Cả
tuần nay lên FB không thấy ai nói về đặc khu kinh tế nữa, có lúc thấy lòng
hoang vu lạ lùng. Tôi tự hỏi hay là mình ám ảnh với “bạn vàng” nên trở thành
hoang tưởng, sợ bóng sợ gió quá mức và có lẽ nên thư giãn để vui vẻ với cuộc
sống như bao người?
Nhưng bao bài báo nước ngoài nói về bẫy nợ Trung Quốc, ý đồ Một Con Đường, Một Vành Đai, động thái quân sự hoá Biển Đông, việc đội lốt người Việt để thôn tính những dự án bất động sản ở Việt Nam, những dự án Trung Quốc trúng thầu bị chầy bửa, kéo dài thời gian, đội vốn đầu tư, việc 2 lần công ty Repsol phải ngừng khoan khai thác dầu, đầu óc mưu lược thâm sâu của người Trung Quốc và thế nước đang lên hừng hực của họ... tất cả đều mách bảo tôi rằng hiểm hoạ Trung Quốc là có thật, rất thật và rất gần.
Tôi
sợ một ngày bước ra đường ở Hà Nội tôi sẽ có cảm giác như ở Nha Trang bây giờ
khi mà tiếng Tầu xủng xoảng bên cạnh và các biển báo chữ Tầu, cũng kiểu mầu
xanh đỏ loè loẹt tôi vốn ghét cay ghét đắng sẽ hiện diện khắp nơi.
Hà
Nội xưa cũ, Hà Nội âm thầm và lịch lãm giờ đã trở nên xô bồ, bụi bặm nhưng nếu
đà này khi các đặc khu kinh tế đã được mở cửa, sự ảnh hưởng về văn hoá, mầu
sắc, âm thanh, ngôn ngữ của Tầu Cộng sẽ còn làm Hà Nội xa lạ hơn nữa.
Tôi buồn và thấy mình đã lạc lõng rồi, trong môi trường bạn bè ngoài đời và trên cõi mạng. Không còn ai nói về đặc khu kinh tế nữa. Rồi mấy tháng nữa, tất cả sẽ lại ầm lên khi quốc hội rậm rịch bấm nút thông qua, rồi tất cả sẽ lại lặng dần đi như chưa hề có gì xảy ra. Điều gì ở Việt Nam cũng như vậy cả, không có cái gì được theo đuổi một cách nghiêm túc, sâu sắc và lâu dài.
Trí
thức Việt Nam phần nào giống như những đứa trẻ, khi có điều gì bất bình thì sẽ
ầm ầm lên tiếng, đạp chân đành đạch, được một lát thì mệt mỏi, lau nước mắt và
buông xuông, ngủ một giấc tỉnh dậy như không có gì xảy ra.
Thế
là WC, thế là du lịch, thế là bia rượu, thế là triết học với văn học, thế là
tất cả những thứ cao siêu thánh thiện xa rời chốn trần tục... và kệ con mẹ nó
rất cả những gì đau đầu khó nuốt, ta cứ an vui mà hưởng cuộc đời.
Còn
với tầng lớp ít chữ hơn thì luật ANM hay luật đặc khu thì cũng chỉ là những thứ
xa xôi không ảnh hưởng tới bữa lòng lợn chiều nay. Nói ra làm gì mệt người,
trời đã nóng nực quá rồi. Cứ chén rượu, miếng dồi lợn là đời đẹp rồi còn gì?
Tất
nhiên, nói vậy không có nghĩa là ta cứ phải đùng đùng như nước sôi 100 độ, vẫn
có thể vui vẻ với cuộc đời, nhưng xin cũng đừng nguội lạnh như không có thứ
được gọi là luật đặc khu đang lấp ló phía chân trời.
Tôi
xin khẳng định là sự xuất hiện của người Trung Quốc trong những đặc khu sẽ ồ ạt
và lúc ấy chúng ta có quan tâm đến đâu thì cũng là việc đã rồi, sẽ rất khó thay
đổi được gì.
Câu
hỏi được đặt ra là chẳng lẽ dân tộc này lại xứng đáng làm nô lệ?
No comments:
Post a Comment