Sunday, 30 March 2014

VÌ SAO DU KHÁCH NGOẠI QUỐC KHÔNG BAO GIỜ QUAY LẠI VIỆT NAM ? (Nomadic Matt)




Nomadic Matt

Thùy Anh dịch và giới thiệu
Posted on Tháng Hai 9, 2014 Updated on Tháng Hai 9, 2014

Ảnh: Tác giả Nomadic Matt trong một chuyến du lịch

Nomadic Matt, người Mỹ, là một tay du lịch “phượt” chuyên nghiệp. Từ năm 2006, anh bỏ việc để trở thành một người lữ hành. Anh lập ra website cùng tên để cổ vũ và đưa ra những lời khuyên cho những ai thích cuộc sống rong ruổi. Những kinh nghiệm du lịch của anh đã được giới thiệu trên các hãng tin, tờ báo lớn của thế giới như CNN, BBC, Yahoo!, Times, New York Times…


 Dưới đây là bài viết “Tại sao tôi không bao giờ quay trở lại Việt Nam” của Nomadic Matt.

Năm 2007, tôi đi du lịch đến Việt Nam và khi quay về, tôi thề sẽ không bao giờ trở lại. Chỉ khi gặp một cô gái thực sự muốn đi hoặc phải đi công tác, tôi mới quay lại Việt Nam lần hai. Ai biết trước tương lai thế nào nhưng hiện tại tôi không hề muốn quay trở lại. Điều tệ hại nào ở Việt Nam – đất nước duy nhất tôi yêu thích?

Vâng, tôi nghĩ thời gian sẽ trả lời cho bạn.

Câu trả lời đơn giản là chẳng ai muốn quay lại nơi mà mình bị đối xử tệ bạc Khi ở Việt Nam, tôi liên tục bị dân địa phương chèo kéo, chặt chém, lừa gạt và xử tệ.

Người bán hàng rong cố chặt chém tôi. Cô bán bánh mì không trả lại tiền thối, người bán đồ ăn “chém” đắt gấp ba lần dù tôi thấy rõ người khách trước mặt trả bao nhiêu tiền, hay các tài xế taxi gian lận quãng đường đến trạm xe buýt. Khi mua áo thun ở Hội An, ba phụ nữ giữ cửa hàng lại, kéo áo sơ mi đến lúc tôi mua một món gì đó.

Du ngoạn Vịnh Hạ Long, những nhà điều hành tour quá số khách và không có nước uống trên thuyền, do đó, những khách phòng đơn đột nhiên thấy mình có thêm bạn cùng phòng … thỉnh thoảng cùng giường!

Một trong những trải nghiệm tệ nhất là đến đồng bằng sông Cửu Long. Tôi đang bắt xe buýt về thành phố Hồ Chí Minh. Tôi khát nên đi mua một món đồ uống phổ biến ở Việt Nam – nước, chanh, phụ gia và đường trong một túi nilon, nhưng cô bán nước đã lừa dối trước mặt tôi.

“Cô ấy nói với bạn bè sẽ chặt chém và lừa gạt vì anh là người da trắng”, anh bạn Mỹ gốc Việt mới quen nói. “Cô ấy nghĩ anh không để ý”. “Thứ này thực ra giá bao nhiêu? ” Tôi hỏi anh. Tôi trả đúng số tiền, nói cô là người xấu và bỏ đi. Thứ tôi quan tâm là lời nói thiếu tôn trọng, không phải tiền.
Chắc chỉ mình tôi có trải nghiệm tệ hại và Việt Nam thực sự tuyệt diệu. Chỉ mình tôi xui xẻo, gặp những người đó vào ngày nghỉ. Tuy nhiên, vô số du khách khác gặp chuyện giống tôi. Khó ai có chuyện hay có lẽ đã giải thích tại sao 95% du khách không quay lại. Tất cả đều kể chuyện bị lừa đảo hoặc bịp bợm. Họ cũng cảm thấy không được chào đón.

Tôi chứng kiến nhiều người gặp rắc rối ở Việt Nam. Bạn tôi mua chuối và người bán hàng bỏ đi mà không trả tiền thối. Tại siêu thị, họ trả sô-cô-la thay tiền thối. Hai bạn tôi đã ở Việt Nam 6 tháng, dù thành “dân địa phương” vẫn cứ nói Việt Nam thô lỗ. Hàng xóm không thân tình. Họ luôn là người ngoài cuộc. Thậm chí những người gặp gỡ hàng ngày cũng là xa lạ. Trải nghiệm của tôi hầu như không phải ngoại lệ, dù đi đến đâu đi nữa.

Rất nhiều người nghĩ người Việt Nam thực sự tốt. Họ rất thích chuyến đi làm tôi tự hỏi tại sao trải nghiệm lại khác biệt nhau đến thế. Điểm chú ý là đa số du khách trải nghiệm tốt đi du lịch sang trọng, còn lại là khách ba lô và khách bình dân. Sự kỳ lạ đó củng cố câu chuyện tôi nghe

Ở Nha Trang, tôi gặp một giáo viên tiếng Anh sống tại Việt Nam nhiều năm. Ông nói người Việt được dạy rằng tất cả các vấn đề đều do người Tây gây ra, đặc biệt là Pháp và Mỹ, và người phương Tây “nợ” người Việt Nam. Họ mong khách Tây tiêu tiền ở Việt Nam, nên khi thấy du khách tiết kiệm từng xu, họ buồn bã và nhìn vào trên ba-lô và đối xử tệ. Những người tiêu tiền, tuy nhiên, có vẻ được đối xử khá tốt. Tôi không biết điều này có đúng hay không nhưng với những gì tôi thấy, nó có ý nghĩa nhất định.
Tôi không đánh giá về đất nước hay con người Việt Nam. Tôi không tin mọi người dân đều xấu xa, thô lỗ. Tôi chỉ phản ánh trải nghiệm du lịch. Ba tuần tôi ở Việt Nam không thể nói lên tất cả. Tại sao tôi muốn ở lại đất nước đối xử như thế với tôi? Tại sao tôi lại muốn quay lại? Tôi không quan tâm mình bị chặt chém. Không phải về tiền. Tôi rất vui khi trả nhiều tiền hơn – một đô la giúp ích chọ họ nhiều hơn cho tôi.

Nhưng tôi là một khách ba lô không có nghĩa tôi đáng được tôn trọng ít hơn người khác. Tôi không mong được tiếp đãi như ông hoàng, chỉ cần tôn trọng cơ bản mà thôi. Và tôi chưa thấy mình được tôn trọng ở Việt Nam. Họ nhìn tôi như thể “một con lừa” để lừa bịp. Người thô lỗ ở khắp mọi và sự bất lương cũng vậy, song tôi không bao giờ trở lại Việt Nam để mình khỏi phải cảm thấy nó quá tồi tệ.
Nhưng đừng thấy tôi không thích Việt Nam mà bạn không đi. Đây là trải nghiệm của tôi, còn bạn nên tự mình đi thử để trải nghiệm. Và nếu bạn không đi vì bài báo này , tôi sẽ tìm và lôi bạn đến đó!

Thùy Anh

----------------------------


By Nomadic Matt | Published September 19th, 2010

Back in 2007, I took a trip to Vietnam and upon leaving I swore I would never go back. The only way I would give this place a second chance is if I meet a girl who really wants to go to Vietnam or if some business trip takes me there. Who knows what the future will hold but for the time being, I never want to return. And the reason for that is one of my most often asked questions. People e-mail me several times a week asking why, in my about section, do I single Vietnam out as being my least favorite country. What could be so bad about it?

Well, I figured it was time to give an answer.

The simple answer is that no one ever wants to return to a place where they felt they were treated poorly. When I was in Vietnam, I was constantly hassled, overcharged, ripped off, and treated badly by the locals.

I met street sellers who constantly tried to openly overcharge me. There was the bread lady who refused to give me back the proper change, the food seller who charged me triple even though I saw how much the customer in front of me paid, or the cabbie who rigged his meter on the way to the bus station. While buying t-shirts in Hoi An, three women tried to keep me in their store until I bought something, even if that meant pulling on my shirt.

On a trip to Halong Bay, the tour operator didn’t have water on the boat and they overbooked the trip, so people who paid for single rooms suddenly found themselves with roommates… sometimes in the same bed!

One of the worst experiences came while in the Mekong Delta. I was catching a bus back to Ho Chi Minh City. I was thirsty, so I went to get a common drink in Vietnam – water, lemon, and some powdery, sugary substance in a plastic bag. The woman making this concoction looked at me, laughed at her friends, and then started laughing at me while clearly not putting in all the ingredients into this drink. I wasn’t born yesterday and I knew I was being blatantly ripped off. She was cheating me right to my face.

“She’s telling her friends she’s going to overcharge and rip you off because you’re white,” said a Vietnamese American who was also on my bus. “She doesn’t think you will notice.” “How much should this really cost?” I asked my new companion. I gave the vendor the correct change, told her she was a bad person, and walked away. It wasn’t the money I cared about but the utter disrespect she showed me.

I wondered if it was just me. Perhaps I simply had a bad experience and Vietnam was really great and amazing. Maybe I just had bad luck. Maybe I just caught people on an off day. However, after talking to a number of other travelers, I realized that we all had the same stories. Hardly anyone had a good story, which might explain why 95% of tourists don’t return. They all had tales of being ripped off, cheated, or lied to. They too never felt welcome in the country.

I witnessed other people having problems in Vietnam. I saw friends getting ripped off. Once my friend bought bananas and the seller walked away before giving change back. At a supermarket, a friend was given chocolate instead of change. Two of my friends lived in Vietnam for 6 months, and even they said the Vietnamese were rude to them despite becoming “locals”. Their neighbors never warmed up to them. They were always outsiders. Strangers to even those they saw every day. Wherever I went, it seemed my experience was the norm not the exception.

I’ve encountered many people who thought the people in Vietnam were really nice. They enjoyed their travels and I’ve often wondered why there is such a disparity in experiences. I’ve noticed one common trait among the travelers who have liked it and who have hated it. Most of the people who had a good experience traveled in luxury, while those that didn’t were backpackers and budget travelers. It’s a curious thing to think about and reinforced by a story I once heard.

While in Nha Trang, I met an English teacher who had been in Vietnam for many years. He said that the Vietnamese are taught that all their problems are caused by the West, especially the French and Americans, and that Westerners “owe” the Vietnamese. They expect Westerners to spend money in Vietnam, so when they see travelers trying to penny pinch, they get upset and thus look down on backpackers and treat them poorly. Those who are spending money, however, seem to be treated quite well. I don’t know if this is true or not but given what I had seen, it did make some sense.
I’m not here to make judgments about Vietnam or the Vietnamese. I don’t believe everyone in the country is bad or rude. I only have my travel experience to reflect upon. You should go and make up your own mind. After three weeks in Vietnam, I couldn’t get out fast enough. Why would I want to stay in a country that treated me like that? Why would I ever want to go back? I don’t care that they tried to overcharge me. It’s not about the money. I’m happy to pay more – a dollar goes a lot further for them than it does for me.

But just because I’m a backpacker doesn’t mean I deserve any less respect than anyone else. I wasn’t looking for the royal treatment, just basic respect. And I never felt respected in Vietnam. I never felt like they looked at me as a human being but just as someone who could be ripped off. There are rude people everywhere yet it was so disproportionately bad that if I never went back to Vietnam, I wouldn’t feel too bad about it.

But just because I didn’t like Vietnam doesn’t mean you shouldn’t go. This is my experience but you should always just take what someone says, file it away, and go yourself. And if you don’t go because of this article, I’ll find you and drag you there myself!




No comments:

Post a Comment

View My Stats