Đêm
qua, shipper chở sách cho Nhà xuất bản Tự Do rơi vào tình trạng nguy kịch về sức
khỏe.
Như
tin đã đưa, hôm 8/5, Bộ Công an Việt Nam (văn phòng phía Nam) đã giăng bẫy và bắt
sống được một shipper chở sách thuê cho Nhà xuất bản Tự Do, là anh Phùng Thủy
(SN 1964, sinh sống ở Sài Gòn).
Các
điều tra viên đưa anh Thủy về số 235 Nguyễn Văn Cừ (quận 1, TP. HCM) và tra tấn
anh từ 9h sáng đến đêm, với những cú đấm móc và bấm huyệt không để lại dấu vết
gì. Khoảng 3h sáng nhân lúc người nhà mang thuốc đến, anh Thủy đã bỏ trốn. Công
an truy đuổi, anh chạy thoát, nhưng đứa con gái bị rớt lại và rơi vào tay công
an.
Ngày
hôm qua (11/5), nghĩa là ba ngày sau khi bị tra tấn, anh Thủy mới thấy tức ngực,
khó thở, buồn nôn, và từ 3h chiều đã ói ra máu tươi. Người anh co giật (vì
đau), bụng chướng lên và hễ cứ chạm tay vào là đau giật nảy, đau đến nỗi thở
không nổi, nói không ra hơi.
Hiện
giờ anh vẫn trong tình trạng rất nguy hiểm. Theo mô tả, có những lúc những kẻ
thẩm vấn móc hai ngón tay vào mạng sườn anh thật sâu và để đó khá lâu; lại có
lúc chúng ấn, bấm đến độ tưởng như da bụng anh ép sát vào dạ dày. Nghe nói đó
là ngón đòn “bóc lá mỡ”, có thể gây chết người sau một thời gian. Cần lưu ý là
quá trình thẩm vấn anh Thủy có được ghi hình bằng camera của lực lượng an ninh,
nhưng camera chỉ quay phía trên, còn các cú đấm móc vào chấn thủy, giẫm đạp và
chà xiết lên hai ngón chân cái... thì diễn ra phía dưới, bên ngoài khuôn hình.
Rút kinh nghiệm thành công từ vụ đánh anh Vũ Huy Hoàng - một người cũng từng chở
sách thuê cho NXB Tự Do - ộc máu mũi và tím bầm hai con mắt (15/10/2019), lần
này, công an không để lại một vết xước, một giọt máu nào trên người anh Phùng
Thủy.
Cô con gái anh Thủy thì vẫn đang bị
công an khống chế, không rõ tình hình thế nào.
Tôi
muốn hỏi: Các cán bộ điều tra của lực lượng công an giỏi nhất thế giới, các đồng
chí đánh người kiểu gì vậy? Không lọt vào camera. Không để lại dấu vết trên cơ
thể đối tượng mà ba ngày sau đối tượng nôn ra cả chậu máu tươi, không biết sống
chết ra sao. Tài tình quá.
***
Vụ
việc này làm tôi nhớ đến chuyện của chính tôi. Ngày 26/4/2015, trong cuộc tuần
hành cuối cùng của nhóm Vì Một Hà Nội Xanh (sau này đổi tên thành Green Trees),
rất nhiều người bị công an, dân phòng đánh. Tôi về nhà, chỉ thấy hai chân tím bầm
- cái sắc tím thẫm hệt như ta vẫn thấy ở những nạn nhân bị đánh chết trong đồn
công an. Không đau. Ba ngày sau, tôi mới bắt đầu cảm thấy trong hai đầu gối như
có nước (thật ra là dịch), và rồi cảm giác đau đến dần dần sau đó 1-2 tháng,
càng ngày càng đau hơn... cho đến khi tôi buộc phải phẫu thuật, nhưng dáng đi vẫn
cà nhắc, không trở lại bình thường nữa.
Vụ
bố ráp liveshow “Sài Gòn kỷ niệm” của ca sĩ Nguyễn Tín vào tối 15/8/2018 cũng vậy.
Khác với Nguyễn Tín bị đánh mặt mày tím bầm, An ninh Bộ Công an và Công an TP.
HCM hành hung kỹ sư Nguyễn Đăng Cao Đại không để lại một dấu vết nào. Hôm sau,
trán anh mới bắt đầu sưng lên và càng lúc càng sưng to thêm. Hơn một năm sau,
anh phải đi cấp cứu vì chấn thương nào đó ở gan dẫn đến suy gan (dù bản thân
anh là người có tập thể dục thể thao, không uống rượu bia, không nhậu nhẹt,
không hút thuốc).
Về
phần tôi hôm ấy, đêm trước ở đồn thì chiều hôm sau mới chóng mặt, buồn nôn và
phải đi cấp cứu vì một cơn chấn động não nhẹ. Ngoài ra, tay phải bị rách da, chảy
máu, tay trái chỉ hơi sái. Nhưng vài tuần sau đó, cả hai bàn tay tôi đã rơi vào
tình trạng đau nhức triền miên, nhất là tay trái bị chứng viêm gân bao - một điều
thảm họa đối với bất cứ người chơi đàn nào.
Tôi
nhớ đến đôi tay co quắp, cong queo của chị Dương Thị Tân (vợ cũ blogger Điếu
Cày) mà vừa xót chị, vừa lo sợ cho đôi bàn tay của mình. Chị gần như bị tật ở
hai tay do những lần công an bẻ, vặn, chụp hai tay nhấc bổng chị lên không
trung...
Tôi
lại cũng muốn hỏi: Các cán bộ điều tra của lực lượng công an giỏi nhất thế giới,
các đồng chí đánh người kiểu gì vậy? Di chứng cả đời luôn. Tài tình quá.
Thì
ra đó là nghiệp vụ để các đồng chí “đấu tranh” phải không? Thảo nào mà ta phải
có đến hàng ngàn vụ việc bất công, oan sai, hàng trăm vụ “nhận tội cho rồi”, và
bao vụ kết án tử hình oan, mà đến giờ Hồ Duy Hải, Lê Văn Mạnh, Nguyễn Văn Chưởng...
vẫn đang chờ chết kia.
——-
THE
COMPETENCE OF THE “WORLD’S BEST” INVESTIGATION TEAM
Last
night, the health of a book shipper for Liberal Publishing House (LPH)
deteriorated to critical condition.
As
previously reported, on May 8th, the Ministry of Public Security (Southern
Office) entrapped and arrested a shipper hired to deliver books for LPH: Phung
Thuy (b.1964, resident of Saigon).
The
investigators took Thuy to 235 Nguyen Van Cu (District 1, HCMC) and tortured
him from nine in the morning to the middle of the night, with strikes and blows
that left no marks. At approximately 3:00 AM, when his daughter came to bring
him medicine, Thuy took the opportunity to escape. Police chased after him, but
Thuy was able to evade recapture. His daughter, however, was left behind in the
hands of police.
Yesterday,
May 11th, three days after he was tortured, Thuy started experiencing chest
pains, difficulty breathing, nausea, and from 3:00 in the afternoon, began
vomiting blood. His body trembles (because of the pain), his stomach is
distended, and any kind of contact causes him to jerk away in anguish; the pain
is so severe, he has trouble breathing or speaking.
Currently,
he’s in a very precarious situation. As he described it, there were times when
the investigators would stick two fingers deep into his side and keep it there
for a very long time; other times they would press on his abdomen so
forcefully, he could feel his stomach being crushed underneath. It’s been said
that this is a form of slow torture and could kill someone after a period of
time.
It’s
important to note that the police force’s security cameras recorded the entire
interrogation but only filmed the top portion of his body. The abdominal
strikes and blows, as well the trampling of Thuy’s toes… those happened outside
the camera frame. Drawing experience from their beating of Vu Huy Hoang –
another of LPH’s hired book shippers, who suffered a horribly bloody nose and
two black eyes (October 15th, 2019) -- police this time left no visible marks
on Phong Thuy, spilling not a single drop of blood.
Thuy’s
daughter is still being held by police; her condition remains unknown.
I
want to ask these investigators, part of the world’s best police force: just
how exactly are you comrades beating people? It’s not recorded on camera. No
marks are left on the suspect’s body, but three days later, he vomits up a
whole basin of blood, his life hanging in the balance. Skillful indeed.
***
This
event reminds me of my own experience. On April 26th, 2015, during the last
march organized by For a Green Hanoi (known today as Green Trees), many people
were beaten by police and civil defense. I returned home and saw that my two
feet were bruised purple – the kind of deep purple you see in pictures of
victims beaten to death in police stations. There wasn’t any pain. After three
days, I began feeling fluid in my knees (it would turn out to be part of
another disease); the pain slowly increased over a period of one-two months,
each day more painful than the last… until I was forced to undergo surgery. I
still walk with a limp; it never went back to normal.
The
raid on singer Nguyen Tin’s live show “Saigon Memories” on the night of August
15th, 2018 was the same. Unlike Nguyen Tin who was beaten until he was covered
in bruises, security forces and city police assaulted engineer Nguyen Dang Cao
Dai but left no marks. The next day, his forehead began swelling rapidly. More
than a year later, he had to go to the emergency room; some kind of trauma to
his liver had caused it to deteriorate in function (even though he exercised
regularly and refrained from drinking, partying, and smoking).
On
my part, I left the police station the night of the raid and did not start
experiencing dizziness and nausea until the next afternoon. I ended up having
to go to the emergency room for a mild concussion. Moreover, the skin on my
right hand was torn open and bloody, my left hand slightly sprained. But after
a few weeks, both hands began to ache chronically, especially my left hand, which
developed tendonitis— a catastrophe for anyone who plays an instrument.
I
think back to Duong Thi Tan (blogger Dieu Cay’s former wife) and her gnarled,
contorted hands. At the time, I felt terrible for her, but I was also afraid
for my own hands. Hers were nearly crippled from the times police twisted,
crushed, and mangled them when they hung her up in the air...
Again,
I want to ask these investigators, part of the world’s best police force: just
how exactly are you comrades beating people, that causes them a lifetime of
suffering? Skillful indeed.
That
is, after all, the competence you comrades need to “fight”, isn’t it? No wonder
we have thousands of cases of injustice, hundreds of instances of forced
confessions, and countless wrong death penalties imposed. Don’t you forget—Ho
Duy Hai, Le Van Manh, Nguyen Van Chuong…. are all still waiting to die.
(translated
by Will
Nguyen)
No comments:
Post a Comment