Phạm Trần
Đăng bởi lúc 1:49
Sáng 30/03/13
VRNs (30.03.2013) –
Washington DC, USA – “Điều
đầu tiên xin được khai báo là tôi vừa được chẩn trị và bác sĩ sau nhiều lần thử
nghiệm đã xác nhận tôi bị ung thư gan tới thời kỳ cuối. Bệnh tật, một trong tứ
khổ Sinh, Lão, Bệnh, Tử là điều trong chúng ta không ai thoát khỏi.”
Một người mắc chứng bệnh chết người mà còn
can đảm nói với đám đông như thế không phải ai cũng muốn làm hay ai cũng làm
được.
Nhưng Lê Thiệp, 69 tuổi, một Nhà báo và một
Nhà văn đã làm như thế vào tối ngày Chúa Nhật, 24 tháng 3 năm 2013 tại buổi
sinh họat giới thiệu những Tác phẩm mới của Nhà xuất bản Tủ sách Tiếng Quê
Hương (TSTQH) do Nhà văn Uyên Thao điều hành.
Ngót 200 người yêu chuộng văn chương chữ
nghĩa vùng Hoa Thịnh Đốn và 2 khách phương xa, Nhà văn Trần Phong Vũ
(California), người có Sách ra mắt (Tuyển tập Trần Phong Vũ), và Ký gỉa Truyền
thanh Nguyễn Thiên Ân (Oaklahoma) đã chăm chú nghe Lê Thiệp nói tiếp: “Điều thứ nhì ai cũng biết là người
thành lập và điều hành nuôi sống TSTQH cũng là một Cancer Survivor. Ông Uyên
Thao bị bệnh và đã kiên cường chiến đấu để tồn tại đến ngày hôm nay. Tôi có lần
đùa với ông rằng: “Cả đời tranh đấu, cả đời viết lách, nhưng nay anh mới được
bà con biết đến và nổi danh như cồn nhờ uống lá đu đủ mà thoát tay của tế bào
ung thư.”
Như bản tính của Lê Thiệp, người coi mọi
chuyện trên đời “không có
chó gì mà phải quan trọng hóa cả” đã thú nhận với mọi người: “Khi biết mình bị ung thư, tôi gặp ông
Thao báo tin. Chị Hàng Ngọc Hân (bà Uyên Thao) đưa tôi lá đu đủ và biết tính tôi,
chị bắt tôi thề sẽ uống thứ thuốc kỳ diệu này.
Tôi xin chị Hân đừng giận. Cho đến nay, sau
hơn cả tháng tôi chưa mở gói lá khô đó ra. Nhưng hôm đó tôi có hứa với ông Uyên
Thao: “Thôi được, ba tháng nữa tôi sẽ giao bản thảo cho TSTQH.”
Thời gian 3 tháng đối với người khoẻ không
nghĩa lý gì, nhưng với một bệnh nhân mang chứng ung thư gan nguy hiểm của “thời
kỳ cuối” như Lê Thiệp thì thử thách không nhẹ chút nào.
Nhưng Lê Thiệp là như thế. “Có gì cứ nói ra, giấu làm chó gì,
trước sau ai
mà chả biết…mẹ kiếp !”, như anh từng lẩm bẩm, càu nhàu với bạn bè
trong một bữa ăn.
Nhưng ở đời sống, chết – như Lê Thiệp đã biết
và ai cũng biết – có do con người quyết định đâu nên “cứ tới đâu hay tới đó, lo lắm cũng vậy”,
như anh thường nói.
Cái tính “lè phè”, đôi khi “bất cần đời” của
Lê Thiệp, tuy vậy, cũng đã có lúc làm anh anh “khựng lại” như lái xe gặp đèn đỏ
để nghĩ lại xem những gì mình “cho là đúng có đúng không”?
Vì vậy, sau thời gian không tin Nhà văn Uyên
Thao đủ sức và tài lực để phiêu lưu làm Nhà xuất bản Tiếng Quê Hương trước tình
trạng “người đọc ít hơn đầu sách in ra” ở hải ngọai, cuối cùng Nhà báo thương
gia Lê Thiệp cũng đành phải ngưng “phè
phỡn, uống rượu, mạt chược, tán dóc”, như lời mắng mỏ của Uyên Thao
để cầm bút trở lại.
Kết qủa từ 2003 anh đã hòan tất cho TSTQH
xuất bản 3 Tác phẩm ký sự-tiểu thuyết: Chân
Ướt Chân Ráo, Lang Thang Giữa Đời và Đỗ Lệnh Dũng.
Vì vậy, hôm 24/03 (2013) vừa rồi, mọi người
có mặt đã không khỏi ngạc nhiên thấy anh vẫn còn lạc quan cười nói giữa cơn đau
như bản tính của Lê Thiệp: “Đánh
nhau với ông Thao không thắng thì tôi chọn giải pháp theo ông với ý nghĩ giản
dị rằng ông Thao hơn tôi một giáp, đánh nhau với TSTQH và bệnh ung thư cả thập niên
mà nay vẫn hăng như thuở đầu.’’
Rồi người ta nghe anh thao thức: “Tôi đang cố gắng hoàn tất bản thảo
của cuốn sách thì ung thư ập tới. Ung thư thời kỳ chót. Nhìn sang phía các vị
niên trưởng thì đã có dăm ba vị giã từ chúng ta, không hẳn chỉ là cuộc sống và
hơi thở mà còn kiệt quệ vì tuổi già sức yếu. Hôm nay chúng ta nên có một khoảnh
khắc nho nhỏ để nhớ đến Vương Đức Lệ, đến Mai Trung Tĩnh, đến tác giả Tần Trung
Tác. Hoặc xin cùng hướng về ông Minh Võ cầu xin ông còn đủ sức để mai mốt lại
cầm viết trở lại.”
Lạ không? “Ung thư thời kỳ chót” mà Lê Thiệp
vẫn không muốn mọi người phải quan tâm đến mình mà cầu nguyện cho anh được “tai
qua nạn khỏi” mà anh còn muốn những người còn sống hãy cùng anh “nhớ đến” những
Nhà văn, Nhà Thơ đã có Tác phẩm xuất bản bởi TSTQH đã ra đi, hay như Nhà nghiên
cứu Minh Võ (Tác gỉa Hồ Chí Minh-Nhận định Tổng hợp) đang trên giường bệnh thì
qủa là anh đã “coi trời bằng vung” với cá tính biết “kính lão đắc thọ” của Lê
Thiệp.
Thế rồi như không mảy may sợ hãi trước những
con vi khuẩn đang phá họai buồng gan, Lê Thiệp đã trải hết lòng mình đến một
tương lai, có thể sẽ đến với nhiều người còn sống hôm nay không còn nữa:’’Lời cuối là lời kêu gọi thống
thiết: Xin tất cả quí vị hiện diện hôm nay ở đây hoặc vì hoàn cảnh không dự
được nhưng nếu có tình cờ cầm một cuốn sách của TSTQH, xin quý vị hãy tiếp tay
với ông Uyên Thao và TSTQH với cái ước vọng rằng mai này khi trở lại quê hương
chúng ta sẽ có không chỉ vài chục mà vài trăm hoặc có khi cả vài ngàn cuốn sách
để anh em, đồng bào có dịp nghe, nhìn, đọc thấy một lịch sử do những người Việt
đích thực viết về một lịch sử đúng như những gì đã và đang diễn ra.’’
Con người của Lê Thiệp là thế. Dù vật chất
anh không thiếu và hơn nhiều người, nhưng anh vẫn là con người của “thế hệ tàng
tàng’’, đôi khi như “bất cần đời, tới đâu hay đó”nhưng lại là người rất “hiếu
bạn” và thích làm được những việc cho nhiều người.
Tôi biết Lê Thiệp từ khi anh mới “chân ướt
chân ráo” sa chân vào Làng báo Sài Gòn, sau khi tốt nghiệp Khoá Báo chí chuyên
nghiệp đầu tiên của Việt Nam Thống Tấn Xã thời Tổng Giám đốc Nguyễn Ngọc Linh
năm 1965.
Nhà báo nhà văn Lê Thiệp
Hồi ấy, những người làm báo và Phóng viên
trước và thế hệ tôi không được học hành về Báo chí cho có bài bản, nhưng vì
sống trong nghề lâu năm nên nhiều người trong chúng tôi thường có cái nhìn
“không mấy quan tâm” tới lớp đến sau có học hành theo tiêu chuẩn của Báo chí
Âu-Mỹ.
Nói theo lời Nhà văn qúa cố Vũ Bằng viết
trong “40 Năm Nói Láo”, tác phẩm nói về cuộc đời làm báo “ba chìm bẩy nổi” của
ông từ thời xa xưa, thì lớp Nhà báo trẻ của thập niên 60 ở Sài Gòn hồi đó là
“thế hệ thèo đảnh”, thích nói tiếng Ăng-Lê hơn tiếng Việt và luôn luôn coi mình
có học hơn lớp cha chú nên “chẳng coi ai ra gì” !
Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, nhiều người
trong lớp chúng tôi mới nhận ra là một đám “lạc hậu” cả về nội dung lẫn hình
thức viết và làm báo !
Chính những người như Lê Thiệp, Trần Trọng
Thức, Trương Lộc, Lê Phú Nhuận, Vũ Ánh, Dương Phục, Bình Minh, Vũ Thanh Thủy,
Phạm Đại, Bảo Hòang, Phan Thanh Tâm, Nguyễn Thiên Ân, Tiến Sơn v.v…đã “lột xác”
Làng báo miền Nam với lối viết mới, ngắn gọn và hấp dẫn hơn lối “cà kê, dê
ngỗng” lòng thòng cổ điển của lớp người đi trước.
Hình ảnh một Lê Thiệp, Phóng viên báo Chính
Luận, mặc quần Jean, áo sơ-mi lệch lạc, tóc dài, chân đi xăng-đan bước vào Tòa
nhà Hạ Nghị viện ở Sài Gòn trước 1975 đã đập vào mắt tôi ngày ấy.
Anh là người xuề xòa, ai cũng có thể quen
được và rất bén nhậy trong cách viết tin và thu thập tin tức ở Nghị trường.
Nhưng nổi trội hơn, theo tôi là lối viết Phóng sự và Ký sự hấp dẫn của Lê
Thiệp. Hình ảnh trong chữ nghĩa và cách bố cục câu chuyện kể của Lê Thiệp về
loại văn này đọc lên rất “bắt mắt” và hấp dẫn.
Chẳng thế mà đã có một thời, nhóm “Việt Nam Ký Sự” của anh
và một nhóm Nhà báo trẻ thành lập đã cống hiến cho Làng bào miền Nam trước 1975
nhiều bài Ký sự “ăn trùm” và “ăn khách” trên nhiều Nhật báo.
Hãy nghe Nhà Thơ Du Tử Lê nhận xét về lối
viết của Lê Thiệp: “Với
thời gian, khi ông cầm bút lại, nhiều năm sau biến cố tháng 4, 1975, với tập
bút ký nhan đề “Chân Ướt Chân Ráo” (CƯCR) do Tủ sách Tiếng Quê Hương của Uyên
Thao, ở Virginia, xuất bản năm 2003, tôi mới có dịp nhìn rõ hơn, thấy rõ hơn
tính chất nhà văn, nơi con người nhà báo này.
Ở đây, tôi không muốn nói tới vốn sống ngồn
ngộn rói tươi của ông. Tôi cũng không muốn nhắc tới cái kiến thức sâu rộng của
ông về nhiều phương diện, từ văn học tới chính trị, lịch sử, xã hội… Tôi chỉ
muốn nói tới khía cạnh văn chương như những nhát dao dứt khoát, sấn sổ trên một
khối gỗ xù xì để hình thành chân dung một nhân vật, một sự kiện.
Ðiển hình như khi viết về cha xứ Nguyễn Thanh
Long ở vùng Hoa Thịnh Ðốn, mở đầu bài “Giấc Mơ Việt Nam,” ông viết:“Ông cha xứ
viên điếu thuốc đặt vào nõ chiếc điếu cổ, ngón tay cái hơi miết nhấn những sợi
thuốc nâu sậm xuống và châm lửa. Ông rít một hơi ròn tan, dụi bỏ que diêm, rồi
thở ra rất chậm rãi. Khói thuốc lào đậm xanh, như quánh lại không tan nổi trong
cái không khí oi bức của một buổi chiều mùa hạ.
“Ông ngồi đó dưới gốc cây mơ màng nhìn xuyên
qua làn khói. Những thanh sắt làm khung trơ trọi, những mảnh tường chưa dụng
kín, những chiếc mái cong vút vẫn còn phải có cái chống, cái kê nhưng ông biết
chắc giấc mơ mà ông gọi là Giấc Mơ Việt Nam của ông nay đã thành.” (CƯCR, trang
214).
Đó là khi Lê Thiệp viết về Cha Long với ngôi
Thánh đường Mẹ Việt Nam ở Silver Spring, Maryland, được xây cất theo kiểu mẫu
cổ truyền đình làng Việt Nam với mái ngói cong, khởi công từ 1992 và hòan tất
năm 1999.
Khi viết “Những Quả Ổi Cuối Mùa”, Lê Thiệp kể
chuyện như một ông gìa thư thái, đủng đỉnh khi thưởng thức: “Tôi cắn vào trái ổi, cắn một cách từ
tốn chậm rãi, gặm phần vỏ nhai thật kỹ. Nó hơi đắng chát, cái đắng chát dịu
dàng. Tôi ăn đến phần cùi. Giòn, sần sật, nước ngọt ứa ra thấm vào tận chân
răng. Tôi nhai phần ruột có hột. Hột ổi to nhưng không cứng lắm, nhai vỡ ra kẹt
vào kẽ răng. Tôi vừa đi vừa hít hà để những hột ổi bong ra.” (Chân
Ướt Chân Ráo)
Lối hành văn của Lê Thiệp đã phản ảnh cuộc
sống thấm kín trong con người Phóng viên sôi nổi và nhiều khi “rất liều lĩnh”
của anh.
Chàng Nhà báo kiêm Văn sỹ này ăn chơi cũng
thả dàn, xoa mạt chược cũng chẳng thua ai, uống rượu cũng hơn nhiều người nhưng
khi làm việc thì cũng rất chi tiết và biết tính toán lời lỗ như anh đã thành
công trong thương trường vùng Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn với hệ thống “Phở 75 -Danh
Bất Hư Truyền”.
Thật vậy, cái tên Phở 75 đã gói ghém không
những chỉ có mùi thơm của món ăn “quốc hồn quốc túy Việt Nam” đã thành danh
Quốc tế mà còn chứa đựng cả một bầu trời thương nhớ và kỷ niệm của người Việt
đã bỏ nước ra đi tìm tự do sau ngày 30/4/1975.
Vì vậy mà ta không lạ khi thấy nhiều người đã
gọi Lê Thiệp là “ông Phở 75” , hay “Thiệp 75” là vì thế.
Là một trong những “thuyền nhân” vượt biển
tìm tự do đầu tiên được tầu buôn Nhật Bản cứu vớt trên Biển Đông, Lê Thiệp,
cũng như nhiều người miền Nam khác cùng cảnh ngộ phải bỏ nước ra đi, anh đã trả
qua nhiều cay đắng trên chặng đường “thập tử nhất sinh ấy”.
Giờ đây, dù chưa biết chứng Ung thư gan “ở
thời kỳ cuối cùng” sẽ đưa anh về đầu, nhưng Lê Thiệp vẫn mơ sẽ có ngày ở Việt
Nam độc gỉa sẽ nhìn thấy những Tác phẩm của anh và của Tủ sách Tiếng Quê hương
được bầy bán ở khắp cõi Quê hương không còn Cộng sản nữa.
Phạm Trần
(03/013)
--------------------------------------------------
Posted
on 25 March, 2013 by Van Han
LIỆU
TS/TQH TỒN TẠI ĐƯỢC KHÔNG?
Lê Thiệp
*
Kính thưa quý vị,
Thật là may mắn cho tôi và có thể cho Tủ Sách Tiếng
Quê Hương khi tôi còn đủ sức đứng đây để thưa chuyện cùng quý vị.
Điều đầu tiên xin được khai báo là tôi vừa được chẩn
trị và bác sĩ sau nhiều lần thử nghiệm đã xác nhận tôi bị ung thư gan tới thời
kỳ cuối. Bệnh tật, một trong tứ khổ Sinh, Lão, Bệnh, Tử là điều trong chúng ta
không ai thoát khỏi.
Điều thứ nhì ai cũng biết là người thành lập và điều
hành nuôi sống TSTQH cũng là một Cancer Survivor. Ông Uyên Thao bị bệnh và đã
kiên cường chiến đấu để tồn tại đến ngày hôm nay. Tôi có lần đùa với ông rằng:
“Cả đời tranh đấu, cả đời viết lách, nhưng nay anh mới được bà con biết đến
và nổi danh như cồn nhờ uống lá đu đủ mà thoát tay của tế bào ung thư.”
Hai điều trên dẫn đến một câu hỏi rất giản dị:
TS/TQH sẽ tồn tại đến bao giờ trước tế bào ung thư?
Đi tìm câu trả lời phải bắt đầu từ lúc khởi hành.
Hơn một chục năm trước, khi đón anh từ VN qua ở phi
trường Reagan, anh nghiêm mặt nhìn tôi bảo: “Tao nghe thằng Nguyễn Thiên Ân
nó nói mày chỉ lo mạt chược, rượu chè, không thèm cầm lấy cây bút phải không?”
Vốn là đứa ngang bướng tôi nói với ông:
–
Anh ở VN đói khát về đủ phương diện.
Từ ăn uống cho đến chỗ ở và nhất là bị công an chế độ hoạnh họe, rình rập. Tôi
biết anh có nhiều bức xúc cần viết ra, nhưng ở dưới chế độ đó, anh bó tay. Tôi
xin cam đoan với anh nước Mỹ sẽ lo cho anh cơm áo đầy đủ, tắm nước nóng, ngủ
giường nệm, nhà có thảm, có sưởi, có máy lạnh. Vậy thì đương nhiên anh sẽ vung
bút viết về số phận con người, của gia đình anh, bản thân anh và của cả một dân
tộc. Ngày mai tôi sẽ đem văn phòng tứ bảo đến tặng để anh bắt đầu viết lại.
Ông trầm ngâm, không nói gì.
Có thể vì viễn tượng đời sống Mỹ do tôi vẽ ra. Có
thể vì lời thách đố, không chỉ với chính ông mà cả với những người cầm bút ở
hải ngoại.
Y hẹn, hôm sau tôi ôm đống bút, giấy, sách vở và
nói: “Anh nên bắt đầu ngay khi còn nóng sốt, để lâu nó nguội giống như tôi.”
Loanh quanh một dạo, qua sự giúp đỡ tích cực của bà
Khúc Minh Thơ, đời sống ổn định, nhưng khi đề cập đến chuyện viết thì ông trầm
ngâm, không trả lời.
Quen biết ông từ hơn nửa thế kỷ tôi biết chắc ông
không ngồi yên.
Tôi bình tĩnh chờ đợi một “biến động” nào đó.
Điều không ngờ là ông quyết định làm xuất bản và
TS/TQH ra đời với sự đóng góp của bằng hữu, kẻ 500, người 1000 và vốn khẳng
khái, ông không mở rộng đóng góp cho quần chúng. Tôi là người phản đối vụ in và
xuất bản kịch liệt. Tiền in cao, giá bưu điện đắt đỏ, độc giả đếm trên đầu ngón
tay. In ra bán ở đâu? Bán cho ai?
Ông Uyên Thao trong cách xử thế rất cứng rắn, nhưng
lại là người mơ mộng.
Ông không trả lời được các câu hỏi, nhưng bảo: “Tao
chỉ cần 300 độc giả là đủ. Cái quan trọng là phải có phương tiện cho anh em có
chỗ tập trung, có chỗ trao đổi. Mày có tin rằng trước sau gì Cộng Sản cũng
thua, và nếu tao với mày còn sống thì đem về Việt Nam được những gì?”
Rõ ràng và minh bạch, ông muốn sẽ có dịp đem những
cuốn sách chúng ta đang cầm trên tay xuất bản tại quê hương. Để làm gì?
–
Mày không thấy à? Cộng sản bằng mọi
giá muốn lịch sử phải được viết dưới lăng kính, dưới nhãn quan Lê-nin-nit. Họ
phải tìm đủ mọi cách xóa bỏ những thực tại của lịch sử, nếu không thì bóp méo
mọi dữ kiện trái với quan điểm của họ. Điều này rõ ràng không cần chứng minh gì
nữa. Vấn đề còn lại là của tao, của mày, của những anh em mình.
Vấn đề còn lại đó, với tôi, nó mơ hồ và viển vông.
Và ông Thao, tôi cùng dăm ba anh em liệu có làm nổi
việc đó chăng?
Liệu có đủ sức đủ tài và tiền bạc cùng thì giờ để
làm việc đó chăng?
To lớn quá. Đại ngôn quá. In sách để hậu thế có một
phản diện ngược lại với cả một chính sách đằng sau là guồng máy tuyên truyền
khổng lồ với tài chính không giới hạn? Có lẽ tôi là người duy nhất chống đối
việc tạo dựng TS/TQH ngay từ phút đầu.
Và với bản tính ham vui, ham chơi, tôi lờ tịt không
nói với ông Thao về cái TS/TQH đầy viễn mơ đó.
Ơ. Thế mà ông Thao làm thật.
Ơ. Thế mà ông cũng lôi kéo được khá đông anh em,
trong đó hai nạn nhân nặng ký nhất có lẽ là ông Trần Phong Vũ và bà Lê Thị Nhị.
Bẵng đi ít lâu sau khi TS/TQH in được độ một chục
đầu sách, ông Thao nghiêm túc nói với tôi:
- Mày vừa thôi. Tao bị ung thư sắp chết mà vẫn
cúc cung lo chuyện chung. Mày chỉ phè phỡn, uống rượu, mạt chược, tán dóc. Hẹn
mày một tháng nữa đưa tao bản thảo. Không thì không còn anh em gì nữa.
Tôi quả có xấu hổ và trong một lúc hứng sảng, tôi
nói hai tháng đi cho chắc. Hai tháng sau, tôi có quyển sách đầu đời sau hơn nửa
thế kỷ cầm bút.
Có lẽ chính tấm gương can đảm của anh, miệt mài
không quản ngại gì ngoài TS/TQH đã khiến không phải những người cầm bút từ lâu
xắn tay đóng góp. Ông còn chiêu mộ được những ông bạn của tôi, trong đó có
Hoàng Xuân Trường vào con đường viết lách và in ấn.
Những thành công của TS/TQH đến nay không còn chối
cãi được.
Nhưng từ nay về sau thì sao?
Sự thật không thể chối cãi, chỉ cần đếm đầu sách,
chỉ cần thấy phản ứng của Hà Nội và hơn hết là độc giả trong và ngoài nước đã
dành cho TS/TQH nhiều cảm tình, nhiều biệt nhãn. Nhưng tương lai thì sao?
Tôi đang cố gắng hoàn tất bản thảo của cuốn sách thì
ung thư ập tới. Ung thư thời kỳ chót. Nhìn sang phía các vị niên trưởng thì đã
có dăm ba vị giã từ chúng ta, không hẳn chỉ là cuộc sống và hơi thở mà còn kiệt
quệ vì tuổi già sức yếu. Hôm nay chúng ta nên có một khoảnh khắc nho nhỏ để nhớ
đến Vương Đức Lệ, đến Mai Trung Tĩnh, đến tác giả Tần Trung Tác. Hoặc xin cùng
hướng về ông Minh Võ cầu xin ông còn đủ sức để mai mốt lại cầm viết trở lại.
Nhưng quan điểm bi quan của tôi bị ông Uyên Thao gạt
phăng.
–
Không có tao, không có mày, không có
thằng Lệ thì còn biết bao nhiêu anh em khác. Mày coi TS/TQH đã in bao nhiêu tác
phẩm đầu tay của anh em?
–
Tôi là thằng con buôn. Làm thì
phải có lời. Ông và TS/TQH có lời đồng xu, cắc kẽm nào không? Tôi không biết
ông Trần Phong Vũ đã refinance nhà mấy lần để lo cho TS/TQH. Tôi không biết bà
Lê Thị Nhị cứ bao lâu lại đè con cái ra lấy tiền mua tem? Đấy là chưa kể lâu
lâu những đứa như tôi, như Hoàng Xuân Trường lại cầm lòng không đậu.
Nói tới thì nói lui. Nói gì thì
nói, vấn đề then chốt gom lại hai điểm.
Xa là sẽ có ngày sách của chúng
ta sẽ in và phổ biến tại Việt Nam. Đây là cái ước vọng đã khiến ông Uyên Thao
còn ngắc ngoải tới bây giờ.
Gần là làm sao có tiền để in và
in xong thì làm sao phổ biến?
Cái ước vọng xa rồi thế nào
cũng sẽ đến.
Cái ước vọng gần e rất khó hoặc
rất dễ tùy theo cái nhìn của mỗi chúng ta.
Hiện tại TS/TQH có trên hai
mươi bản thảo chờ in. Chất liệu đã có.
Mỗi cuốn in tốn khoảng trên
5000. Tiền cước phí cũng cỡ đó.
Tằn tiện lắm thì tổng chi vào
khoảng 8 đến 10 ngàn đô la.
Mẹ ơi, lấy đâu ra mà nhiều tiền
thế?
Đánh nhau với ông Thao không
thắng thì tôi chọn giải pháp theo ông với ý nghĩ giản dị rằng ông Thao hơn tôi
một giáp, đánh nhau với TS/TQH và bệnh ung thư cả thập niên mà nay vẫn hăng như
thuở đầu.
Khi biết mình bị ung thư, tôi
gặp ông Thao báo tin. Chị Hàng Ngọc Hân đưa tôi lá đu đủ và biết tính tôi, chị
bắt tôi thề sẽ uống thứ thuốc kỳ diệu này.
Tôi xin chị Hân đừng giận. Cho
đến nay, sau hơn cả tháng tôi chưa mở gói lá khô đó ra. Nhưng hôm đó tôi có hứa
với ông Uyên Thao: “Thôi được, ba tháng nữa tôi sẽ giao bản thảo cho
TS/TQH.”
Lời cuối là lời kêu gọi thống
thiết.
Xin tất cả quí vị hiện diện hôm
nay ở đây hoặc vì hoàn cảnh không dự được nhưng nếu có tình cờ cầm một cuốn
sách của TS/TQH, xin quý vị hãy tiếp tay với ông Uyên Thao và TS/TQH với cái
ước vọng rằng mai này khi trở lại quê hương chúng ta sẽ có không chỉ vài chục
mà vài trăm hoặc có khi cả vài ngàn cuốn sách để anh em, đồng bào có dịp nghe,
nhìn, đọc thấy một lịch sử do những người Việt đích thực viết về một lịch sử
đúng như những gì đã và đang diễn ra.
Xin cám ơn quý vị.
LÊ THIỆP — 20/3/2013
No comments:
Post a Comment