Em chào chị, chị Quỳnh!
Khi cuốn phim “Mẹ Vắng Nhà” được đi khắp mọi nơi
trên thế giới thì chị vẫn chưa biết có một người như em, vẫn chưa biết có một
cuốn phim về gia đình chị, em thì chưa bao giờ có cơ hội được gặp chị.
Cả chị và em, chúng ta đều đang “ngồi tù”. Chị thì bị
giam bởi nhà tù nhỏ, em thì bên ngoài chui rúc ở “nhà tù” lớn hơn – như rất nhiều
những người khác trong hoàn cảnh của chúng ta. Những con người đang “tị nạn”
trên chính quê hương mình.
Em phải lẩn trốn để bảo đảm cho sự an toàn của mình,
đó là cái giá phải trả cho việc em làm cuốn phim về gia đình chị, một việc em
đáng phải làm nhất trong cả tuổi trẻ của em.
Mẹ em từng nói trong nước mắt: “Con ơi, con là một đứa
hiền lành, tử tế lại phấn đấu ăn học đàng hoàng, sao giờ phải sống chui lủi như
tội phạm vậy con? Nếu con làm vì tiếng tăm hay tiền bạc thì dừng lại đi con,
nhà mình cũng không cần tiền đến nỗi như vậy…”. “Nếu như mẹ tin con trai của mẹ
là người tốt thì xin mẹ hãy tin việc con đang làm là việc phải làm!” – em đã trả
lời mẹ như thế.
Rồi mẹ em đã tin em như bao nhiêu người mẹ vẫn luôn
tin con mình. Em thấy mình phần nào trút được gánh nặng. Được gia đình tin tưởng
trên con đường khó đi này là một may mắn.
Trên bước đường trốn chạy sự truy đuổi của an ninh,
em đã gặp rất nhiều người, họ hiểu được công việc của em và cưu mang em như người
thân trong gia đình. Từ đấy em có thêm rất nhiều bạn bè. Quan trọng là em biết
mình không cô độc!
Cuốn phim mang đến cho em hàng chục cuộc gọi phỏng vấn,
hàng trăm lời tri ân về việc em làm, hàng ngàn người muốn biết em là ai, và dĩ
nhiên Clay Phạm cũng trở thành một cái tên phản động có tiếng trong sổ đen của
an ninh Việt Nam.
Em tự hỏi vì đâu cuốn phim trở nên nổi tiếng như thế,
mà bản thân em cũng không thể tin đó là việc mình đã làm được. Có lẽ là do:
– Sự nổi tiếng của chị trong giới đấu tranh và các tổ
chức nhân quyền thế giới;
– Sự chuyên nghiệp của VOICE (nhà phát hành phim) với
mạng lưới kết nối rộng lớn đến các tổ chức xã hội dân sự quốc tế và cộng đồng
người Việt hải ngoại;
– Tấm lòng và sự quan tâm của người Việt trên toàn
thế giới về các vấn đề của Việt Nam còn nhiều hơn chúng ta nghĩ;
– Sự can thiệp quá đáng của nhà nước Việt Nam vào việc
cấm chiếu cuốn phim tại Thái Lan, nó như một ngòi nổ để giúp phim đi xa hơn. Dường
như nhà cầm quyền Việt Nam quên rằng “cái gì càng bị cấm càng làm người ta tò
mò”.
Đối với bản thân em, em nghĩ rằng khi mình đã dành hết
tình cảm vào cuốn phim này và nhiều người cũng dành tình cảm như thế cho chị,
thì sự đồng cảm với cuốn phim như một cách bày tỏ tình cảm với sự hy sinh của
chị là điều hiển nhiên. Đó là cách ngắn nhất để câu chuyện của một tù nhân
lương tâm đi vào lòng người.
Em hy vọng rằng cuốn phim đi đến được nhiều nơi hơn
thì cũng là cách để kết nối nhiều hơn giữa người Việt trong và ngoài nước;
ngoài ra, sẽ có nhiều hơn những bạn nghệ sĩ trẻ mang các câu chuyện khác về những
người đấu tranh dân chủ cho Việt Nam ra thế giới.
Em cũng xin thay mặt chị gửi lời tri ân đến tất cả
những bà con cô bác, anh chị em, bạn bè trong nước và quốc tế đã quan tâm đến
phim “Mẹ Vắng Nhà”, đến gia đình Mẹ Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh và các tù nhân
lương tâm khác.
Và mong một ngày gần nhất Clay Phạm, Mẹ Nấm Nguyễn
Ngọc Như Quỳnh sẽ có dịp gặp tất cả những anh, chị, cô, chú tù nhân lương tâm
khác trên chính quê hương chúng ta, khi ấy đã là một Việt Nam dân chủ, yên
bình, tự do.
Clay
Phạm
*
*
No comments:
Post a Comment