Không
tính thời mông muội, thì từ khi loài người sống có pháp luật cho đến nay, hành
vi chiếm đoạt tài sản của người khác vẫn luôn luôn bị phê phán về phương diện đạo
đức và chế tài về phương diện pháp luật.
Chiếm
đoạt tài sản có thể bằng: Cướp giật, tống tiền, trấn lột, trộm cắp, lừa đảo, bội
tín … Quá nhiều cách chiếm đoạt, nhưng nạn nhân thì bao giờ cũng chỉ là một:
Người khác! Người khác có nghĩa là không phải chính thủ phạm!
Thế
nên, hữu lý khi Bộ luật Hình sự quy định về tội danh “Cướp giật tài sản” như
sau: “Người nào cướp giật tài sản của NGƯỜI KHÁC thì bị phạt tù từ 01 năm đến
05 năm …”.
Nhưng
điều hữu lý không phải bao giờ cũng là chân lý ở một xứ sở có quá nhiều điều
“Ngộ quá phải không anh?”. Theo đó, công chúng của xứ này sẽ lần đầu tiên được
biết đến vụ án hình sự xét xử bốn người đã phạm tội cướp và cướp giật tài sản.
Ba người trong số họ tuổi đã gần xấp xỉ lục tuần, là công nhân nghỉ hưu và làm
nông, còn lại là một cô gái trẻ 23 tuổi vừa tốt nghiệp sư phạm, mà hành vi của
họ được cáo trạng mô tả là đã dám ra tay cướp đoạt tài sản của … chính họ!?
Chuyện
xảy ra vào hạ tuần tháng 07 năm 2017. Lúc ấy, vào khoảng 6h30 tối, một nhóm tám
học viên Pháp Luân Công đang tập trống trong một công viên ở thành phố T để chuẩn
bị cho ngày Tết Trung Thu gần đến. Đột nhiên, họ bị một tổ công tác phối hợp gồm
UBND phường, công an phường và Đội an ninh thành phố kiểm tra chứng minh nhân
dân rồi đưa tất cả về trụ sở công an phường.
Bốn người trong vụ án
hy hữu: Cướp tài sản của chính mình. Từ trái sang: Vũ Thị Huyền, Trần Thị Ngọc,
Trần Kim Chung, Trần Thị Tiến. Ảnh: CAND
Chờ
đến khoảng 3 tiếng sau, khoảng tầm 9h30 tối thì Huyền, cô gái trẻ 23 tuổi không
thấy bất kỳ ai làm việc với mình, vả lại cũng đã khuya nên cô vào lấy chiếc trống
thuộc sở hữu của mình mang về. Tuần tự, có vài người cũng lục tục vào lấy trống,
loa mang về nhà.
Ngày
hôm sau, lệnh khám xét được ban ra và tất cả đều bị bắt giữ! Sau đó, bốn trong
số tám người bị khởi tố về tội danh cướp và cướp giật tài sản. Lúc này, trong hồ
sơ bắt đầu xuất hiện gần một chục biên bản các loại để cho rằng số tài sản bị
cướp đang nằm dưới sự quản lý của công an phường … nhưng dĩ nhiên, tất cả đều
không có chữ ký của bất kỳ ai bị xử lý vi phạm? Điều này được cơ quan công an
giải thích rằng khi đó do các đương sự không ký tên!?
Xét
xử sơ thẩm, án tuyên phạt lần lượt là 42 tháng tù, 36 tháng tù, 15 tháng tù và
12 tháng tù cho những ông bà nội, ông bà ngoại đã nghỉ hưu về trông cháu, cho
cô gái trẻ sắp đi dạy học đã dám cả gan tụ tập Pháp Luân Công, tôi nhầm, đã dám
cả gan cướp đoạt tài sản của … chính mình!
Sau
khi án sơ thẩm tuyên, thì “người mà ai cũng biết là ai” đã làm rất tốt công tác
tư tưởng, đã rất khéo léo khi khai thác tính “nhẫn”, một trong trong ba tính
căn bản của Pháp Luân Công “Chân, thiện, nhẫn” mà học viên tu tập thành thục phải
tuân thủ. Cho nên, ba trong số bốn bị cáo bị tuyên án với hình phạt cao được
tính bằng năm đều ngoan ngoãn chấp nhận mà không kháng cáo. Duy chỉ có có cô
gái trẻ kháng cáo với niềm tin mãnh liệt rằng mình vô tội thì sẽ phải được
tuyên vô tội. Với bản án tuyên vô tội, thì cô gái lại có thể hy vọng trở về với
ước mơ đứng trên bục giảng …
Niềm
tin của cô gái không có tội. Niềm tin là ân sủng mà chỉ người trẻ như cô mới được
ban cho! Mà khi càng nhiều tuổi, càng nhiều trải nghiệm, hiểu biết thì niềm tin
mới bắt đầu rời bỏ dần chúng ta ra đi. Cho nên, niềm tin là hạnh phúc của cô
gái. Niềm tin đã giúp cô gái vượt qua sự sợ hãi vì dọa nạt để kháng cáo. Sáng
ngày 31/07 tới đây, từ sau song sắt, cô gái trẻ sẽ mang theo mình niềm tin ấy
ra công đường tìm công lý …
Với
chúng ta, đằng sau câu chuyện của người tu tập Pháp Luân Công, đằng sau câu
chuyện của người sống lương thiện, dù đã chọn “Chân, thiện, nhẫn” làm cứu cánh
mà cũng chẳng thể thoát khỏi vòng lao lý khi “cả gan” cướp đoạt tài sản của …
chính mình, đằng sau tất cả, chính là sự an toàn pháp lý của mỗi cá nhân trong
một quốc gia quá mong manh, mà đến cả những người am hiểu pháp luật cũng còn phải
kinh sợ.
Cái
gọi là luật pháp đang ngự trị trong xã hội này không phải là nhân trị và càng
không phải là pháp trị, nó mang dáng vẻ luật của rừng xanh, nơi những con thú lớn
đang đắc ý gương nanh vuốt, bỡn cợt khi tự gọi mình là đầy tớ …
No comments:
Post a Comment