NGUYỄN
HUY THIỆP, BI KỊCH CỦA MỘT NHÀ VĂN NHƯỢC TIỂU
https://www.facebook.com/hungquoc.nguyen.771/posts/3013871308889161
Thứ Bảy, 16 tháng 2 năm
2008, Nguyễn Huy Thiệp gửi tôi email như sau:
“Anh Tuấn quý mến,
“Tôi là Nguyễn Huy Thiệp. Vẫn còn nhớ lần nào anh
về, ta cùng đi chơi chùa Bút Tháp, đi Bát Tràng, thế mà thoắt đã gần chục năm
trời. Tôi ở Hà Nội, thỉnh thoảng có đọc anh vì Nguyên Hưng đôi khi ghé qua chơi
cho sách, thâm tâm cũng có nhiều điều tâm đắc quý trọng. Tết năm nay tôi đi
châu Âu, qua Ý để nhận giải thưởng văn học Nonino, gặp gỡ được nhiều người
trong giới xuất bản và viết lách mới mở mắt học được nhiều điều. Hoá ra trong
20 năm cầm bút viết văn, mình như gà mù chẳng biết gì đường đi lối lại, một
phần vì dốt, vì nghèo, vì nhiều thứ nữa…. Tôi mất liên lạc với Greg Lockhart ở
Đại học Canberra, 20 năm trời nay không biết gì về ông ấy, anh Tuấn có thể giúp
tôi liên lạc lại với Greg Lockhart được không. Được như thế tôi cám ơn nhiều,
tôi cần địa chỉ email và muốn trao đổi với ông ấy về việc dịch và xuất bản sách
của tôi ở châu Âu và Hoa Kỳ, điều mà chẳng ai có thể làm được có lẽ chỉ ngoài
ông ấy. Năm mới xin chúc anh mạnh khoẻ và mong có ngày gặp gỡ.”
“Thân mến”.
Nhận được email của
Thiệp, tôi liên lạc ngay với Greg Lockhart, người đã dịch tuyển tập truyện ngắn
của Thiệp, dưới nhan đề “The General Retires and Other Stories” xuất bản năm
1992. Greg có vẻ lạnh nhạt khi biết Thiệp muốn anh tiếp tục dịch các truyện
khác. Anh kể tôi nghe, tuyển tập truyện ngắn anh dịch, tuy được Oxford
University Press, một tên tuổi lớn, xuất bản, số sách bán được cũng rất ít. Hậu
quả là tiền nhuận bút dành cho cả tác giả lẫn dịch giả đều rất thấp. Tôi không
hỏi chi tiết là thấp bao nhiêu. Chỉ nghe Greg nhấn mạnh là “thấp”. Thấp đến độ,
sau đó, đi Hà Nội, gặp Thiệp, anh cho Thiệp luôn cả số tiền trả cho dịch giả.
Có vẻ như Thiệp không biết điều đó.
Thời ấy, người Việt còn
biết rất ít thế giới bên ngoài. Nhà văn nào cũng tưởng sách dịch của mình sẽ
bán được cả triệu bản và số tiền nhuận bút sẽ lên đến hàng triệu đô. Thiệp cũng
thế. Khi nhận số tiền ít ỏi, anh ngỡ ngàng. Tệ hơn, theo Greg, dường như anh có
ý nghĩ là bị Greg ăn chận. Quan hệ giữa hai người xấu hẳn. Lần sau, Greg đi
Việt Nam, Thiệp không muốn gặp. Điều đó để lại trong Greg một nỗi cay đắng khó
phai nhạt. Nói chuyện với tôi, Greg không nén được chua chát.
Nghe Greg kể, tôi biết
không hy vọng gì là anh sẽ tiếp tục dịch Thiệp. Tôi bèn đề nghị với Thiệp liên
lạc với Tôn-Thất Quỳnh Du, người dịch hai cuốn sách của Phạm Thị Hoài (Thiên sứ
và Thực đơn chủ nhật), cả hai đều đoạt giải về dịch thuật tại Úc. Mấy ngày sau,
tôi nhận được email trả lời của Thiệp:
“Anh Tuấn thân mến,
“Cám ơn anh về việc Quỳnh Du. Tôi đã gặp Quỳnh Du,
tôi rất quý mến Du và cả hai đều có ấn tượng tốt về nhau. Tuy nhiên, giống như
đối với anh, đã rất lâu tôi không có liên lạc gì bởi những điều rất lẩm cẩm và…
khốn nạn nữa của… “lịch sử”! Tình hình dịch tôi ra tiếng Anh hiện nay quả là bi
đát. Người Việt chúng ta luôn luôn bị đau khổ bởi rất nhiều điều tệ hại, bởi sự
ngu dốt và những kỳ thị chính trị. Ngay đến cả những người giỏi nhất cũng luôn
luôn sai lầm, ngộ nhận lung tung và thiếu một tinh thần bác ái thực sự với
nhau. Ai ai cũng là người khác! Điều ấy làm phân liệt, làm mất đi sự cộng hưởng
trong nhiều công việc của từng cá nhân chứ chưa nói gì đến công việc của cả
cộng đồng (tôi thì tôi chả tin vào công việc của bất cứ sự nhân danh cộng đồng
nào).
Tôi luôn luôn vấp phải sự đố kỵ đê hèn của nhiều
đồng nghiệp trong và ngoài nước. Điều này ngay bản thân anh, tôi chắc anh cũng
đã nhiều lần gặp phải và chẳng còn lạ gì. Tôi mới có thư cho Greg Lockhart nói
về tình hình dịch sách của tôi. Thực ra trong thư tôi chỉ đề cập đến một vài
khía cạnh nhỏ của việc dịch tôi. Tôi cần một người dịch giỏi. Tôi cần một người
đại diện xuất bản. Nếu hai người đó là một thì hay. Đấy cũng là một người da
trắng nữa (tôi đi ra ngoài và hiểu rằng vẫn có những luật bất thành văn trong
nhiều trò chơi công việc).
Tôi cần có những trợ lý trong việc xuất bản, quảng
bá tác phẩm và chinh phục các danh hiệu giải thưởng. Ở Ý, tôi gặp V.S. Naipaul,
ông ấy bảo tôi rằng: “Thế giới đã an bài, sẽ không có chỗ cho những người không
tham dự hoặc tự cho phép mình không muốn tham dự vào cái thế giới ấy…” Trên
thực tế, ở tuổi tôi (giống như nhiều người Việt Nam khác) thường cũng chẳng
thiết làm việc gì nữa. Chắc tôi cũng sẽ liên lạc với Du. Tôi đang có đề nghị
Greg Lockhart cộng tác với tôi và tôi cũng đang chờ sự trả lời của ông ấy. Rất
cám ơn anh Tuấn đã cho những gợi ý tốt với tôi.”
“Thân mến”.
Về chính trị, Việt Nam
không còn là một quốc gia nhược tiểu. Tuy nhiên, về văn hoá, trong đó, có văn
học, Việt Nam vẫn thuộc loại nhỏ và yếu; trên thế giới, ít ai biết và càng ít
người quan tâm. Con đường đi ra với thế giới của những người cầm bút Việt Nam
vẫn rất lận đận. Cho đến nay, hầu như chỉ có Bảo Ninh, với cuốn tiểu thuyết
“Nỗi buồn chiến tranh”, chinh phục được nhiều độc giả. Còn lại, tất cả đều đứng
bên lề của cuộc chơi quốc tế.
Tái bút: Cả hai email
trên, Nguyễn Huy Thiệp đều viết không có dấu. Tôi phải đánh máy lại.
No comments:
Post a Comment