PHÁT
NGÔN CỦA ÔNG LÊ QUÂN NGUY HIỂM TỚI MỨC NÀO?
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1039256550216866&id=100023975920044
Câu đầy đủ của ông Lê Quân là “phải đảm bảo học phí phải là rào
cản kỹ thuật để tránh việc học sinh lao vào đại học và trở thành “học đại”
(Báo Lao Động). Hôm qua tôi đã viết bài
“Thuế học”, phê bình gay gắt quan điểm này của ông Quân, nhưng thấy vẫn cần phải
nói thêm cho rốt ráo vấn đề.
Vấn đề của giáo dục không phải là “cản” người
ta đi học, mà là chọn lựa. Anh phải thiết kế ngành giáo dục sao cho chọn được
người giỏi và đào tạo ra người giỏi chứ không phải chỉ là lấy đủ chỉ tiêu về số
lượng. Dùng tiền để “cản”, không cho họ “lao vào đại học” là một hạ sách cực kỳ
nguy hiểm, vì nó hoàn toàn bỏ quên các yếu tố và mục đích khác – trong khi, đó
lại là những mục đích quan trọng nhất của ngành này. Khi anh đề ra một phương
pháp chỉ nhằm “cản” người ta đi học thì tôi sẽ gợi ý giúp anh những cách khác nữa,
triệt để hơn như, dùng lý lịch, dùng bốc thăm, tổ chức thi chạy điền kinh hay
chơi oẳn tù tì cũng được; cứ đủ số là dừng. Đây là một phương pháp hoàn toàn phản
giáo dục. Nhưng tôi hiểu tại sao anh lại dùng tiền để “cản”, chúng ta rất hiểu
nhau mà.
Đại học phải là một nơi đẹp đẽ, sang trọng, là
giấc mơ của mỗi người chứ không phải là chỗ xú uế hay nguy hại để phải “cản”
con người ta vào đó. Ông Quân đã gián tiếp xây dựng một hình ảnh đại học (và
giáo dục nói chung) là một cái gì cần phải tránh xa vì sự gớm ghiếc của nó?
Tình yêu với tri thức và những giấc mơ tinh thần cao đẹp của con người với
“giáo đường của tri thức” sẽ bị hủy hoại bởi cái quan niệm này của một lãnh đạo
đang nắm giữ linh hồn một đại học lớn nhất nước.
Khi ông muốn “cản” một cách chính đáng việc
người ta vào đại học thì ông phải dùng các phương pháp thuần túy giáo dục để
sàng lọc ban đầu như thi cử để đánh giá năng lực chứ sao ông lại dùng tiền?
Dùng tiền thì ông chọn được ai? Chọn được người giàu, và chỉ người giàu (tôi
không tin vào lời hứa sẽ hỗ trợ đối với người nghèo của các ông đâu!).
Như vậy, học sinh phổ thông thay vì lo học cho
giỏi thì từ chính sách này của ông Quân, chúng (và cha mẹ chúng) sẽ tập trung
vào một mục tiêu khác: kiếm tiền. Như thế, ông đã làm thất bại không những giáo
dục đại học, mà thông qua cái giải pháp này, ông chính thức sẽ hủy hoại luôn
giáo dục phổ thông. Tội ông to lắm.
Ông Quân đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng
khác trong việc thiết kế giáo dục đại học: tạo ra một quy trình ngược. Với đại
học, cần mở rộng cửa vào nhưng thắt chặt đầu ra. Có như thế thì chất lượng giáo
dục đại học mới được nâng cao. Đây là một cách khôn ngoan bậc nhất vì nó sẽ
giúp các ông vừa thu được nhiều tiền (vì có đông người học), vừa chắc chắn về sản
phẩm đầu ra. Và từ đó, nó sẽ tạo thành văn hóa, người ta sẽ không “lao vào đại
học” nữa khi chứng kiến bài học gian nan từ người khác. Rồi từ đó, họ sẽ tự tìm
một hướng đi phù hợp với năng lực và sở thích của mình, xã hội sẽ ổn định và
phân công lao động tự nhiên sẽ được thiết lập một cách êm ái.
Tóm lại, nhìn ở góc độ nào thì tư duy của giáo
sư Lê Quân – giám đốc Đại học Quốc gia Hà Nội – cũng là không thể chấp nhận được,
vì ở đó nó thể hiện cả sự thiển cận, kém cỏi lẫn phi nhân. Ông Lê Quân nên từ chức.
Thái Hạo
https://www.facebook.com/photo/?fbid=1039257150216806&set=a.175912436551286
GS Lê Quân : Dùng
hóc phí làm hàng rào cản học sinh lao vào đại học
-----------------------------------------------------------------------------
.
.
HỌC PHÍ và CHẤT LƯỢNG GIÁO DỤC
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1039188683556986&id=100023975920044
Khi còn đương nhiệm, ông bộ trưởng Phùng
Xuân Nhạ đã phát biểu “Học phí thấp, khó đòi hỏi chất lượng giáo dục cao”. Và ngày
hôm qua, Giám độc Đại Học Quốc gia Hà Nội Lê Quân một lần nữa khẳng định “phải
đảm bảo học phí phải là rào cản kỹ thuật để tránh việc học sinh lao vào đại học
và trở thành “học đại”. Như vậy theo các vị lãnh đạo của ngành giáo dục thì học
phí và chất lượng giáo dục là tỉ lệ thuận với nhau. Tư duy này có nhiều điểm bất
ổn.
Thứ nhất, giả sử sổ toẹt ra cái quan niệm rằng
dịch vụ giáo dục là một loại hàng hóa, thì loại hàng hóa ấy có tính chất gì và
cần đảm bảo logic nào trong kinh doanh?
Đúng, tiền nào của ấy. Vấn đề là anh có “của”
để bán hay không? Bởi giáo dục không phải là một mặt hàng thông thường chỉ cần
nhập khẩu một cách đa dạng về để đáp ứng nhu cầu và hoàn cảnh của mỗi người
mua; mà chất lượng giáo dục gắn chặt với con người, với bộ máy cho nên nếu anh
chưa thay đổi những yếu tố ấy thì không có gì đảm bảo được rằng khi tôi bỏ tiền
nhiều thì sẽ chắc chắn nhận về một món hàng giáo dục tốt.
Thứ 2, xét về logic, nếu anh muốn bán một món
hàng bằng giá cao thì trước tiên món hàng ấy cần có chất lượng tốt trước đã. Đối
với giáo dục, không phải là “tiền nào của ấy” mà phải là ngược lại, “của nào tiền
ấy”. Anh có cái “của nào” ấy chưa mà đòi lấy tiền nhiều? Nếu anh có rồi thì làm
ơn trưng ra. Còn anh bảo “Cứ đưa tiền trước đã, tôi sẽ dùng tiền ấy để chế tạo
cho anh món hàng tốt tương ứng” thì ô hô, anh khôn quá! Muốn kinh doanh thì trước
tiên anh phải bỏ vốn để đầu tư và tạo ra sản phẩm tốt rồi mới đưa ra thị trường,
không ai bán hàng mà lại dám đòi khách hàng trả tiền trước khi có hàng bao giờ.
Khôn như thế quê tôi đầy!
Đó là chưa nói nếu rủi, số tiền tôi bỏ ra để
mua món-hàng-chưa-có kia mà ông lại sản xuất thất bại thì tính sao đây? Ai sẽ
hoàn vốn cho tôi? Và nhất là các ông sẽ lấy cái gì ra để trả lại 4 năm thanh
xuân đại học của tôi? Rồi cả cuộc đời tương lai của tôi, ai sẽ chịu trách nhiệm?
Đến đây, nếu các ông dám ký giao kèo rằng, nếu không giao hàng đúng chất lượng
thì chúng tôi sẽ ngồi tù chung thân hoặc bị xử bắn thì ô kê, mua (tất nhiên là
bản giao kèo ấy cần được pháp luật xác nhận thì tôi mới chơi).
Bán cái mình không có (hoặc chưa có) thực ra
là bán lời hứa. Các ông định kinh doanh lời hứa ư? Đất nước này đã có quá nhiều
lời hứa rồi, đa phần là “họ hứa”, cứ hứa cho sướng mồm cái đã, đường nào thì hết
nhiệm kỳ các ông cũng về, cần gì phải e ngại mà không phát đi những cái “tầm
nhìn” vĩ đại cho nó bay bổng! Đó là tôi chưa nói tới việc nhìn vào bộ máy và
con người trong cái “công ty giáo dục” của các ông, không một ai có chút lý trí
mà có thể yên tâm được về nó.
Kinh doanh giáo dục, ok, chúng tôi sẵn sàng chấp
nhận cuộc chơi, nhưng trước tiên, làm ơn, hãy đưa sản phẩm ra đây, chúng tôi sẽ
mua nó với đúng giá trị mà nó có. Đừng bán hàng theo kiểu trạng Quỳnh!
Thái Hạo
https://www.facebook.com/photo?fbid=1039188936890294&set=a.175912436551286
HỌC PHÍ THẤP, KHÓ
ĐÒI HỎI CHẤT LƯỢNG GIÁO DỤC CAO
------------------------------------------------------------------------------------------
.
.
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1039430420199479&id=100023975920044
Phát ngôn của ông Lê Quân có thể Vietsub lại
như thế này cho đơn giản: Tăng học phí thì học sinh sẽ vì TIẾC TIỀN mà lo học.
Nó có ổn không?
Việc người ta vì tiếc tiền mà phải học, đó là
một biện pháp tiêu cực. Một đứa trẻ vì sợ đánh đòn mà phải cố ăn cơm thì thật
tai hại. Tư tưởng giáo dục tích cực là phải tạo ra động cơ học tập chính đáng
như, sự hấp dẫn của tri thức, sự thu hút của phương pháp, tình yêu với sự hiểu
biết v.v. Chứ vì tiếc tiền mà phải bò ra học thì tôi không chắc lắm về chất lượng.
Đó cũng chẳng qua là một cách học đối phó mà thôi. Nó giống một sự trừng phạt
hoặc đe dọa trừng phạt hơn là giáo dục.
Mà cứ cho là tiếc tiền đi, nhưng đối tượng lại
chủ yếu là con nhà nghèo, chứ con nhà đại gia và quan chức thì học phí bõ bèn
gì với chúng mà chúng tiếc! Những cậu ấm cô chiêu có thể bỏ ra cả trăm triệu để
chơi game hay đi vũ trường thì tiếc gì mấy đồng tiền lẻ học phí kia! Nghĩa là
phương pháp dùng học phí gần như vô dụng với con nhà giàu; trong khi đó, con
nhà nghèo vì chính sách học phí này mà đa phần đã phải dừng lại ở cổng trường.
Thế là rốt cuộc, đứa tiếc tiền thì không được học, đứa đi học thì chẳng tiếc tiền.
Chính sách trở nên vô dụng. Mà nếu có tác dụng thì chỉ là giúp các trường thu
được nhiều tiền hơn mà thôi.
Nhắc lại, tôi không bàn về tính chính đáng của
chuyện tăng hay không tăng học phí nói chung; tôi chỉ phân tích về cái lý do của
việc tăng học phí trong tư duy của ông giám đốc ở phát ngôn này mà thôi. Và ở
đó thì “phương pháp” tăng học phí là thất bại hoàn toàn về mục đích, nêu không nói
là gây ra những hậu quả tai hại cho ngành giáo dục và cho toàn xã hội.
* Tút này viết vui, xin đừng thả mặt giận dữ.
Mệt mỏi lắm
Thái Hạo
https://www.facebook.com/photo?fbid=1039431456866042&set=a.175912436551286
Học phí phải là rào cản để tránh việc vào đại học trở
thành “học đại”
No comments:
Post a Comment