Nguyên Đại
20/12/2019
Những ngày cuối cùng của năm 2019, ĐCSVN (đảng) cho trình diễn
“phiên tòa” xử hai bộ trưởng Nguyễn Bắc Son và Trương Minh Tuấn, với
cáo buộc: dùng 800 triệu đô la Mỹ (hơn 16 ngàn tỷ VNĐ) vốn nhà nước
mua lại một công ty tư nhân (AVG) đáng giá không tới 100 triệu đô (2
ngàn tỷ VNĐ), sau đó được chủ tịch công ty này (Phạm Nhật Vũ) “lại
quả” cho tất cả các quan chức chưa tới 10 triệu đô.
Hệ thống truyền thông của đảng ra rả: điều đó cho thấy việc
thực hiện “quyết tâm thép của đảng”; đảng lại tiếp tục “lập công”
trong việc chống tham nhũng, và “bác Trọng” cứ thế là “minh quân”.
Làm như thể đảng không dính líu gì đến các ông: Đinh La Thăng, Trịnh
Xuân Thanh, Nguyễn Văn Hiến, Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn, Hoàng
Trung Hải…
Nhưng, các ông này là ai? Là ủy viên bộ chính trị, bí thư Tp
HCM, bí thư Hà Nội, đô đốc hải quân….Những cán bộ thuộc hàng cao cấp
nhất của đảng. Các ông đó từng được đảng xem là “những cán bộ ưu
tú” được ưu ái, tưởng thưởng, cất nhắc lên những vị trí quyền lực,
quyết định các vấn đề sinh tử, quan trọng nhất của đất nước.
Là đảng, giao quyền lực đã giao cho những người bất xứng. Là
đảng, không kiểm soát hữu hiệu những kẻ được đảng giao quyền lực
dẫn những phá hoại nghiêm trọng. Là đảng, thủ phạm chính của những
vụ phá hoại đó. Là đảng, “bị cáo” trong phiên tòa lịch sử của dân
tộc Việt Nam. Các ông đó chỉ đơn giản là những kẻ thất thế, thua
cuộc trong trò chơi “ai là đảng trưởng”, thế thôi.
Một trong những sai lầm nghiêm trọng trong tôn chỉ của đảng,
chủ nghĩa “Mác Lê-nin”, là không nhận ra bản chất thay đổi tự nhiên
của con người. Anh công nhân, chị nông dân, lúc vác búa liềm đi theo
đảng đòi công bình xã hội; họ không có gì để mất, họ chỉ có sinh
mạng để có thể cùng liều chết cho “cách mạng”. Nhưng, một khi họ có
quyền lực, họ không còn là anh công nhân, chị nông dân ngày xưa nữa.
Họ có quá nhiều thứ “không thể” mất được; họ phải dùng quyền lực
để bảo vệ những thứ mà họ đang có, và “đồng chí” phải chết, nếu
cản đường “tôi”. Họ “thịt” lẫn nhau.
Anh y-tá có thể khóc khi thấy đồng chí mình bị thương vì bom
đạn chiến cuộc; nhưng một khi anh là thủ tướng, anh nghĩ khác. Anh
nghĩ tới những biệt thự xa hoa lộng lẫy, những tâng bốc ngút trời… “đồng
chí” nào cản “ta” sẽ “một mất một còn”.
Một thằng nhóc con, thời chiến tranh loạn lạc, chỉ mong được
ăn đủ no, đã thương những bạn bè cùng cảnh ngộ. Nhưng, khi nó làm
thủ tướng, nó không còn đủ lòng trắc ẩn đối với người nghèo đói
nữa. Nó khoe khoang sự thành đạt của nó: bằng những đoàn xe loáng
bóng sang trọng, và những xúm xít tung hô, lăn bánh trên những con
đường yếu mềm, quằn quại của quê hương.
Chế độ độc đảng cố định quyền lực tuyệt đối vào một nhóm
người; vì vậy, nó tạo ra sự phá hoại và xâu xé lẫn nhau.
Nhân loại đã tạo ra được một hình thái xã hội để quyền lực
cá nhân phải được dùng để đem lại lợi ích cho toàn xã hội, không
phải lợi ích cho cá nhân đó. Các lãnh đạo chính phủ của một đất
nước phát triển phải chịu sự giám sát, chế tài của: Quốc Hội, Tòa
Án, và Truyền Thông.
Muốn vậy, Quốc Hội phải đại diện cho tất cả khuynh hướng
chính trị của người dân, và phải có bầu cử tự do, công khai và minh
bạch. Tòa Án phải độc lập với Hành Pháp; và Truyền Thông phải được
tự do. Cảnh sát làm nhiệm vụ giữ trật tự, không phải là công cụ
bảo vệ đảng cầm quyền. Quân đội trung thành với hiến pháp, không
được phép có liên hệ với bất kỳ đảng phái chính trị nào.
Cơ chế đó ngăn ngừa sự lạm dụng quyền lực dẫn đến sự phá
hoại. Chế độ đó đem lại cho số đông dân chúng những con đường, những cách
thức, những phản ứng nhanh và hữu hiệu, ngăn cản những cá nhân tìm
cách đứng trên luật pháp, lạm dụng quyền lực cho quyền lợi cá nhân
của họ.
Việt Nam ở đâu trên con đường phát triển của nhân loại? Chế độ
độc đảng tạo ra một quốc hội “đảng cử dân bầu”; quốc hội trở thành
một loại “con dấu” hợp pháp hóa quyết định của đảng. Khi “đảng là
lãnh đạo duy nhất”, tòa án trở thành một công cụ, một “con dao” của
đảng.
Chừng nào mà truyền thông còn chịu sự chi phối của ban tuyên
giáo đảng, chừng đó báo đài làm việc như một “cái loa” của đảng.
Công an và quân đội hiện nguyên hình là “thanh kiếm” đâm vào bất cứ ai
có thể làm ảnh hưởng tới quyền lực tuyệt đối của đảng. “Con dấu”,
“con dao”, “cái loa”, và “thanh kiếm” được đảng sử dụng để bảo vệ
thế độc trị của đảng đối với hơn 100 triệu dân Việt Nam hiện nay.
Một bó cải đã hư thối, không ăn được, nó không có chức năng
dinh dưỡng, nó trở thành rác. Khi quốc hội không phải là nơi luật
pháp công bằng được thiết lập; tòa án không phải là nơi mà việc thi
hành luật pháp được xiển dương và kiểm soát; truyền thông không phải
là nơi để tất cả mọi ý kiến được tự do được bày tỏ; công an kết
hợp với côn đồ để bòn rút người dân; quân đội tập trung “chống khủng
bố”, đàn áp biểu tình; thay vì bảo vệ độc lập chủ quyền của đất
nước; thì quốc hội, tòa án, truyền thông, công an, quân đội đang hoạt
động theo những quy tắc “rác rưởi”.
Liên Xô và các nước CS Đông Âu đã vứt bỏ những quy điều “rác
rưởi” đó vào sọt rác lịch sử, khi nhà nước cộng sản đầu tiên của
nhân loại đã tan rã gần 30 năm trước, cũng đúng vào dịp Giáng Sinh.
Những tượng đài Lenin bị kéo sập, và người dân lấy búa đập vào đầu
những bức tượng đó.
Rác rưởi thì sinh ra giòi bọ, một cách tự nhiên, không thể
khác. Các ông Đinh La Thăng, Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn, Hoàng
Trung Hải v.v… là “giòi bọ” sinh ra một cách “biện chứng” từ cái
đống rác “đảng CS là lực lượng duy nhất lãnh đạo đất nước” đó.
Khi có một đống rác trong nhà, điều chắc chắn là không ai
ngồi xuống để bắt từng con giòi, bọ chun ra từ trong đống rác đó.
Vấn đề của Việt Nam là “đống rác”, không phải “giòi bọ”.
Phải đem “đống rác”, cơ chế độc đảng lãnh đạo, đó đổ đi.
No comments:
Post a Comment