Saturday, 14 October 2023

VE và GÀ (Chu Mộng Long)

 



Ve và Gà

Chu Mộng Long

14/10/2023

https://baotiengdan.com/2023/10/14/ve-va-ga/

 

(Phỏng theo Sách lớp Một, bộ Cánh Diều của Chủ biên Nguyễn Minh Thuyết)

 

HÌNH : https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2023/10/1-53-323x420.jpg

 

Mùa thu vừa đi qua,

 

Cỏ lá đều khô cả.

 

Nhà ve đang đói quá,

 

Bèn bay sang nhà gà.

 

Ve đến gần thủ thỉ:

 

Chị mào đỏ xinh ơi,

 

Cho ve xin một tí,

 

Ấm lòng trong mưa rơi…

 

Gà xoè cánh áo lụa,

 

Hỏi ve: muốn tí gì?

 

Ve hát và nhảy múa:

 

Dạ, em xin tí ti!

 

Gà rung tai nghe hóng:

 

Mày chả phải gà con,

 

Cũng chả phải gà trống,

 

Rờ ti là ăn đòn!

 

Cái mỏ gà chực đớp,

 

Nhưng ve nghĩ gà thương.

 

Chân vẫn nhảy híp hóp,

 

Miệng thì ca cải lương.

 

Đến khi gà cục tác,

 

Ve mới nổi cơn điên,

 

Chê gà chả biết hát,

 

Lại còn gáy huyên thiên.

 

Mặt trời chưa kịp tối,

 

Ve đã trong miệng gà.

 

Đến chết chả chịu hối,

 

Vẫn tự hào xướng ca!

 

Ve mơ trước ngày giỗ

 

Sẽ nhận giải Lô ben,

 

Ai nói ve hát dở

 

Là lũ ngu và hèn.

 

Ve chửi: đồ bắt nạt!

 

Cho nên miệng rất hôi,

 

Em chả ăn mù tạt,

 

Trong cái diều đang sôi…

 

_____

 

Ngô Văn Cư: Tào lao xịt bộp!

Mấy hôm nay, làng Phây ồn ào về việc học sinh lớp 6 bị bắt nạt bài “Bắt nạt”. Nhưng tôi nghĩ rằng, chuyện đâu sẽ vào đó vì mấy ông quan lớn thấy… “hổng có gì sai” như hồi lớp 1 vậy. Đăng lại bài tôi viết từ lâu…

 

 

CHUYÊN MỤC CÙNG HỌC VỚI CHÁU

 

VE VÀ GÀ

 

Công nhận là chương trình học lớp 1 làm học sinh nhanh biết mặt chữ. Cháu tôi chỉ nhìn vào bài học mới cùng hình vẽ là “đọc” vanh vách văn bản. Nó thao thao:

 

– Con gà mẹ dẫn đàn con đi tìm mồi, bỗng thấy một chú ve…

 

– Hổng phải! Cháu đọc sai rồi… Phải như thế này: “Mùa thu qua, Cỏ lá khô cả…”

 

– Úi, ông lại đọc cái bài gì của ông tiến sĩ, giáo sư gì đấy hả? Ổng viết trật lất. Sao lại “Mùa thu qua”, phải là “Mùa thu đến” chứ! “Cỏ lá khô cả” là sao? Mà Ve ngập ngừng xin gà: “Chị… cho ve tí gì nhé” là “tí gì”? Tí gì là tí gì…?

 

Ông giương mắt kính lên trả lời:

 

– Chị… cho ve tí gì là xin một tí…

 

Bỗng có tiếng Mụ Hến quát to:

 

– Ông già rồi mà hổng nên nết! Sức còn bao lăm mà ngày nào cũng “xin tí… xin tí…” rồi bây giờ lại bày vẽ cho cháu ” xin tí…” nữa hả? Lại còn ve với vãn nữa…

 

– Mụ hiểu lầm rồi! Đó là mấy ông giáo sư, tiến sĩ viết…

 

Mụ Hến cầm cái chổi lông gà đập túi bụi lên cuốn sách giáo khoa và hét toáng lên:

 

– Giáo sư, tiến sĩ gì cái ngữ ấy! Ve mà tìm đến gà thì chỉ có vào luôn bụng gà chứ còn đâu mà “xin tí”! Sao lại lùa hai con vật này vào một bài được? Chuyện “Con ve và con kiến đâu”? Hả?

 

À há! Ve là thức ăn của gà… Nhưng Mụ Hến làm hư mất một buổi học lý thú mà ông Chừ cho rằng “Không có gì sai” và “đã giải quyết”.

 

Thôi thì hẹn đến hôm sau học bài khác vậy.

 

Bây giờ thì… đi ngủ cho phẻ!

 

https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2023/10/2-9.jpg

GS.TS Mai Ngọc Chừ . 

Ảnh chụp màn hình báo Dân Trí

 




No comments:

Post a Comment

View My Stats