RFA
2020-05-12
2020-05-12
Giới
nghiên cứu và các nhà hoạt động môi trường đều thống nhất cho rằng các đập thủy
điện lớn ở khu vực thượng nguồn sông Mekong, ngoài việc gây ra hạn hán ở lưu vực
hạ nguồn do trữ nước vào mùa khô, còn gây ra nhiều tác động lớn đến nguồn lương
thực ở các quốc gia ở lưu vực hạ nguồn khi làm gián đoạn sản lượng lúa và đánh
bắt cá của người dân ở khu vực này.
Vào
tháng 4, Bộ Nông nghiệp Hoa Kỳ dự báo năng suất lúa năm 2020 của Việt Nam sẽ giảm
3,3% so với ước tính trước đó do ảnh hưởng của hạn hán và xâm nhập mặn; điều
này khiến việc thu hoạch thấp hơn 0,9% trong năm nay.
Tiến sĩ Đặng Kim Sơn, viện trưởng Viện
Chính sách và Chiến lược Phát triển Nông nghiệp & Nông thôn Việt Nam, cho rằng
các công trình đập thủy điện ở lưu vực thượng nguồn đã làm thay đổi phù sa, nguồn
nước và có tác động lớn đến nguồn lợi thủy sản của Việt Nam:
“Rõ
ràng là các nước ở hạ nguồn, đặc biệt là Việt Nam, phải chịu những cái tác động
này. Chắc chắn là nó sẽ ảnh hưởng bất lợi cho sản xuất nông nghiệp, cũng như là
đời sống của đông đảo người dân ở hạ nguồn, nhất là người dân Việt Nam. Người
mà chịu tác động của mất nguồn nước ở trên thượng nguồn, song song với quá
trình biến đổi khí hậu khiến cho nước biển dâng và xâm nhập mặn, đặc biệt là
tình hình như năm nay.”
Ông Hồ Long Phi, chuyên gia về nước,
cho biết những tác động trước mắt của các đập nước Trung Quốc cho thấy chế độ
thủy văn đã trở nên bất thường, dẫn đến xâm nhập mặn nhiều hơn trước và đã ảnh
hưởng đến khai thác lúa ở những vùng ven biển:
“Do
đó việc khai thác lúa ở những vùng ven biển trước đây người ta vẫn có thể làm
được 2 vụ; nhưng mà bây giờ chỉ còn được một vụ lúa thôi, thì có nghĩa là nông
dân vùng ven biển, những người mà chưa có điều kiện để chuyển sinh kế thì họ rất
là khó khăn. Còn ở những khu vực cao hơn, ví dụ như An Giang và Đồng Tháp, thì
cái tác động nó cũng chưa rõ lắm, bởi vì trước mắt họ vẫn còn dùng máy bơm để họ
có thể bơm nước được.”
Theo
ông Phi, cứ đến năm nào xảy ra khô hạn, phía Trung Quốc cũng trữ nước nhiều
hơn và gây ra ảnh hưởng đáng kể đến dòng chảy ở phía hạ lưu. Ông Phi cho biết,
thời gian hạn hán ở ĐBSCL năm nay sẽ tiếp tục kéo dài, nhưng cũng tùy thuộc vào
số lượng mưa sắp tới:
“Điều
này tôi nghĩ nó còn phụ thuộc vào mưa. Nếu mà mùa mưa đến đều, thì Trung Quốc
trước sau gì họ phải xả đập thôi, bởi vì khả năng chứa nó cũng có hạn; họ ưu
tiên trữ nước để họ cung cấp cho họ trước, còn dư họ mới xả xuống. Thành ra nếu
mưa đều, thì tình hình nó không đến nỗi, nhưng mà tôi cho rằng nó sẽ chậm hơn với
mọi năm ít nhất từ 1 đến 2 tháng.”
Ngoài
các đập thủy điện ở Trung Quốc và mấy đập đang xây, chính phủ Lào sẽ khởi công xây dựng con đập Sanakham
trên sông Mekong vào cuối năm nay. Theo thông tin ghi nhận từ Reuters, đập
thủy điện này được tiến hành bởi công ty thủy điện Datang Sanakham, một công ty
con của công ty Datang của Trung Quốc. Các nhà hoạt động môi trường đã lên tiếng
chỉ trích chính phủ Lào trước việc thúc đẩy xúc tiến con đập thủy điện này. Nó
được gọi là ‘đập phá hoại’ vì sẽ góp phần bóp nghẽn dòng chảy của sông Mekong,
con sông dài nhất Đông Nam Á.
Bản vẽ dự án đập thủy điện Sanakham được đề
xuất. Mekong River Commission
Tiến sĩ Lê Anh Tuấn, Phó viện trưởng Viện
nghiên cứu biến đổi khí hậu thuộc ĐH Cần Thơ cho rằng những đập nước được xây
gây gián đoạn cho dòng chảy xuống hạ lưu, ảnh hưởng đến sản xuất nông nghiệp và
nguồn thủy sản ở khu vực ĐBSCL:
“Theo
tôi biết là Trung Quốc đã xây rất nhiều cái đập; tiếp theo là Lào chuẩn bị xây
cái đập khác, thì những cái đập đó đã làm cho các dòng chảy xuống hạ lưu bị
gián đoạn, hoặc thay đổi. Điều này đã làm ảnh hưởng đến sản xuất, đặc biệt là
nông nghiệp, nguồn cá và thay đổi về những đặc điểm như phù sa rất là lớn. Điều
này đã đe dọa tình hình sản xuất, cũng như là sinh kế của người dân trong khu vực
hạ lưu, ngay cả Lào, phía Thái Lan, Campuchia và Việt Nam.”
Theo
TS Lê Anh Tuấn, mặc dù người nông dân đã được khuyến cáo trước, vẫn có nhiều hộ
bị thiệt hại khi không kịp canh tác sớm. Các vườn cây ăn trái và nguồn nước
sinh hoạt của người dân ở vùng ven biển bị ảnh hưởng nghiêm trọng do sự thiếu
nước ngọt. Ngoài ra, sự thiếu hụt phù sa gần đây đã gây ra tình trạng sạt lở
nghiêm trọng ở khu vực ĐBSCL.
Dự
án đập thủy điện Sanakham của chính phủ Lào sẽ phải qua quá trình tham vấn với Ủy
hội Sông Mekong cùng các nước thành viên trong khu vực, trong đó có Việt Nam.
Tuy nhiên, TS Lê Anh Tuấn nhận định
việc tham vấn này sẽ không có hiệu quả vì Việt Nam không có đủ tiếng nói để
thay đổi những quyết định như vậy:
“Tôi
không nghĩ Việt nam có thể làm gì được, mặc dù phải lên tiếng. Nhưng mà theo
kinh nghiệm của tôi, từ khi cái đập Xayaburi tới đập Don Sahong, sắp tới đây là
cái đập khác nữa, mình nói thì nói nhưng cuối cùng không có làm gì được. Cho
nên các nhà khoa học và chính phủ họ tẩy chay các cái tham vấn như vậy, bởi vì
họ thấy rằng những cái tham vấn đó không có ý nghĩ gì nữa.”
Ông Hồ Long Phi cũng cho rằng Việt
nam không có lợi thế trong đàm phán xuyên biên giới với Ủy hội Sông Mekong:
“Cái
lợi thế đàm phán ở đây thông thường có những mặt, thứ nhất là lợi thế về kinh tế
tài chính; thứ hai là lợi thế về chính trị thể chế; cái thứ ba là lợi thế về
công nghệ--cả 3 cái đó thì Lào không có phụ thuộc vào Việt Nam cái gì cả, có
nghĩa là họ có thể làm bất cứ cái gì có lợi nhất cho họ. Thành ra Việt Nam
không có lợi thế trong đàm phán là như vậy.”
Ông
Hồ Long Phi cho rằng, việc làm khả thi và có hiệu quả hơn cho Việt Nam là chính
quyền và người dân cần có phương án chuyển đổi sinh kế để làm sao cho việc sử dụng
nước trở nên tiết kiệm và hiệu quả hơn:
“Những
điều này tôi nghĩ với mức độ phát triển, tự động hóa công nghệ là không khó. Những
nước sa mạc họ còn sống được với lượng nước ít hơn nhiều, thì tại sao mình
không làm được? Khi Việt nam chủ động được cái đó, thì phía Trung Quốc họ không
có ép được về mặt gì được hết.”
Tiến
sĩ Đặng Kim Sơn cho rằng trước mắt, Việt Nam cần tập trung vào việc chuyển và
trữ nước để bảo vệ các vườn cây ăn trái. Các phương án dài hạn sau đó bao gồm bố
trí lại sản xuất để thu hẹp diện tích cây ăn quả, diện tích lúa 2 vụ, 3 vụ ra
các vùng ven biển và bố trí lại dân cư cho hợp lý. Đồng thời, xây dựng các đường
ống dẫn nước—đưa nước ở các vùng trên thượng nguồn xuống các vùng sản xuất, dân
cư ở vùng ven biển.
Ngoài
những giải pháp ngắn hạn và dài hạn nêu trên, tiến sĩ Đặng Kim Sơn cho rằng Việt
Nam vẫn cần tiếp tục đàm phán với các nước trong khu vục sông Mekong; tiếp tục
minh bạch thông tin và có các thỏa thuận giữa các nước ở khu vực thượng nguồn để
tất cả có thể sử dụng dòng sông chung một cách hiệu quả và vững bền. Ông Sơn
cho đó là nhiệm vụ quan trong nhất trong ngành ngoại giao, cũng như của tất cả
người dân và nhà khoa học Việt Nam.
No comments:
Post a Comment