Khi
những kẻ độc tài lớn tiếng kêu gọi “hòa bình và ổn định” là khi họ sắp sửa giết
người hàng loạt.
Hitler phát biểu trước Quốc Hội Đức Quốc Xã ngày 7
tháng 3, 1936: “Đức Quốc, và đặc biệt là chính phủ Đức hiện nay không có
mong muốn nào khác hơn là được sống trong điều kiện hòa bình và thân hữu với
các nước láng giềng…”
Tập Cận Bình phát biểu tại Liên Hiệp Quốc ngày 28
tháng 9, 2015: “Lịch sử là một tấm gương soi. Rút ra những bài học từ lịch
sử là cách duy nhất để nhân loại tránh được việc lập lại tai họa đã xảy ra.
Chúng ta nên nhìn lịch sử bằng một lương tâm trong sáng và kính trọng”.
Tại sao cả Hitler lẫn Tập đều kêu gọi “hòa bình và
ổn định”?
Hitler cần “hòa bình và ổn định” từ năm 1933 đến năm
1939 để hoàn tất ba bộ máy: (1) củng cố bộ máy cai trị, chuyển quyền lãnh đạo
chính phủ từ hình thức liên hiệp nhiều đảng sang độc quyền một đảng Quốc Xã,
(2) xây dựng bộ máy quân sự với một đạo quân từ 100 ngàn người quy định bởi
hiệp ước Versailles lên tới 4.1 triệu gồm hải, lục, không quân vào thời điểm
Thế chiến thứ hai bùng nổ và (3) chuẩn bị cho bộ máy điều khiển chiến tranh với
hàng ngũ sĩ quan trẻ, giải tán Bộ Chiến tranh để tập trung quân đội vào bộ chỉ
huy tối cao do Hitler nắm.
Tập Cận Bình cần “hòa bình và ổn định” cũng phát
xuất từ ba lý do tương tự như Hitler (1) loại bỏ các đối thủ để tập trung mọi
quyền hành vào một chủ tịch suốt đời Tập Cận Bình, (2) tăng cường kỹ thuật và
vũ khí chiến tranh, (3) nâng cấp quân đội để đối phó với chiến tranh có tầm vóc
quy mô tại Á Châu và thế giới. Cả ba điểm đó nằm trong mục đích tối hậu đưa
Trung Cộng (TC) lên hàng cường quốc số một thế giới vào năm 2049. Họ Tập nhắc
đi nhắc lại chữ “cường quốc” bốn lần trong diễn văn dài đọc trước đại hội 19
đảng CSTQ.
Nhiều người ca ngợi Kim Jong-un và khen họ Kim qua
mặt được Tập khi tuyên bố hòa giải với Nam Hàn cũng như sau đó bắt tay hòa hoãn
với TT Trump. Khổ quá đi! Từ tháng 10, 1949 đến nay, TC đổ không biết bao nhiêu
tiền bạc, tài nguyên và cả xương máu của nửa triệu người để bảo vệ vùng trái
độn chiến lược này rồi hôm nay lặng lẽ đứng nhìn “con sáo sang sông” hay sao?
Việc Kim Jong-un qua tham khảo Tập hai lần cách nhau
trong vài tuần chỉ để không đi sai nước cờ. “Đừng hứa hẹn gì cụ thể cả” chắc
chắn là lời dặn nhiều lần của họ Tập.
Kết quả buổi gặp gỡ với một thông cáo chung mơ hồ
giữa Kim và TT Trump cho thấy con đường dẫn tới một Bắc Hàn phi nguyên tử còn
xa thăm thẳm và tùy thuộc rất nhiều vào quan hệ song phương giữa Mỹ và TC. TC
có khả năng giật dây mọi biến cố và ảnh hưởng mọi giải pháp.
Rõ ràng họ Tập là người có lợi vì đóng vai trò chủ
động tạo dựng cơ hội “hòa bình và ổn định” ở Á Châu trong lúc vẫn tiếp tục các
chính sách bành trướng để trong một thời gian ngắn nữa đặt cả thế giới vào
chuyện đã rồi như Hitler đã làm trước khi tấn công Ba Lan.
Sáng hôm nay, 19 tháng 6, 2018, Kim Jong-un lại lên
đường đi Bắc Kinh lần thứ ba để thông báo các chi tiết nằm bên trong buổi gặp
gỡ giữa họ Kim và TT Trump. Chuyến viếng thăm lần này là để khẳng định sự phụ
thuộc vào TC các chính sách đối ngoại của Bắc Hàn. Đây là một hình thức “Phần
Lan Hóa” trong lãnh vực ngoại giao.
CSVN còn tệ hơn nữa vì bao nhiêu năm qua vốn đã cúi
đầu tuân phục bắc triều.
Trong bang giao quốc tế, để bảo vệ đất nước, một
nước nhỏ, nếu không đủ khả năng làm chuyện lớn thì phải làm lớn chuyện để thu
phục niềm tin trong nhân dân và chinh phục cảm tình của thế giới.
Lấy Philippines làm ví dụ. So sánh hai cuộc xung đột
chủ quyền TC và Philippines và TC và Việt Nam trên phạm vi cũng như mức độ Việt
Nam thiệt hại nặng hơn nhiều. Nếu ai rảnh chỉ cần vào google tìm những đảo Phú
Lâm, Linh Côn, Chữ Thập, Vành Khăn và các đảo thuộc quần đảo Hoàng Sa để biết
những tên gọi đó chỉ còn trên giấy tờ và trong lịch sử.
Việt Nam không chỉ mất đất đai phía bắc, mất biển
đảo phía đông mà còn mất vô số ngư dân đã bị TC giết từ 1975 đến nay.
Nhưng trong lúc TT Aquino của Philippines nhiều lần
tố cáo TC ngay cả trước mặt thủ tướng TC Lý Khắc Cường tại hội nghị thượng đỉnh
Đông Á năm 2015 còn CSVN thì ngậm bồ hòn làm ngọt.
Từ thời phát ngôn viên Lê Dũng đầu thiên niên kỷ tới
nay cũng chỉ lập đi lập một câu bùa chú duy nhất “Việt Nam có đầy đủ bằng chứng
lịch sử và cơ sở pháp lý để khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần
đảo Hoàng Sa và Trường Sa”.
CSVN theo đuôi TC nên cũng kêu gọi hòa bình và ổn
định dù lẽ ra phải biết lắng nghe nguyện vọng chân chính của người dân khi
biển, đảo, đất, tài nguyên, khoáng sản lần lượt bị TC chiếm đoạt.
Trấn áp thô bạo chỉ làm nóng thêm bầu công phẫn và
đừng quên sớm hay muộn mọi tội ác đều phải đền.
Giới cầm quyền CSVN vì quyền lực và quyền lợi để lên
giọng “hòa bình và ổn định” nhưng những người có học, những “văn nghệ sĩ” cũng
hùa theo bằng những câu nịnh hót tầm thường. Thật đáng xấu hổ.
Để làm gì, ngoài một chút hư danh và bổng lộc?
Tục ngữ có câu “Cọp chết để da, người chết để
tiếng”. Nếu mấy ông mấy bà mai mốt chết đi mà mang theo được những câu nịnh hót
đó thì chẳng nói làm chi, đằng này để lại ô danh cho con cháu muôn đời.
Hình
:
No comments:
Post a Comment