Kim Ngữ - Người Việt
March
21, 2024
https://www.nguoi-viet.com/dien-dan/cai-che-do-minh-no-the/
Nhại
lại câu nói của Hoàng Ngọc Hiến nói về giới cầm bút Việt Nam khi bu lại đánh
Nguyễn Huy Thiệp, những người ấy đều là người của Hội Nhà Văn nhưng lại hành xử
không có chút gì của người cầm bút, để đánh giá họ, ông than thở: “Cái nước
mình nó thế.”
https://www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2024/03/DD-Cai-Che-Do-1536x1024.jpg
Ông
Võ Văn Thưởng đến Bắc Kinh, Trung Quốc, dự thượng đỉnh “Một Vành Đai Một Con Đường”
hồi Tháng Mười, 2023. Ông vừa được Quốc Hội miễn nhiệm chức chủ tịch nước hôm
20 Tháng Ba. (Hình minh họa: Jade Gao-Pool/Getty Images)
Nhưng
khi nhìn lại cái nước mình, trong chúng ta, những người không phải là đảng viên
có từng là “nó thế” hay không? Chắc chắn là không, vì chỉ khi nào cầm cái thẻ đảng
viên thì người ta mới hành xử một cách lạ đời so với những người không phải là
đảng viên chung quanh. Cộng đồng người Việt với nhau tuy cùng màu da tiếng nói,
nhưng lại rất khác nhau về cách hành xử. Nói ngắn gọn lại, chế độ có những người
đảng viên cộng sản không hề là đồng bào với đa số người Việt còn lại. Họ lãnh đạo
chăn dắt người dân với cách thức toàn trị, muốn làm gì thì làm không hề ngó
nghiêng ngó ngửa xem có người dân nào phê phán hay không mặc dù biết rất rõ việc
làm của họ đi khác với lời họ nói.
Trong
vòng hai năm qua, người dân Việt chứng kiến cả một loạt viên chức cấp cao vào
nhà giam “chăn kiến” vì những vụ đại án khiến tài nguyên đất nước bị vắt kiệt.
Bọn này quá đông, quá quyền lực. Qua hai vụ án “Việt Á” và “Chuyến bay giải cứu”
người dân thấy rõ bộ mặt của nhà nước này đối phó với dịch bệnh COVID-19 ra
sao. Trong hoàn cảnh thần chết lăm lăm trước từng căn nhà của người dân thì chế
độ này âm thầm cấu kết nhau đè người dân xuống mà hút máu. Họ là ai? Là những
cán bộ cao cấp nhất từ Phó Thủ Tướng Phạm Bình Minh, Phó Thủ Tướng Vũ Đức Đam
cho tới Chủ Tịch Nước Nguyễn Xuân Phúc. Những vai vế quốc gia như thế đồng loạt
về vườn làm người “tử tế” mà không lãnh một bản án nào, thậm chí người dân
không biết họ nhúng tay vào máu của mình bằng cách nào. Người ta chỉ biết họ có
vai trò chủ chốt trong hai vụ án mà tính chất chấn động cả nhân loại. Chế độ
không đưa ra lời phê phán nào đối với bọn họ, chỉ lập tòa án xét xử những kẻ thực
hiện từ bộ trưởng tới hàng loạt nhân viên cộm cán.
Tất
cả phạm nhân ấy đều là đảng viên. Vì chỉ có đảng viên mới có cơ hội đặt chân
vào lãnh địa làm ăn của chế độ này.
Khi
mọi người còn đang bàn tán về hai đại án ấy thì vụ thứ ba lớn hơn do một người
đàn bà khuynh đảo. Vụ Vạn Thịnh Phát làm cho cả thế giới mắt tròn mắt dẹt vì
tính chất “khổng lồ” của nó. Chỉ một mình bà Trương Mỹ Lan đã biến $40 tỷ chạy
vào túi mình sau hàng chục năm làm ăn với hàng trăm cán bộ tài chánh. Bà Lan cầm
hơn $5 triệu hối lộ cho một cán bộ cao cấp trong Ngân Hàng Nhà Nước là bà Đỗ Thị
Nhàn, cục trưởng Cục Thanh Tra, Giám Sát Ngân Hàng. Bà Nhàn đã im lặng trước những
thủ đoạn của Vạn Thịnh Phát. Số tiền biển thủ công quỹ lẫn tài sản của nhân dân
làm cho cả nước chấn động cả về con số lẫn hành vi lừa đảo mà nếu không có sự
tiếp tay của những đảng viên ưu tú thì một mình bà Lan không thể làm được. Ai
cũng thấy cái lổ khiến con lạc đà có thể chui qua chỉ có nhà nước là không thấy.
Vì vậy, sau khi bắt kẻ nhận hối lộ $5.2 triệu và vài tên cắc ké thì đường giây
bị cắt hẳn. Nó trơ trẽn đến nỗi như một vở kịch có tên $40 tỷ, mà kẻ lên đoạn đầu
đài là Trương Mỹ Lan còn số tiền $40 tỷ nằm im đâu đó trong két sắt của hàng chục
cán bộ cấp cao.
Cái
chế độ mình nó thế.
Vậy
mà có hết đâu, chúng ta lại đang làm chứng cho cách làm của chế độ khi một chủ
tịch nước khác là ông Võ Văn Thưởng lại lót dép ngồi trước Trung Ương Đảng chờ
cứu xét cho số phận mình. Sau hai tháng giằng co, cuối cùng thì số phận của người
đứng đầu đất nước, theo danh nghĩa, cũng được cứu xét: “Trung Ương Đảng đồng ý
cho thôi các chức vụ trong đảng và nhà nước, bao gồm chức chủ tịch nước.”
Người
dân lại một lần hố hàng. Bao lâu nay cứ tưởng chủ tịch nước là người tối cao,
hay có dưới thì chỉ dưới một người là tổng bí thư. Thế nhưng, khi câu chuyện xảy
ra, người ta mới biết Trung Ương Đảng mới là nơi mà ông chủ tịch nước khi đứng
trước phải cúi đầu nghe lệnh. Vì vậy, thuật ngữ “đồng ý cho thôi” hết bóng bẩy
và uyển chuyển. Nó trở thành câu chữ của quyền lực mà người dân không thể tiếp
cận. Chỉ có chế độ này mới có cách tổ chức như thế, bởi vì chủ tịch nước tuyên
thệ sau khi được một nhóm người trong Trung Ương Đảng chọn lựa. Vì vậy, khi muốn
kéo cái ghế ra khỏi “đít” của một chủ tịch nước thì chỉ có nơi này mới có quyền
quyết định.
Lạ
một điều, người dân không hề biết hai ông phó thủ tướng và hai ông chủ tịch nước
phạm tội gì, với ai, và khi nào, để đến nỗi bị đạp ra khỏi hệ thống như thế.
Người dân lại bàn tán, có lẽ nếu nói trắng ra thì cả cái guồng máy sẽ liên can
không ít thì nhiều. Vì vậy, cách tốt nhất là “giả mù sa mưa” với dân chúng và
cách “cho qua” này sẽ che được những tên chưa bị lộ.
Theo
Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng, ông Thưởng “đã vi phạm quy định về những điều đảng
viên không được làm, quy định về trách nhiệm nêu gương của cán bộ, đảng viên,
trước hết là ủy viên Bộ Chính Trị, ủy viên Ban Bí Thư, ủy viên Ban Chấp Hành
Trung Ương Đảng.”
Ông
Thưởng “chịu trách nhiệm người đứng đầu theo các quy định của đảng và pháp luật
của nhà nước.”
Nghe
ra thì khá hay. Thế nhưng, trên cái mảnh đất Việt Nam này, có đảng viên nào
không vi phạm những điều mà ông chủ tịch nước vi phạm? Cái câu chữ “người đứng
đầu” nếu áp dụng cho sòng phẳng thì hầu như toàn bộ đất nước này phải xóa bàn
làm lại bởi vì có “người đứng đầu” nào trong sáng và sạch sẽ đâu?
Và
chúng ta chắc phải đồng tình rằng “cái chế độ mình nó thế.”
Không
những đồng tình mà còn phải vỗ tay nữa bởi vì chế độ rất thông cảm cho sự bận rộn
kiếm sống của người dân, nên không buộc họ phải nghỉ việc một ngày để đi bầu
cho chức vụ chủ tịch nước. Và khi ông này vi phạm điều gì đó thì Quốc Hội cũng
không phải nhọc lòng bỏ phiếu bãi nhiệm ông như bọn tư bản đang làm, thôi thì
chế độ hy sinh một chút để “xử” cái ghế này vậy. [đ.d.]
No comments:
Post a Comment