Sun, 04/28/2013 - 14:32 —
canhco
Tôi không thù hằn gì ông nhưng nói thật giá
mà ông đừng lên TV.
Khối người nghĩ lên TV là để hãnh diện với
giòng họ, chóm xóm hay lớn hơn là cả nước thì đôi khi sẽ bị hố to, đặc biệt đối
với người có danh có vị, nói theo kiểu giang hồ là có số có má, vì khi lên chỗ
thị phi trước mắt hàng triệu người mà ăn nói rối rắm, câu cú lủng củng thì có mà
ốm đòn với báo chí, chí ít là bị ném đá mềm người.
TV còn có một tai hại nữa mà các phương
tiện truyền thông khác không có, đó là hình ảnh của người “muốn nổi tiếng” sẽ
không cách gì mà không “lộ nguyên hình” khi lên TV.
Mặc dù trước khi trình diện bản mặt mình
với khán giả thì mấy anh chị đã được bộ phận hóa trang mà Tây gọi là make-up
son phấn che lấp những sai sót của tạo hóa. Hố bom hố bò, tàn nhang hay vết nám
sẽ bị che bằng các lớp hóa chất mỏng tang nhưng có khả năng biến xấu thành dễ
coi, biến hốc hác thành đầy đặn, biến nhăn nheo thành trơn láng và cũng có thể,
tùy theo tài năng của người nghệ sĩ make-up, biến hung dữ thành hiền hậu, và
hay hơn nữa là biến lùn thành cao ráo hơn một tí!
Nhưng có một điều mà tất cả các tay phù
thủy của Holywood bó tay không làm được, đó là biến phì nộn thành…ốm o.
Cái yếu huyệt này đã khiến rất nhiều người
nổi tiếng tránh lên TV, nhất là ở Việt Nam, khi người dân vẫn quen nhìn người
phì nộn là…lười biếng, háo ăn với hàng lô hàng lốc từ ngữ biếm nhẽ khó nghe.
Có một người không thấy được cái yếu huyệt
ấy, ông ta vẫn lên TV, vẫn trả lời phỏng vấn trong vai trò một Bộ trưởng, một
Ủy viên Trung ương Đảng, tức là một người có số có má.
Ông ta là Giàng Seo Phử, Bộ trưởng Chủ nhiệm Ủy ban Sắc
tộc Việt Nam.
Tôi không mặc cảm gì với thân phận của ông,
tôi chỉ thương hại thay cho ông và giận cho VTV khi đem ông lên trong chương
trình “Dân hỏi Bộ trưởng trả lời”.
Tôi thấy thảm hại vì khuôn mặt quá khổ của
ông tương phản một cách khôi hài với các câu trả lời về tình trạng đói ăn lưu
cửu của đồng bào miền núi. Ông càng cố lột tả sự khó khăn của các hộ dân ít
người tại các tỉnh vùng cao thì người xem càng cảm thấy ông đang lừa dối họ.
Khi ông nói về sự khó khăn của người dân
thì những khối thịt trên mặt chống lại ông một cách quyết liệt. Cơ hàm ông bạnh
ra, cổ ông láng bóng và chúng đang quằn quại hết sức đế thoát ra chiếc cổ cồn
quá chật, cộng với chiếc cà vạt nhà quê cố thắt cổ thân chủ thay vì làm đẹp cho
người mang chúng. Ông ạ, tôi có cảm tưởng khi trả lời xong cuộc phỏng vấn ông
sẽ ngã lăn ra mà thở.
Đáng buồn là ông không ngã lăn ra thở như
tôi tưởng tượng, mà thay vào đó các cháu miền cao, những người được ông nhắc
tới sẽ tiếp tục lăn ra vì đói.
Điều này tôi biết chắc ông không bao giờ để
ý, vì nếu biết ông sẽ chấm dứt bài nhạc có cung “cơ chế” mà toàn Đảng, toàn hệ
thống kể cả ông đang vin vào khi bị vặn hỏi.
Ông không ờ bên ngoài cái cơ chế ấy, vì ông
là Bộ trưởng.
Và vì ông không biết chương trình “Cơm có thịt”, “Áo ấm biên cương”… cũng như những chương trình khác của những con người ngoài cơ chế đang cật lực mang tới cho các em vùng cao chút ấm lòng.
Họ không lãnh lương như ông. Họ không tròn
trịa như ông. Không áo vét, cà vạt sang trọng như ông ngồi không đổ vấy cho cơ
chế. Họ miệt mài cứu trẻ đói, che chắn trẻ lạnh, ấp ủ những trẻ thiếu chữ vùng
cao bằng những hành động thực tiễn. Họ săm soi từng vết nứt dưới chân các em để
biết rằng cần phải xin giày mang lên cho chúng.
Họ ngồi ngắm nghía những trẻ ở truồng không
phải bằng đôi mắt tò mò mà cố tìm cách nào che cho chúng trôi qua mùa lạnh.
Họ chụp những tấm ảnh ngây thơ nhưng đói lả
của các em không phải để dự thi ảnh nghệ thuật mà muốn những tấm ảnh ấy đánh
vào lương tâm dư luận để giúp được phần nào những cộng đồng mang tiếng là Việt
Nam nhưng thật khó làm cho giới chức Hà Nội hiểu thế nào là cái đói, cái lạnh
của trẻ em miền núi.
Chúng còn một cái đói khác lớn hơn, sẽ làm
suy dinh dưỡng trí não của chúng cho đến khi trở thành kiệt quệ, đó là đói chữ.
Phải chăng thức ăn của trẻ em đồng bào
thiểu số đã chạy về đắp lên đôi má nặng nề của ông? Phải chăng cái đói thảm
thương của họ có dính líu tới con đường danh vọng của một đồng hương mang tên
Giàng Seo Phử?
Có hay không có ông thì những tộc người ấy
vẫn sống, vẫn tìm củ mài củ chuối mà ăn thay vì cơm và gạo như người Kinh. Họ
bất cần tới sự trả lời của bộ trưởng Giàng cùng với thứ ngôn ngữ được đánh bóng
tới từng dấu phẩy.
Những con người âm thầm sau lưng đang giúp
cho các em không được hỏi công khai trên TV và nhiều người tin rằng có hỏi họ
cũng không trả lời. Họ khác ông nhiều thứ, từ tâm hồn cho tới bộ dạng. Họ ốm
yếu, trong khi ông nung núc. Họ khuân vác những kiện hàng xin được từ xã hội
lên tận những nơi tưởng chừng không thể nào lên được trong khi ông ngồi phòng
lạnh, chỉ tay năm ngón tới những điều bất cập mà ai cũng biết.
Họ, những con người không muốn nổi danh ấy,
đau đáu với những ánh mắt chờ mong rất ngây thơ và đầy bất nhẫn. Những cái tên
của các em rất khó phát âm và xa lạ đối với nhiều người nhưng rất quen thuộc
với ông vì ông từ vùng núi mà ra. Ông nói chung thứ tiếng nói của họ nhưng
không đồng cảm với cái đói, cái khổ đau mà hàng trăm ngàn người đang chịu. Ông
cố chứng minh thay Đảng rằng sự đói nghèo của các bộ tộc rất gần gũi với ông là
do hoàn cảnh đặc thù của dân tộc.
Ông đã làm tròn trách nhiệm nói dối, lấy
nước miếng làm mát những lò điện hạt nhân đang sôi có tên Cao Bằng, Hà Giang,
đặc biệt là Lai Châu, Mường Nhé nơi hàng trăm ngàn người H’mông như ông đang ăn
củ mài trừ cơm hay đang ở trong các căn nhà chiều cao một thước hai, cố trốn
đói bằng cách lên rừng đào củ để sống trong khi Bộ trưởng của họ thủng thình
nói rằng tất cả đều do cơ chế!
Tôi cảm thông với ông ở cái góc là ông đã làm tròn công
tác lừa dân mà Đảng giao phó. Tôi có
thể ghét cái cơ địa của ông nhưng phải nói thật, ông không đủ thông minh để
thoát ra khỏi cái bẫy của VTV.
Còn cái góc khác, góc phá hoại của VTV khi mời một con
lợn lên thuyết trình về lợi ích của ăn chay thì tôi xin hỏi thẳng: VTV đã nhận
của bọn phản động bao nhiêu tiền để làm chương trình này?
No comments:
Post a Comment