Erika Hayasaki - Atlantic
Dịch
giả: Bùi Như Mai
12/05/2020
Chloe
Lê bị COVID-19 nhẹ. Ted, chồng cô, phải vào ICU (Intensive Care Unit – phòng
chăm sóc đặc biệt dành cho người bị bệnh nặng). Trong nhiều tuần lễ, Chloe đã
chạy đua với một hệ thống bị tắc nghẽn, cố gắng hiến huyết thanh của mình cho
Ted với hy vọng cứu sống chồng.
Vợ chồng Chloe và Ted Le và bé Kendrick. Nguồn:
Chloe Le / The Atlantic
Chuỗi
tràng hạt treo trên gương chiếu hậu của Chloe Lê lắc qua lắc lại khi cô rời khỏi
xa lộ I-15 ở Lake Elsinore, California, hướng tới một trung tâm xét nghiệm
COVID-19 trong bãi đậu xe của Sân vận động Diamond. Thời gian trước, đây là sân
vận động cho các trận bóng chày và được dùng cho lễ hội Halloween hàng năm của
thành phố. Các nhân viên y tế đứng trước những dãy lều trắng, phủ từ đầu đến
chân bằng áo bảo hộ plastic khi những chiếc xe xếp hàng dài lái dọc theo.
Chloe
đã tắt nhạc từ YouTube, đang phát các bản nhạc tiếng Việt. Cô áp bằng lái xe của
mình vào kính cửa sổ xe để một nhân viên y tế có thể ghi tên cô. Chloe đã biết
rõ những thể thức này. Cũng chính tại địa điểm này cô đã trải qua 2 lần xét
nghiệm và đều có kết quả dương tính.
Hôm
nay là ngày 16 tháng 4. Đây là lần xét nghiệm thứ 3 và Chloe muốn kết quả là âm
tính vì cô tin rằng cuộc sống của chồng cô có thể phụ thuộc vào kết quả này.
Ở
nơi cách chỗ này 43 dặm, anh Ted Lê 32 tuổi, chẩn đoán bị nhiễm COVID-19, đang
bị mê man nằm trong ICU của nhà thương Pomona Valley, thuộc quận hạt Los
Angeles và phải thở bằng máy thở nhân tạo từ ngày 24 tháng 3. Bị cấm không được
đến giường bệnh của chồng, Chloe đã không được gặp chồng 24 ngày rồi.
Đầu
tháng 4, Chloe có đọc các tin tức về phương pháp điều trị xét nghiệm sử dụng
huyết thanh từ các bệnh nhân COVID-19 đã hồi phục. Cách chữa trị này chưa được
chứng minh là có hiệu quả, nhưng những người đã hồi phục có thể có kháng thể,
giúp các bệnh nhân bị bệnh nặng chống lại virus corona. Vì vậy, trên khắp đất
nước, các bệnh viện và ngân hàng máu đã đưa ra lời kêu gọi bất cứ ai đã hồi phục
từ COVID-19 nên hiến huyết thanh của họ.
Nhưng
hiện giờ không có đủ huyết thanh sẵn có cho tất cả các bệnh nhân nào cần. Người
bị nhiễm virus nếu sau vài tuần khi các triệu chứng nhiễm bệnh biến mất và kết
quả xét nghiệm COVID-19 dương tính thì các bệnh nhân này không hiến huyết thanh
được. Những người khỏi bệnh như Chloe muốn hiến huyết thanh cũng phải chờ đợi
hoặc có thể bị từ chối vì không đủ điều kiện; còn những người khác cũng không
thể hiến vì họ chưa tạo ra đủ kháng thể. Hiện nay có lệnh cấm gây tranh cãi đối
với những anh em đồng tính hiến huyết thanh, nên đây cũng là lý do giảm bớt số
người hiến huyết thanh.
Chương
trình hiến huyết thanh mà Chloe đã nộp hồ sơ cần bằng chứng xét nghiệm dương
tính với COVID-19 trong quá khứ và 28 ngày kế tiếp không có triệu chứng bệnh.
Trong lần xét nghiệm thứ ba này, các triệu chứng virus corona của Chloe, bao gồm
sốt nhẹ, sổ mũi, mệt mỏi và mất vị giác, đã chấm dứt 19 ngày trước, có nghĩa là
cô phải đợi thêm 9 ngày nữa cho đến khi cô có thể hiến. Tổng cộng phải cần 28
ngày không còn triệu chứng nữa trước khi được hiến huyết thanh. Một xét nghiệm
âm tính sẽ cho phép Chloe bỏ qua thời gian chờ đợi 28 ngày đó và hiến sớm hơn.
Nếu Chloe không còn có virus corona trong người, cô có thể hiến huyết thanh của
mình cho ngân hàng máu càng sớm càng tốt và yêu cầu nó được chuyển trực tiếp đến
cho Ted.
Chỉ
một ngày trước cuộc xét nghiệm lần thứ ba của Chloe, Bệnh viện Pomona Valley đã
nhận được sự chấp thuận cho cách điều trị này. Bây giờ các bác sĩ có thể bắt đầu
truyền huyết thanh cho bệnh nhân, nhưng bệnh viện chưa có đủ người hiến huyết
thanh. Mặc dù nhiều người khỏi bệnh COVID-19 đã đăng ký muốn cung cấp huyết
thanh, các trung tâm nhận máu vẫn đang cố gắng xem xét những người này coi có đủ
điều kiện trước khi hẹn họ đến, và hầu hết các bệnh nhân này không hội đủ điều
kiện. Chloe cũng đã đăng những lời cầu xin lên các phương tiện truyền thông xã
hội, xin mọi người dù ở bất cứ đâu (nhưng tốt nhất là người địa phương), và đã
xét nghiệm dương tính với virus này một tháng trước, hãy ra mặt để giúp đỡ chồng
mình.
Tôi
theo dõi trên FaceTime khi Chloe lái xe đến chỗ một nhân viên xét nghiệm ở sân
vận động Diamond, cô ta quay cửa sổ xe xuống và gỡ khẩu trang ra.
Anh
nhân viên này nói với Chloe, “cô sẽ phải ngửa cổ ra” rồi anh cầm cái que
có quấn miếng gạc ở đầu que với đôi tay đeo găng màu xanh. “Tôi sẽ cho nó
vào lỗ mũi, xoay tròn khoảng năm lần. Nó sẽ khó chịu một chút”.
Chloe
nghiêng người về phía sau, dây an toàn của cô vẫn cài dọc theo ngực.
“Rồi,
thở bằng miệng nào”.
Xương
hàm Chloe rớt xuống. Cô nhăn mặt.
“Một
hai ba bốn. Được rồi”, anh nhân viên cho biết đã lấy xong.
Mắt
của Chloe chảy nước. Cô đặt tay lên vô lăng xe, khẩu trang treo lủng lẳng bên
tai trái.
Anh
nhân viên y tế nói với cô: “Cô sẽ nhận được điện thoại nếu nó kết quả dương
tính. Nếu kết quả là âm tính, cô sẽ nhận được email”.
Sẽ
mất từ 3 đến
10 ngày để có kết quả, nhân viên nói với cô. Chloe không biết chồng mình có sống
được tới đó không.
Chloe
luôn nghĩ Ted là người rất khoẻ. Anh không có vấn đề gì về sức khỏe cả, anh
không hút thuốc trong nhiều năm và không sử dụng ma túy. Ted làm thợ móng tay,
ngày 17 tháng 3 sau khi Ted về nhà thì bị sổ mũi, Chloe đã không hề nghi ngờ
Ted bị COVID-19. Nhưng đến tối, Ted bị sốt 101 độ F. Sáng hôm sau, nhiệt độ của
anh tăng lên 103 độ F.
Ted
cũng lái xe cho hãng Lyft và làm nghề xâm mình, không muốn đến bệnh viện, vì bảo
hiểm sức khỏe của anh đã hết hiệu lực. Bốn ngày trôi qua. Anh nằm rên rỉ vì cơ
thể đau nhức và nhức đầu khủng khiếp, đôi mắt đỏ ngầu. Chloe năn nỉ chồng đến
bác sĩ khám. Cô nói với anh rằng, anh có thể nhận được trợ cấp Medi-Cal khẩn cấp
thông qua bệnh viện. Đến thứ Hai, ngày 23 tháng 3, Ted hầu như không thể đi được
hoặc ăn uống gì được nữa. Anh ta đã mất hết vị giác và khó thở.
Khi
Chloe năn nỉ quá, cuối cùng Ted cũng đồng ý đi. Chloe chở anh đến Bệnh viện
Pomona Valley, cũng là nơi cô làm việc, cô làm ca khuya cho bệnh viện này, là một
nhân viên tại khâu nhập viện cho bệnh nhân. Cô thả anh xuống trước phòng cấp cứu.
Thân nhân không được phép vào các khu vực có bệnh nhân nghi ngờ hoặc được xác
nhận nhiễm COVID-19.
Chloe
nói với Ted, “nhắn tin cho em nhé, cho em biết khi nào anh được ra viện”.
Cô không nghĩ anh sẽ phải ở trong nhà thương lâu.
Vài
giờ sau khi nhập viện, anh gửi một cái hình của anh đeo mặt nạ được nối liền với
một cái ống màu xanh và anh nhắn tin “Họ đã lấy gần 20 ống máu của anh”.
Chloe
đáp, “anh phải khoẻ hơn nha”.
“Anh
không còn sức nữa”, Ted trả lời.
Nghe
vậy, Chloe càng hoảng loạn và hỏi: “Anh có nghĩ anh sẽ qua khỏi không”.
“Anh
không biết, em yêu”.
Một
ngày sau khi nhập viện, ngày 24 tháng 3, Ted text cho Chloe “Họ chuyển anh
qua ICU” . Đó là lần cuối cùng cô được tin của anh trước khi anh được đặt
máy thở nhân tạo.
Cùng
ngày hôm đó, lần đầu tiên Chloe đã lái xe đến địa điểm xét nghiệm virus corona ở
Lake Elsinore cùng với cha mẹ của cô và con trai 2 tuổi của Chloe và Ted là
Kendrick. Không ai có bất kỳ triệu chứng nào, nhưng Chloe muốn họ được kiểm tra
để chắc chắn. Thằng bé ngồi bình tĩnh như người lớn và thậm chí không khóc khi
que xét nghiệm đâm thọc vào mũi nó.
Ted
và Chloe sống cùng nhà với bố mẹ cô. Khi có kết quả xét nghiệm, Chloe và người
cha 74 tuổi của cô đều dương tính với virus. Nhưng người mẹ 64 tuổi của cô và
Kendrick có kết quả âm tính. Mẹ của Chloe và Kendrick rời khỏi nhà để tránh bị
lây nhiễm và qua nhà mẹ của Ted ở tạm.
Chloe
không có triệu chứng cho đến năm ngày hôm sau, hóa ra chỉ là các triệu chứng nhẹ:
Hầu như không bị ho hoặc đau cổ họng. Trong khi đó, cha cô vẫn không có triệu
chứng gì hết. Nếu không phải vì Ted bị bệnh nặng, có lẽ họ sẽ không bao giờ được
xét nghiệm và nhận ra rằng họ đã nhiễm virus corona.
Cô
không thể hiểu nổi, tại sao cơ thể Ted có thể bị quá nặng bởi cùng một thứ
virus mà hầu như Chloe hoặc cha cô đều không bị hề bị phản ứng gì. Hoặc làm thế
nào mà mẹ và con trai cô tránh được virus hoàn toàn, mặc dù cả năm người đều sống
chung một nhà.
Nhiều
ngày trôi qua, cách ly ở nhà, Chloe ngồi trước mạng xã hội và chờ đợi các cuộc
gọi FaceTime từ các bác sĩ và y tá. Ông sếp của cô đem mật ong, trà, bột lúa mạch,
cam và giấy vệ sinh để trước nhà Chloe. Chị dâu của Chloe cũng để súp gà, bún
và phở trên hiên nhà để Chloe ra lấy. Bên ngoài cửa sổ, cô thấy hàng xóm đang
đi dạo. Cô thấy những người bán taco (món ăn của người Mễ) trong khu phố mà
không đeo khẩu trang.
Thứ
Bảy, ngày 11 tháng 4, trong khi nhiều người đang chuẩn bị ăn mừng lễ Phục sinh
cho ngày Chủ Nhật hôm sau, thì phổi Ted đã bị vi khuẩn phá nát nhưng bác sĩ đã ổn
định được tình trạng của anh.
Bác
sĩ của Ted cập nhật tình trạng của Ted cho cô thông qua FaceTime hàng ngày
trong khi đứng cạnh giường của anh. Chloe nói với tôi: “Bác sĩ không thể cho
tôi hy vọng sai và tôi hiểu điều đó”.
Cô
ấy hiểu rằng Ted có ưu tiên một trong việc điều trị huyết thanh xét nghiệm nếu
có bất kỳ ai hiến huyết thanh. Chloe nói: “Bác sĩ sẽ làm mọi cách trong khả
năng của mình để bảo đảm chồng tôi có được huyết thanh. Bác sĩ hứa với tôi như
vậy và tôi tin tưởng ông ta”.
Chloe
biết chưa có cách chữa trị nào chắc chắn cả, phức tạp hơn nữa là Ted có nhóm
máu B dương tính trong khi Chloe có nhóm máu A. Chỉ trừ khi không có loại máu hợp
thì bệnh nhân sẽ được truyền với nhóm máu không khớp, một điều hiếm gặp nhưng
không phải là không có hiệu quả. Chloe gạt đi những chuyện phức tạp về chuyên
môn này. Một trong số ít những điều mà cô cảm thấy mình còn có một chút khả năng
trong tầm kiểm soát của mình, đó là tình yêu của cô dành cho chồng, và cũng là
nỗi tuyệt vọng.
Trên
toàn quốc, có hơn 1 triệu người ở Hoa Kỳ đã bị nhiễm virus corona, theo Dự án
Theo dõi COVID, do báo The Atlantic thành lập để thu thập dữ liệu về bệnh dịch ở
Hoa Kỳ. Theo chương trình theo dõi các cá nhân bị nhiễm bệnh của Đại học John
Hopkins, có hơn 180.000 cá nhân đã hồi phục và họ có khả năng trở thành người
hiến huyết thanh cho những bệnh nhân nhiễm bệnh nặng nhất. Hôm qua ở
California, có 4.616 bệnh nhân COVID-19 đã phải nhập viện, với 1.464 bệnh nhân
phải vào trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Các
bác sĩ trên cả nước đã bắt đầu điều trị cho bệnh nhân virus corona bằng “huyết
thanh phục hồi”, có chứa các kháng thể mà hệ thống miễn dịch phát triển trong
khi cơ thể bị nhiễm virus. Hơn 5.000 bệnh nhân cho đến nay đã được truyền huyết
thanh thông qua một chương trình trên toàn quốc của Mayo Clinic.
Trên
Facebook, nhóm Survivor Corps có những câu chuyện hàng ngày về sự hồi phục, nhiễm
bệnh, số người chết, những người muốn hiến huyết thanh, địa điểm nhận hiến huyết
thanh và những người đã hiến rồi, đã lấp đầy các bảng tin nhắn, xen kẽ là những
lời cầu xin rất đau lòng như: “Gia đình tôi và tôi đang tuyệt vọng tìm kiếm
người với nhóm máu O+ ở Tulsa, Oklahoma để hiến huyết thanh! Chồng tôi đang
trong tình trạng nguy kịch tại ICU ở bệnh viện St Johns ở Tulsa và đang được thở
bằng máy thở nhân tạo 12 ngày rồi. Đây thực sự là hy vọng cuối cùng của chúng
tôi”.
Vẫn
còn quá sớm để thấy kết quả khả quan từ các phương pháp điều trị huyết thanh, mặc
dù trong một vài nghiên cứu, bệnh nhân đã cho thấy có sự tiến triển. Nhưng những
nghiên cứu này chưa đủ để chứng minh rằng huyết thanh đem lại kết quả chắc chắn.
Không có gì lạ khi mọi người tự mình hồi phục, bất kể sử dụng phương pháp điều
trị thử nghiệm nào.
Dữ
liệu từ các thử nghiệm sẽ bắt đầu có trong vài tuần tới. Cho đến lúc đó, hiện tại
gia đình của những người thân bị bệnh nặng thấy được các cơ hội chữa khỏi bệnh
rất là mong manh.
Chloe
năm nay 31 tuổi, tên khai sinh của cô là Nguyễn Ngọc Lam. Cô sinh ra ở Việt Nam
và đến California vào năm 2010, sau khi một người dì ở Hoa Kỳ bảo trợ cho gia
đình cô. Ba năm sau, cô gặp Ted. Gia đình anh là những người tị nạn Việt Nam sống
ở Philippines, nơi anh sinh ra và được đặt tên là Trường. Khi anh được ba
tháng, gia đình anh đến định cư ở Hoa Kỳ. Anh có tên Ted.
Họ
kết hôn vào năm 2015, và sau đám cưới, Chloe có đăng một bức ảnh lên Facebook của
hai người, Chloe mặc một chiếc váy trắng với tấm voan dài, cầm tay chồng, cả
hai quay lưng về phía máy ảnh khi họ đứng ngắm hoàng hôn trên biển. Cô gọi anh
ta là Babe thay vì Ted hay Trường. Tên yêu của anh dành cho cô là “mặt chó”, vì
khuôn mặt của họ rất dễ thương và khôi hài.
Năm
2017, Chloe sinh con trai là Kendrick. Chloe nói: “Con trai tôi yêu bố nó lắm.
Họ giống như bóng với hình. Bất cứ khi nào chồng tôi đi làm về, thằng bé hét
lên, ‘bố về’, xong rồi thằng bé chạy đến ôm bố và bám lấy anh ấy cả đêm. Mỗi tuần,
Ted nghỉ làm một ngày. Chloe cũng có một công việc thứ hai là làm tại một phòng
khám mắt, làm hóa đơn cho bệnh nhân. Thời gian chơi với con trai của họ thật
quý giá. Ted thường dành một phần trong ngày nghỉ của mình đưa Kendrick tới
Chuck E. Cheese.
Cùng
với bà nội (mẹ của Ted), Kendrick được nhìn thấy cha 2 lần qua Facetime khi Ted
nằm mê man với những dây nhợ được cho vào mũi và miệng, thằng bé nói với ánh mắt
sợ hãi “Bố ơi”. “Bệnh viện”.
Khi
các y tá giơ một chiếc iPad cho một cuộc trò chuyện khác, Chloe nói với chồng:
“Anh phải chiến đấu, bởi vì tất cả mọi người cũng đang chiến đấu với anh; tất
cả các bác sĩ và y tá đang giúp đỡ anh, anh ráng lên nhé anh. Con trai nhớ anh
lắm. Anh phải sống và sống khoẻ”.
Lần
thứ ba khi Chloe xét nghiệm COVID-19, cô là một trong số 500 người hoàn tất các
câu hỏi để trở thành một người hiến huyết thanh-phục hồi thông qua Ngân hàng
máu San Diego. Mark Edmunds, giám đốc của ngân hàng máu San Diego nói với tôi:
“Chỉ có 10 người trong số họ có đủ các tiêu chuẩn bao gồm 28 ngày không có
triệu chứng và có sức khỏe tốt”.
Việc
hiến huyết thanh đang được tiến hành, nhưng chưa có huyết thanh nào được gửi từ
Ngân hàng máu San Diego đến bệnh nhân COVID-19. Chloe cũng điền đơn để đi hiến
huyết thanh với Hội Hồng thập tự Hoa Kỳ. Đến ngày 15 tháng 4, hội chỉ có đủ huyết
thanh để truyền cho 80 đến 100 bệnh nhân trên cả nước. Theo ông Pampee Young,
giám đốc y tế của tổ chức y tế thì các bệnh viện đã yêu cầu huyết thanh cho khoảng
400 bệnh nhân nguy kịch qua chương trình này. Các ngân hàng máu khác trên khắp
Hoa Kỳ cũng nhận được các yêu cầu như vậy. Ông Young nói: “Chúng tôi không
thể đáp ứng hết các nhu cầu. Tôi nghĩ đây là sự thật đúng với hầu hết các ngân
hàng máu trên cả nước”.
Hiến
máu từ một người có thể tạo ra ba đến bốn liều khoảng 200 đến 250 ml cho mỗi liều
huyết thanh. Khi truyền vào cho bệnh nhân, huyết thanh được treo từ túi IV (túi
nước biển) dọc theo giường bệnh viện. Nó được truyền qua tĩnh mạch phía ngoài của
cánh tay, Edmunds giải thích. Quá trình có thể mất vài giờ hoặc ít hơn, tùy thuộc
vào cách đặt đồng hồ định giờ của dụng cụ bơm huyết thanh.
Các
chương trình hiến huyết thanh và ngân hàng máu vẫn đang chờ đợi đông đảo người
đến hiến huyết thanh, và sẽ được dùng như các xét nghiệm về kháng thể, các xét
nghiệm có thể có kết quả nhanh như xét nghiệm có mang thai hay không, và được
phân phối rộng rãi cho công chúng. Nhưng cho đến nay, nhiều xét nghiệm trong số
này chưa được chính phủ liên bang sàng lọc hoặc chấp thuận. Các chuyên gia y tế
gần đây đã tập trung nhiều hơn vào việc kiểm tra người có bệnh thật, hơn là những
người bệnh mà không có triệu chứng.
Từ
nhà, Chloe lo lắng theo dõi tin tức của chồng. Cô đã đăng một bài viết về xét
nghiệm kháng thể của quận hạt Los Angles trên trang Facebook của mình. “Sẽ rất
hữu ích nếu chúng ta có xét nghiệm kháng thể một cách nhanh chóng để xác định
ai có thể là một người hiến huyết thanh được”.
Vào
ngày xét nghiệm virus corona lần thứ ba, Chloe phát hiện ra rằng, cô có thể
quay lại làm việc tại bệnh viện, nơi đã đưa ra chính sách là nhân viên có thể
quay trở lại làm việc sau 14 ngày cho những nhân viên bị bệnh nhưng hiện tại
không có triệu chứng. Cô hy vọng khi đi làm với công việc bận rộn sẽ tránh cho
cô khỏi suy nghĩ. Chloe nói “Quay trở lại với công việc, sẽ giúp tôi tỉnh
táo hơn”. Cô đã có lịch làm việc cho ca của cô, là ca làm khuya.
Ngoài
ra còn có một lý do khác khiến cô khẩn trương muốn quay lại. Mặc dù Chloe làm
việc trong khu vực hành chính của bệnh viện, cô biết chính xác ICU ở đâu. Chloe
nói: “Có lẽ tôi có thể đứng ngoài và nhìn anh ấy. Tôi biết họ không cho tôi
vào phòng của anh”. Cô chỉ muốn gần gũi chồng, dù chỉ một thời gian ngắn.
Cô muốn nhìn thẳng vào anh chứ không phải qua màn hình như khi Facetime.
Chloe
nói: “Tôi không biết có vào được không cho tới khi tôi đến ICU, có thể phải
đi vòng vòng, rồi sẽ lẻn vào”.
Vài
giờ sau khi nhận được xét nghiệm COVID-19 lần thứ ba, Chloe lái xe đến bệnh viện
để trình các giấy tờ cần thiết để cô có thể trở lại làm việc. Cô rút cái thẻ
nhân viên của bệnh viện ra. Sau khi được vào trong, cô đi thẳng vào ICU. Các y
tá có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô. Nhưng không ai đuổi cô ra. Chloe nhìn chằm chằm
vào chồng qua cửa sổ. Một y tá mang cho cô một chiếc ghế, nhưng Chloe chỉ muốn
đứng.
Cô
nghĩ “Chồng cô nằm thoải mái, nhưng hoàn toàn không biết bất cứ điều gì đang xảy
ra xung quanh mình. Đây là lần đầu tiên cô gặp mặt chồng trong gần bốn tuần lễ.
Không biết anh có thể cảm nhận được rằng cô đang ở rất gần? Cô cũng không biết
nữa.
Trong
khoảng thời gian 15 phút cô đứng đó, bác sĩ của Ted đã thấy cô. Bác sĩ nói với
Chloe: “Tình hình chiều hướng bệnh của chồng cô không ổn rồi. Thận của anh ấy
không còn làm việc nữa”. Trước đó Chloe đã cố bám víu vào phương pháp điều
trị bằng huyết thanh, hoặc với một phép nhiệm màu nào đó. Bây giờ cô đang có một
cảm giác chìm xuồng. “Không còn hy vọng gì nữa”, Chloe nói. Không có cách
nào để ôm anh, để an ủi anh hay xoa dịu nỗi đau của anh. “Tại thời điểm này,
em không thể làm gì được nữa rồi”. Cô đi về nhà và cố dỗ giấc ngủ.
Vào
khoảng 1 giờ sáng một nhân viên bệnh viện gọi Chloe và báo là “Mức oxygen của
chồng cô đã giảm xuống mức rất thấp. Anh ấy có thể đi bất cứ lúc nào”.
Chloe
van xin “Hãy làm ơn cứu chồng tôi”.
Lúc
5:30 sáng, một cuộc gọi khác cho Chloe, bệnh viện cho biết: “Chúng tôi không
thể cứu anh được nữa rồi, tim anh đã rất yếu. Không còn oxygen trong máu nữa.
Da anh đã xám xanh rồi”.
Hai
ngày trôi qua kể từ khi bệnh viện nhận được sự chấp thuận tham gia vào các thử
nghiệm huyết thanh – phục hồi mà Mayo Clinic đang nghiên cứu. Tuy nhiên, bệnh
viện vẫn chưa nhận được bất kỳ lượng huyết thanh nào cả. Một ngày cũng đã trôi
qua kể từ lần thứ ba Chloe xét nghiệm COVID-19. Bây giờ Ted đã mất rồi. Họ
không có đủ thời gian để cứu anh. Khóc lóc và cô đơn, Chloe ôm riết lấy điện
thoại như nó có thể cho cô một câu trả lời khác. Ở bên ngoài, mặt trời bắt đầu
ló dạng.
Chloe
biết rằng chưa có bất kỳ sự đảm bảo nào là huyết thanh sẽ chữa được bệnh, nhưng
cô đã bám víu vào cái viễn tượng tốt của cách chữa bệnh này, với suy nghĩ là mọi
người cũng đều cầu nguyện cho cách chữa này. Chloe nói “Các bác sĩ đã cố gắng
nhưng cả hệ thống đã phản ứng quá chậm để cứu anh. Anh không thể chờ được”.
Vài
giờ sau khi chồng mất, Chloe vui mừng nhận được tin nhắn từ chương trình xét
nghiệm virus corona thông qua trang web của Lake Elsinore. Kết quả xét nghiệm lần
thứ ba là âm tính, lần xét nghiệm này có kết quả nhanh hơn nhiều so với hai lần
xét nghiệm trước đây của cô. Coi như cô đã hết bị nhiễm virus.
Vào
ngày mà Ted mất, khoảng hơn 10 bệnh nhân virus corona vẫn còn ở bệnh viện
Pomona Valley. Ông Daniel Gluckstein, giám đốc phân khoa bệnh truyền nhiễm của
bệnh viện cho biết: “Chúng tôi rất thất vọng vì chúng tôi đã có không có
cách nào để có huyết thanh”.
Một
số bệnh nhân tại thời điểm đó là ứng viên cho cách chữa trị huyết thanh – phục
hồi, cũng như cho các xét nghiệm khác, đặc biệt là thuốc remdesivir, được các
nghiên cứu cho thấy làm giảm số ngày bị bệnh dẫn đến bệnh nhân được phục hồi sớm
hơn. Gluckstein cho biết, bệnh viện đã không được chấp thuận cho xét nghiệm
remdesivir, mặc dù đã có rất nhiều nỗ lực. Nhưng tuần trước remdesivir đã được
chấp thuận khẩn cấp từ Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm để điều trị cho những
bệnh nhân bị bệnh nặng. Thuốc này dự kiến sẽ đến bệnh viện trong tuần này.
Hôm
thứ Tư, bệnh viện đã điều trị cho 14 bệnh nhân COVID-19, với ba bệnh nhân nằm
trong ICU. Sáu bệnh nhân đã được điều trị với huyết thanh – phục hồi. Chưa thể
biết là tình trạng của các bệnh nhân tiến triển ra sao, nhưng phát ngôn viên của
bệnh viện xác nhận rằng, tất cả các bệnh nhân được điều trị vẫn còn sống.
Một
số bệnh nhân nặng trước đó cũng đã được trị bằng hydroxychloroquine như một phần
của các thử nghiệm (mà FDA cảnh báo gần đây có thể gây ra các phản ứng nguy hiểm
về nhịp tim đập bất bình thường). Gluckstein nói, không biết chắc
hydroxychloroquine có giúp cho những bệnh nhân đó hay không, “riêng tôi thì
không thấy thuốc đó có gì hay cả”.
Tất
cả các phương pháp điều trị này, giống như bản thân virus, là một lãnh địa mà
chưa ai biết gì nhiều về nó cả. Một số bệnh nhân có tình trạng khá hơn có thể
nhờ các phương pháp điều trị này hoặc có thể cũng không phải. Một số bệnh nhân
đã chết có thể được trị với các cách điều trị này mà cũng có thể không phải. Với
huyết thanh – phục hồi, cũng có những mối quan tâm về đạo đức. Hiện giờ lượng
này không có nhiều, vậy ưu tiên nên trị cho những bệnh nhân bị bệnh nặng nhất
đang nằm trong ICU, hoặc những người chưa bị nặng lắm và có cơ hội hồi phục nhiều
hơn?
Cuối
cùng, Chloe đã có kết quả xét nghiệm virus corona âm tính và có thể gặp lại con
trai mình một cách an toàn. Cuối tuần đó, cô bế Kendrick và chưa nói với nó rằng,
bố nó sẽ không bao giờ trở về nữa.
Chủ
nhật, ngày 19 tháng 4, Chloe bắt đầu chuẩn bị cho đám tang của Ted, nhà tang lễ
chỉ cho phép mỗi lần 10 người được vào viếng, quan tài của Ted không đậy nắp. Ở
nhà, Chloe nhìn quanh phòng ngủ của vợ chồng cô. Quần áo của anh vẫn còn treo
trong tủ quần áo, ảnh cưới của họ trên tường. Cô nói: “Tôi không muốn ở
trong căn phòng này nữa”, vì không có anh. “Tôi sẽ dọn đi một nơi khác”.
Chloe
vẫn lên kế hoạch hiến huyết thanh của cô. Cô muốn cho người khác một hy vọng. Mấy
hôm trước, cô đã lái xe một tiếng rưỡi từ nhà mình đến một ngân hàng máu ở quận
hạt Ventura, California. Sau khi cô đến, một nhân viên bệnh viện đã kiểm tra
máu của cô. Chloe đã bị thiếu máu từ lâu, và lượng sắt trong hồng huyết cầu của
cô quá thấp. Sắt tố là một loại protein trong hồng huyết cầu có nhiệm vụ mang
oxygen đến tất cả các cơ quan trong cơ thể.
Các
nhân viên bệnh viện lo lắng rằng Chloe có thể không hồi phục sau khi hiến, và
nói với cô hãy cố gắng tăng lượng sắt trong máu của mình bằng các loại đồ ăn có
nhiều chắt sắt (iron) hoặc uống thuốc iron. Chloe hiểu như vậy có thể phải mất
thêm vài tuần nữa. Thật khó cho Chloe chấp nhận rằng, những người đi hiến huyết
thanh như cô vẫn bị từ chối vì họ chưa có đủ điều kiện.
Cô
biết rằng, đối với những gia đình và riêng bệnh nhân COVID-19, mỗi ngày là rất
quan trọng. Lịch hẹn của Chloe để hiến huyết thanh lần tới là ngày 13 tháng 5.
No comments:
Post a Comment