Sài
Gòn ngày phong tỏa thứ sáu: Những chuyện linh tinh
14/07/2021
https://baotiengdan.com/2021/07/14/sai-gon-ngay-phong-toa-thu-sau-nhung-chuyen-linh-tinh/
Tiếp theo phần 1 — phần 2 — phần 3 — phần 4 — phần 5
Đã bước qua ngày thứ sáu, mọi sự cứ rối tinh
lên. Trong môn cờ tướng, người chơi giỏi là đi một nước đã nghĩ ra bốn, năm nước
khác hoặc hơn nữa. Kẻ chơi kém là người đi một nước biết một nước, không nghĩ
được bước tiếp theo, xem là non cờ.
Trong mọi chuyện của cuộc đời cũng thế, nhất
là việc điều hành cả một công ty, một thành phố hay một đất nước. Cái đó thời
nay gọi là tầm. Tầm đi cùng được với tâm thì quá tốt. Tiếc thay, trong vụ chống
dịch hiện nay ở Sài Gòn, bộ sậu điều hành thiếu cả hai thứ đấy.
Tầm thì chỉ nghĩ được tới có một ngày, nhiều
khi chỉ nửa ngày. Chỉ thị, thông báo thay xoành xoạch. Cán bộ cấp dưới chạy bở
hơi tai vì những thay đổi ấy. Rồi dẫm chân nhau, ông nói gà, bà nói vịt. Vừa
đưa ra thông báo bỏ chốt chặn, chưa kịp thi hành thì lại có tin là chỉ thay đổi
cách quản lý.
Bỏ chốt chặn nhưng dây vẫn giăng, kẽm gai vẫn
rào, chướng ngại vật quăng đầy ngõ xóm khi phát hiện F0. Hôm trước mọi người vẫn
đi làm bình thường, chỉ xuất trình giấy, hôm nay lại bảo chỉ có cơ quan, nhà
máy có đủ điều kiện ăn ở, sinh hoạt cho nhân viên, công nhân ở lại ngay nhà máy
được hoạt động. Chỉ có đơn vị nào có xe đưa rước nhân viên, công nhân từ A đến
B thì tiếp tục, còn không thì đóng cửa tất. Thế là đã bắt đầu hi sinh việc phát
triển kép rồi, đành thế thôi.
Nhưng vấn đề đối với các xí nghiệp, nhà máy đã
ký những hợp đồng dang dở, giờ đành bỏ à? Kéo theo đó hàng loạt công nhân thất
nghiệp, họ sẽ sống ra sao. Chính sách hỗ trợ mấy chục ngàn tỷ của chính phủ mới
đến được 40.000 người được thụ hưởng theo báo cáo của Sở Lao động thành phố. Chỉ
cần một tuần không làm ra tiền, nhiều người, nhiều gia đình trở thành kẻ thiếu
ăn. Hôm trước muốn đi đến đâu phải có giấy xét nghiệm âm tính chưa quá 3 ngày,
rồi rút xuống 1 ngày, rồi bỏ. Tốn biết bao nhiêu là tiền.
Nghe tin nhà nước đang tính đến chuyện F1 theo
dõi tại nhà, đó là giải pháp tốt nhất đáng lẽ phải làm lâu rồi, ta lại cứ duy ý
chí tập trung cách ly. Giờ tình hình ở các trung tâm cách ly đã quá tải rồi, đã
loạn lắm rồi. Rất nhiều trung tâm không đủ điều kiện sinh hoạt tối thiểu, cũng
không đủ nhân lực để quản lý và chăm sóc. Họ trở thành như những tù nhân, tự
xoay xở để sống. Ăn cơm tập thể thì không nuốt nổi dù tiêu chuẩn 80.000 đồng một
ngày.
Thì thôi cũng đành chấp nhận, thiếu thì có người
nhà gởi vào thêm. Chỉ lo bệnh không có thuốc, không có người cứu chữa và hậu quả
là trung tâm cách ly thành ổ dịch. Những con số ngàn hàng ngày nhiễm bệnh được
công bố đều từ những khu cách ly. Đã có biết bao nhiêu tiếng kêu, tiếng khóc từ
khu cách ly nhưng nhà nước đành bất lực. Bây giờ, nếu tính cho phép F1 cách ly
tại nhà, mở cửa cho họ trở về nhà tự theo dõi. Nếu không có phương án hợp lý lại
gây hỗn loạn xã hội. Thiết nghĩ phải cho về từng đợt chứ không mở toang cửa cho
ai về nhà nấy được. Nếu làm thế sẽ bị ngoài vòng kiểm soát, thành phố sẽ loạn mất.
Khi một khu vực có người bị nhiễm bệnh, dù
ngày hay đêm và thường là ban đêm. Còi hụ inh ỏi, loa hét oang oang xôn xao cả
góc phố, con hẻm nhỏ. Người mắc bệnh bị giải đi như tội phạm và sáng hôm sau
người ta phong toả bằng dây giăng, bằng dây kẽm không lối ra. Nhỡ như có chuyện
như nhà cháy, người đau ốm thì đành bất lực đứng nhìn.
Phong toả bằng dây kẽm nhìn không khác gì lô cốt
quân sự thời chiến tranh, như cơ quan không phận sự cấm vào. Đội ngũ dân phòng,
công an đôi khi nguyên tắc quá, hung hăng quá khiến cho việc giữ an ninh trật tự
dễ đưa đến xô xát, mâu thuẫn, khiến cho bản thân người bị nhiễm dịch có cảm
giác như mình là tội phạm.
Dù trong tình hình dịch bệnh, con người cũng
phải ăn, phải uống để sống. Xã hội cũng cần có nơi cung cấp thực phẩm cho dân.
Chọn cách chỉ mở cửa các siêu thị mà cấm tuyệt đối những nơi mua bán nhỏ lẻ có
thể là một phương cách sai lầm.
Siêu thị là nơi dễ truyền bệnh nhất. Nội chuyện
chen nhau gởi xe lấy xe cũng đã là truyền bệnh được rồi, lại còn vào trong
không gian bít bùng máy lạnh. Nên cho phép bán hàng ở nhà vì không khí thoáng
hơn, số người mua ít hơn lại giúp cho người bán có kiếm được đồng ra đồng vào
trong cơn khốn khó mà người mua cũng tiện lợi trong việc kiếm cho mình bó rau,
quả trứng qua ngày. Nếu cứng nhắc quá trong việc giãn cách chỉ khó cho dân.
Vừa rồi xuất hiện các bài báo và clip trên mạng,
tường thuật cảnh xông vào nhà, bắt người, tịch thu mấy bó rau, mấy củ cải ở một
căn nhà dân ở quận hai, thấy quá phản cảm, sử dụng bạo lực cách mạng trong thời
điểm này là không cần thiết. Làm như thế, khiến mọi người có suy nghĩ và đặt
câu hỏi ta đang chống dịch hay chống dân đây?
Sài Gòn mấy hôm nay đã xuất hiện ở những ngôi
nhà góc phố, những căn nhà trong hẻm nhỏ mở cửa he hé để bán hoặc tặng rau củ
cho người dân đang cần, với những đôi mắt lấm lét như người buôn hàng quốc cấm
và người đến mua, đến nhận cũng nhìn trước ngó sau như người mua bán bạc giả.
Buồn thay! Rất nhiều người có tiền vào siêu thị nhưng cũng rất âu lo và cũng tốn
rất nhiều thời gian nên họ ngại. Người nghèo thì chẳng vào đó là đúng rồi, tiền
đâu nữa mà mua.
Những gia đình có người bị nhiễm dịch mà gọi,
mà báo có xe đến là may lắm rồi, dù rất căng thẳng. Có rất nhiều người nhiễm dịch
gọi phường, gọi y tế mà không được trả lời, hay chỉ nhận được lời từ chối vì
không còn chỗ nào nhận. Nghe đoạn audio đang râm ran trên mạng, nghe trao đổi
mà thương cho cả hai bên. Một bên là người nhà nhiễm nặng, yếu rồi. Một bên ra
sức phân trần như muốn khóc mong thông cảm vì bất lực, không còn chỗ nào chứa.
Cậu em tôi bị dính cả nhà, bản thân đã xỉu vì
yếu lắm rồi nhưng gọi phường thì phường cho số gọi y tế. Năm lần bảy lượt mới
được nghe máy với lời bảo rằng, nếu liên lạc được với bệnh viện nào nhận thì y
tế sẽ cho xe đến chở đi. Đành phải sử dụng mọi quan hệ để tìm được bệnh viện nhận
và nhập viện trong tư thế cấp cứu. Xe chở đi phải trả 1 triệu đồng, cũng chấp
nhận vì nghĩ cũng hợp lý, tiền xăng, tiền lương tài xế, tiền chi phí nên cũng
chẳng thắc mắc gì.
Tất cả những hiện tượng đó nói lên điều gì? Sự
quá tải. Không chỉ thiếu giường bệnh mà khó nhất bây giờ là thiếu nhân lực. Thiếu
từ bác sĩ, y tá, điều dưỡng cho đến nhân viên, lao công. Đội ngũ này đã trân
mình phục vụ gần hai tháng nay, đã có dấu hiệu kiệt sức và stress. Họ khó mà tiếp
tục chiến đấu.
Các thiết bị bảo hộ cũng tình trạng thiếu, một
bác sĩ, Tiến sĩ, Phó Giáo sư đã lên face kêu gọi mọi người hỗ trợ và đã có hơn
trăm triệu gởi về để mua thêm trang bị cho đội ngũ y tế. Tình hình đã có những
báo hiệu không ổn. Thiếu vaccine thì đúng rồi, vì ta thiếu chuẩn bị nhưng thiếu
khẩu trang và bộ đồ bảo hộ cho nhân viên y tế làm việc phải kêu gọi đóng góp
thì bó tay rồi.
Trước những khó khăn và bất lực của nhiều bộ
phận, con virus Vũ Hán lại không nguy hiểm bằng con virus sợ hãi đang hình
thành trong đại bộ phận nhân dân và cả ở lãnh đạo. Con virus sợ hãi xuất phát từ
những lúng túng trước những chuyển biến của dịch bệnh của bộ phận lãnh đạo, trước
những tin thật, tin giả tràn lan, trước những khu cách ly và bệnh viện quá tải,
trước những hàng rào và không khí căng thẳng trong gần 800 điểm có dịch của
thành phố.
Chính con virus sợ hãi này làm cho đại bộ phận
nhân dân lo âu vì không biết tình hình dịch rồi sẽ đi đến đâu và lúc nào sẽ dừng
lại. Chỉ mong dừng chứ chắc là không thể chấm dứt và loài người đành phải sống
chung với nó một thời gian rất dài nữa. Cho nên mọi khẩu hiệu đã trở thành lỗi
thời và vô ích. Tương lai, kẻ nào, thế lực nào nắm được loại vaccine, loại thuốc
hoàn hảo khống chế được con virus quái ác này, kẻ ấy, thế lực ấy sẽ điều khiển
được cả thế giới, thống trị cả nhân loại.
Những biện pháp hôm nay nhà nước gọi là giãn
cách. Nhưng mà cấm người đi, cấm buôn bán, cấm tụ tập là phong toả chứ sao gọi
là giãn cách. Cứ gọi đúng tên thì có sao đâu?
Nhiều tin thật giả chen nhau tới tấp xuất hiện
báo rằng, bắt đầu từ ngày 15.7, tình hình sẽ căng thẳng hơn, dịch bệnh ở thành
phố sẽ lên cao điểm trong hai tuần nữa. Thành phố sẽ đóng cửa triệt để. Và từ
bây giờ, các kho hàng, bến bãi sẽ đóng lại. Mai mốt sẽ cấm hẳn chuyện chuyển
lưu hàng hoá, cuộc sống rồi sẽ thế nào đây? Sẽ kéo dài bao lâu nữa? Không chỉ đội
ngũ y tế bị stress mà người dân kể cả trẻ con, người già cũng sẽ bị stress tập
thể.
Khi cơn dịch này đi qua, chắc chắn mỗi chúng
ta sẽ sống khác, suy nghĩ khác và nhìn cuộc đời cũng khác đi nhiều. Cả xã hội
đang stress, con virus Vũ Hán quanh quẩn khắp nơi và con virus sợ hãi đang xuất
hiện trong lòng của mỗi người. Đây là lúc cần thiết các phương tiện truyền
thông làm nhiệm vụ để trấn an mọi người, cũng là lúc những lãnh đạo chấn chỉnh
lại cách chống dịch để cho dân có thêm lòng tin.
Muốn thế, tất cả phải sáng suốt, sống có ý thức
hơn và cố gắng chịu đựng những khó khăn trong những ngày sắp tới. Tất cả đang
còn ở phía trước, mong mỗi ngày con số dịch bệnh được công bố càng lúc càng đi
xuống và niềm hi vọng càng lúc càng được tăng lên.
_____
Một số hình ảnh:
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2021/07/1-16-696x944.jpg
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2021/07/2-12.jpg
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2021/07/3-10.jpg
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2021/07/4-8-696x719.jpg
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2021/07/5-5.jpg
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2021/07/6-4.jpg
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2021/07/8.jpg
No comments:
Post a Comment