, đóng dấu và dán nhãn Việt Nam tung ra bán ở các nước khác. Hậu quả là nó
làm chết doanh nghiệp sản xuất Việt Nam. Nhưng hậu quả lớn hơn là khi mà các nước
nhập khẩu biết được chiêu trò này — điều mà sớm muộn gì họ cũng biết — thì họ sẽ
trừng phạt kinh tế và hậu quả là Việt Nam lãnh đủ.
Việc
Hoa Kỳ áp thuế thép gần đây khi cho rằng Việt Nam giúp Trung Quốc bán thép vào
Mỹ là một hậu quả tất yếu. Cuối cùng, doanh nghiệp thép Việt Nam sẽ chết. Nó bắt
đầu chết khi Trung Quốc tuồn thép lậu vào Việt Nam và nó chết gục hẳn khi Hoa Kỳ
đánh thuế nhập khẩu. Cái chết của ngành thép sẽ kéo theo cái chết của những
ngành khác, mà trước mắt sẽ là ngành ngân hàng — những ngân hàng cho các doanh
nghiệp thép vay tiền. Do đó, nó kéo theo một hậu quả lớn hơn là sự hỗn loạn vĩ
mô, trước khi dẫn đến một cuộc khủng hoảng và sụp đổ kinh tế. Một sự sụp đổ về
kinh tế là tiền đề để dẫn đến một cuộc thay đổi về hệ thống chính trị.
Thứ tư, kế hoạch Một Vành
Đai, Một Con Đường của Trung Quốc đã nói huỵch tẹc ra rằng Trung Quốc muốn biến
cả thế giới nằm dưới hệ thống sản xuất và phân phối hàng hoá của Trung Quốc,
trong đó Trung Quốc là tâm điểm của hệ thống. Đó là một kế hoạch tham vọng nhằm
đưa Trung Quốc trở thành một thế lực đứng đầu thế giới, thách thức trật tự kinh
tế - chính trị vốn đã được thiết lập 70 năm nay sau Chiến tranh Thế giới Thứ
Hai. Nó thật sự là một sự đối chọi lại thế lực Âu Mỹ, trong đó Hoa Kỳ và các nước
châu Âu đang dẫn đầu. Việc Việt Nam lập các đặc khu, tham gia vào kế hoạch và
thi hành các chính sách theo yêu cầu của Trung Quốc sẽ tự đẩy mình vào vòng tay
của Trung Cộng. Một cuộc xung đột giữa Trung Quốc và Âu Mỹ sớm muộn gì cũng diễn
ra và phần thắng thì ai cũng dễ dàng thấy được khi mà vũ khí và công nghệ của
Âu Mỹ đều vượt trội. Việc tham gia vào liên minh với Trung Quốc chỉ đem lại một
sự thiệt thòi và một sự thua cuộc thấy được. Số phận của các lãnh đạo phe thua
cuộc chẳng bao giờ có một tương lai tươi sáng nào.
Thứ năm, những lãnh đạo cộng
sản Việt Nam nghĩ rằng bằng cách dựa vào những kinh nghiệp và cố vấn của Trung
Quốc sẽ giúp họ có được thành công về kinh tế và giúp giữ vững vị trí cầm quyền
lâu dài. Họ đã sai lầm. Trung Quốc không bao giờ muốn Việt Nam mạnh, và càng
không bao giờ muốn Việt Nam thoát khỏi vùng ảnh hưởng của mình, vì Việt Nam
càng mạnh, càng phát triển, càng dân chủ thì Việt Nam sẽ tự mình đi khỏi quỹ đạo
của Trung Quốc, không còn là một đồng minh của Trung Quốc nữa, đơn giản vì
trong máu của người Việt luôn canh cánh nỗi sợ mất nước trước Trung Quốc. Đảng
Cộng sản Việt Nam càng mạnh, càng được sự ủng hộ của người dân thì Trung Quốc
khó bề mà kềm chế, mặc cả, hoặc lấn ép. Cho nên Trung Cộng một mặt ở ngoài giúp
cố vấn và cung cấp kinh nghiệm cho đảng Cộng sản Việt Nam, nhưng bên trong họ
chỉ giúp nửa vời, và chỉ làm cho đảng Cộng sản Việt Nam đủ sống thoi thóp, cô lập
với người dân và quốc tế, có như vậy họ mới dễ dàng điều khiển.
Mô
hình kinh tế - chính trị của Việt Nam là một mô hình thu nhỏ của Trung Quốc
nhưng hiệu quả thì kém hơn rất nhiều. Giờ đây, Việt Nam lại học hỏi kinh nghiệm
để áp dụng Luật An ninh mạng nhưng họ quên rằng người Việt đã quen với sự tự do
về tinh thần và tư tưởng hơn hẳn người Trung Quốc. Vì vậy mà việc áp dụng luật
chính nó sẽ đẩy đảng Cộng sản Việt Nam ngày càng cô lập và suy yếu hơn trong
nhân dân.
Và
cuối cùng, cái hận mất đất mất biển chưa nguôi thì Trung Quốc ngày càng xâm lấn,
kiểm soát và khống chế Biển Đông. Giữ nước với người Việt đã thành một truyền
thống và họ luôn căm ghét kẻ xâm lược. Việc tâng bốc, tay bắt mặt mừng, trao đổi
kinh nghiệm cầm quyền với kẻ xâm lược, tạo mọi ưu đãi về kinh tế hơn cả người
trong nước, và hỗ trợ di dân Trung Quốc vào Việt Nam sẽ khiến cho nhân dân ngày
càng xem đảng Cộng sản Việt Nam là một đảng bán nước. Hàng ngàn năm người dân
đã đứng lên chống bọn bán nước thì rồi đây họ cũng sẽ đứng lên chống bọn bán nước
một lần nữa.
Nói
như vậy để thấy rằng đảng Cộng sản Việt Nam, bằng việc thắt chặt mối quan hệ với
đảng Cộng sản Trung Quốc, sẽ tự rước hoạ vào cho chính mình.
Một
đảng chính trị bị người dân ngày càng căm ghét và cô lập, cả trong nội địa và
trên trường thế giới, thì sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Cách
khôn ngoan nhất là học theo phe quân phiệt của Miến Điện, khi biết Trung Quốc lợi
dụng mình và số phận chẳng có gì sáng sủa, họ đã quay ngoắc lại, cải cách dân
chủ từ từ, kết quả là kinh tế toả sáng, đất nước bắt đầu thấy tương lai nhưng họ
vẫn tiếp tục chia sẻ quyền lực và chẳng có cuộc thanh trừng nào.
Thời
gian có lẽ không còn nhiều cho đảng Cộng sản Việt Nam nữa, nhất là khi mà Trung
Quốc và Âu Mỹ ngày càng xung đột gay gắt, kinh tế Trung Quốc đang suy thoái, và
lòng dân trong nước ngày càng phẫn nộ. Họ bắt buộc phải chọn lựa giữa hoặc là
tác nhân hoặc là nạn nhân.
Nguyễn Huy Vũ
11.7.2018
11.7.2018
No comments:
Post a Comment