Monday, 21 June 2021

MỘT ÍT KIẾN THỨC về BÁO CHÍ VIỆT NAM  (Nguyễn Đình Bổn)

 



NỘI DUNG :

 

MỘT ÍT KIẾN THỨC về BÁO CHÍ VIỆT NAM 

Nguyễn Đình Bổn

.

Nhân ngày nhà báo, gửi lời trân trọng đến những bài báo bị gỡ bỏ

YÊN KHẮC CHÍNH  -  LUẬT KHOA

.

Xài tiền thuế: điều bất hợp lý duy nhất của báo chí cách mạng

TRỊNH HỮU LONG  -  LUẬT KHOA

 

===========================================

.

.

MỘT ÍT KIẾN THỨC về BÁO CHÍ VIỆT NAM 

Nguyễn Đình Bổn 

00:00  21/06/2021   

https://www.facebook.com/dinhbon.nguyendinhbon/posts/4368662243188060

 

Một ít kiến thức về báo chí Việt Nam

 

1- Tờ báo quốc ngữ đầu tiên:

 

Khai sinh sớm nhất trong làng báo Quốc ngữ Việt Nam là Gia Định báo. Tờ báo tổng hợp này có khuôn khổ 25 x 32 cm, ra hàng tuần tại Sài Gòn và tồn tại suốt 44 năm sau khi phát hành số đầu vào ngày 15 tháng 4 năm 1865.

 

2- Tờ báo quốc ngữ tư nhân đầu tiên:

 

Nguyệt san Thông loại khóa trình (báo kiểu sách đọc thêm, giải trí mang mục đích giáo dục) do Trương Vĩnh Ký chủ trì, khuôn khổ 16 x 23,5 cm, phát hành hàng tháng tại Nam Kỳ trong những năm 1888-1889, là tờ báo quốc ngữ tư nhân đầu tiên. Số báo số 1 ra vào tháng 5, 1888.

 

3- Tờ báo phụ nữ đầu tiên:

 

Báo Nữ giới chung (tiếng chuông của nữ giới) xuất bản vào Thứ Sáu hàng tuần tại Sài Gòn bắt đầu năm 1918 là tờ báo đầu tiên chuyên về phụ nữ. Số báo đầu tiên ra mắt ngày 1 tháng 2, 1918. Lê Ðức làm chủ nhiệm và Sương Nguyệt Anh, con gái của Nguyễn Ðình Chiểu làm chủ bút.

 

4- Tờ báo kinh tế đầu tiên:

 

Báo Nông cổ mín đàm (ngồi uống trà bàn chuyện làm ruộng và đi buôn) khuôn khổ 20 x 30 cm, phát hành vào Thứ Năm hàng tuần tại Sài Gòn, là tờ báo kinh tế đầu tiên với số 1 ra ngày 1 tháng 8 năm 1901.

 

5- Nhà báo Việt Nam đầu tiên:

 

Nhà báo Việt Nam đầu tiên là Trương Vĩnh Ký (1837-1898), tên tự là Sĩ Tải thường gọi là Pétrus Ký, quê ở Tân Minh-Vĩnh Long (nay thuộc Bến Tre). Ông là một học giả lớn, thạo 26 ngoại ngữ, là tác giả của hơn 100 bộ sách, hàng nghìn bài viết, có chân trong nhiều hội khoa học quốc tế, cống hiến xuất sắc cho các chuyên ngành: văn hóa, ngôn ngữ, địa lý, nhân chủng học. Ông thành lập, làm tổng biên tập những tờ báo Quốc ngữ đầu tiên, đồng thời là cây bút chủ chốt của rất nhiều báo khác và được coi là người đặt nền móng cho báo chí quốc ngữ Việt Nam.

 

6- Nữ tổng biên tập đầu tiên:

 

Danh hiệu này thuộc về Nguyễn Xuân Khuê (1864-1921), thường được biết qua bút danh là Sương Nguyệt Anh, người con gái thứ tư của nhà thơ Nguyễn Đình Chiểu, quê ở Ba Tri-Bến Tre. Nhận lời mời của các đồng nghiệp, đầu năm 1918 bà lên Sài Gòn làm Tổng Biên tập tờ Nữ giới chung và phụ trách tờ báo này trong suốt thời gian tồn tại của nó.

 

Ngoài ra thời kỳ phát triển mạnh nhất, đa dạng nhất của báo chí VN là thời kỳ 1954 đến 30.4.1975 tại Sài Gòn.

 

                                                    ***

Nhìn các cột mốc này, ta thấy ngày 21.6.1925, tại Quảng Châu (Trung Quốc), khi Nguyễn Ái Quốc ra tờ Thanh Niên và sau này ngày 5.2.1985, Hội nhà báo Việt Nam quyết định lấy ngày này làm Ngày Báo chí Việt Nam. Rồi đến ngày 21.6.2000 mới gọi Ngày Báo chí cách mạng Việt Nam đều muộn hơn, ít đa dạng hơn vì thiếu hẳn mảng báo chí tư nhân. Báo chí trong chế độ này được quy định rõ ràng là dùng để tuyên truyền cho các chính sách của nhà cầm quyền. Nhà báo trong hệ thống này chỉ là loại công chức phục vụ chế độ.

 

Do đó, gọi 21.6 là ngày Nhà báo VN là sai. Tên chính thức trong văn bản là: Ngày báo chí cách mạng Việt Nam.

 

==============================

.

.

Nhân ngày nhà báo, gửi lời trân trọng đến những bài báo bị gỡ bỏ

YÊN KHẮC CHÍNH  -  LUẬT KHOA

21/06/2021

https://www.luatkhoa.org/2021/06/nhan-ngay-nha-bao-gui-loi-tran-trong-den-nhung-bai-bao-bi-go-bo/

          

Chúng ta có nhiều lý do để tri ân những nhà báo bị kiểm duyệt hơn là chỉ trích họ.

 

https://2xjs7y10oiyz26vqxu2hok6y-wpengine.netdna-ssl.com/wp-content/uploads/2021/06/v-1024x725.jpg

Minh họa: Getty Images/ iStockphoto. Chỉnh sửa: Luật Khoa

 

Ngày 23/4/2021, báo Thanh Niên đăng một bài viết có tiêu đề “Số dự án được phê duyệt tăng vọt cuối nhiệm kỳ”. Thống kê từ bài báo cho thấy hiệu suất ký duyệt dự án của Phó Thủ tướng Trịnh Đình Dũng “cao một cách đáng ngạc nhiên”.

 

Cụ thể, chỉ trong 65 ngày cuối cùng tại nhiệm, ông đã phê duyệt đến 1/3 tổng số dự án trong toàn bộ bốn năm rưỡi nhiệm kỳ. Trong số đó, có dự án sân golf Đak Đoa của tập đoàn FLC vốn bị dư luận phản ứng gay gắt. [1] Bài viết biến mất ngay sau đó khỏi trang web của báo Thanh Niên. Bản sao còn lưu tại đây. [2]

 

Ngày 20/2/2020, hàng loạt tờ báo trong nước đăng tin về sự kiện Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc khen ngợi bài thơ của một giáo viên cấp hai, có nội dung ca tụng công tác phòng chống dịch của chính quyền.

 

Ngay khi bài thơ được lan truyền, dư luận đã dậy sóng với nhiều bình luận tố tác giả “đạo thơ” và “viết sai sự thật”. Ngày hôm sau, các bài báo về việc thủ tướng khen ngợi đồng loạt biến mất. [3]

 

Ngày 4/1/2019, các tờ báo lớn đưa tin về việc Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam đồng ý duyệt tăng 51.712 tỷ đồng (tương đương 2,23 tỷ USD) cho hai tuyến metro của TP. Hồ Chí Minh.

 

Thông tin này khiến dư luận đặt câu hỏi vì sao Bộ Chính trị có quyền quyết định thay cho Quốc hội trong vấn đề ngân sách nhà nước. Ngay hôm sau, các bài viết đều biến mất. [4]

 

Việc báo chí trong nước sáng đăng ầm ầm, chiều âm âm thầm thầm gỡ xuống đã không còn là chuyện gì xa lạ.

 

Mỗi khi xuất hiện những bài viết có thông tin “nhạy cảm”, khiến dư luận bất mãn với các lãnh đạo, người ta thường cá cược với nhau xem “bao lâu thì sẽ bị xóa bài”.

 

https://2xjs7y10oiyz26vqxu2hok6y-wpengine.netdna-ssl.com/wp-content/uploads/2021/06/f20aef59-a3ba-4973-9480-89846c5cbca2.jpeg

Bài viết trên báo Tiền Phong về việc Bộ Chính trị duyệt tăng mức đầu tư cho hai tuyến metro của TP. Hồ Chí Minh bị gỡ xuống và báo lỗi truy cập. Ảnh: RFA.

 

Phản ứng thông thường của dư luận là chê cười và trách mắng các tờ báo, rằng họ hoàn toàn trở thành công cụ sai khiến của chính quyền, không dám đứng lên bảo vệ quyền đưa tin của mình và quyền được tiếp cận sự thật của độc giả.

 

Đó là những phản ứng dễ hiểu. Tuy nhiên, ở một góc độ khác, và xét trong hoàn cảnh hiện tại, tôi cho rằng lợi ích và ý nghĩa mà các bài viết bị biến mất này đem lại cho công luận vượt xa những bài báo bình thường khác.

 

Có ba lý do.

 

Một là cho dù chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, các bài báo trên vẫn hoàn thành nhiệm vụ cung cấp tin tức cho độc giả.

 

Ở thời đại mạng Internet ngày càng phổ biến, số lượng người dành thời gian theo dõi tin tức trên mạng ngày càng đông, một bản tin chỉ cần vài phút xuất hiện là đã có thể tiếp cận đến hàng trăm, hàng ngàn, thậm chí là hàng triệu người ở khắp thế giới.

 

Công nghệ phát triển cũng giúp việc lưu trữ lại thông tin dễ dàng hơn bao giờ hết. Người ta có thể chụp màn hình máy tính hay điện thoại di động, sao lưu trên thiết bị hay tạo bản sao của trang web trên Wayback Machine, một công cụ được lập ra để lưu trữ nội dung của hàng tỷ trang web trên thế giới. [5]

 

Chỉ bằng cách xuất hiện, cho dù ngắn ngủi, các bài viết này cũng đã thực hiện được chức năng cung cấp thông tin cho công chúng.

 

Lợi ích thứ hai đến từ chính việc nó chỉ được phép tồn tại trong thời gian ngắn ngủi đó.

Các bài viết bị cấm đoán (bị gỡ xuống ngay sau khi được đăng) thu hút nhiều sự chú ý hơn hẳn. Trong nhiều trường hợp, nếu không có động tác can thiệp “buộc phải xóa”, bài viết đó có thể chìm nghỉm giữa hàng trăm ngàn bản tin khác mỗi ngày. Bản thân việc cấm đoán khiến nó trở thành câu chuyện được chú ý, càng khuyến khích công luận tò mò tìm hiểu về nó.

 

Hiệu ứng này không phải là điều gì mới mẻ với nhân loại. Từ câu chuyện Adam và Eva nếm trái cấm đến kinh nghiệm của những ông bố bà mẹ nuôi dạy con nhỏ, tất cả đều cho thấy việc cấm đoán thường phản tác dụng và tạo hệ quả ngược lại. Nó trái với bản năng của con người, những sinh vật có óc tò mò vô tận trong việc khám phá thế giới chung quanh.

 

https://2xjs7y10oiyz26vqxu2hok6y-wpengine.netdna-ssl.com/wp-content/uploads/2021/06/pasted-image-0.jpg

Thông qua những thông tin bị cấm đoán, kiểm duyệt, công chúng có cái nhìn chân thật về bản chất của chính quyền. Minh họa: Getty Images/ Forbes.

 

Lợi ích thứ ba của các bài báo bị gỡ bỏ là ngoài thông tin, nó cung cấp cho chúng ta một cái nhìn chân thật về chính quyền.

 

Qua các nội dung bị cấm đoán, công luận có thể hiểu nhà cầm quyền sợ hãi điều gì, e ngại công chúng tiếp cận những thông tin gì, từ đó nhận ra họ đang bảo vệ lợi ích của ai.

 

Thông qua những trái-cấm-trong-làng-báo này, bức tranh hiện ra trần trụi và gần với thực tế hơn nhiều so với vô số các bài viết tuyên truyền một chiều được nhân bản vô tính trên các tờ báo quốc doanh.

 

Với những lợi ích này, tôi nghĩ công luận có thể trân trọng và khuyến khích sự xuất hiện của ngày càng nhiều các bài báo bị biến mất, thay vì chỉ trích và chê cười những người đã viết ra chúng. Trong không ít trường hợp, những người làm báo đã mạo hiểm không ít để đưa các thông tin đó ra ánh sáng.

 

Dĩ nhiên chúng ta chỉ đang nói đến các bài báo bị chính quyền kiểm duyệt, buộc phải gỡ bỏ.

 

Những trường hợp báo chí phải xóa bài vì phát hiện vi phạm nguyên tắc làm báo, như sai sự thật hay đạo văn, là một câu chuyện hoàn toàn khác.

 

Các vụ bê bối này có thể xảy ra với bất kỳ tờ báo nào, kể cả những tên tuổi uy tín lâu đời như Guardian của Anh hay Der Spiegel của Đức. [6] [7] Luật Khoa cũng từng vướng phải vụ việc phóng viên đạo văn vào năm 2020. [8]

 

Điều cần lưu ý ở đây là cách thức xử lý sai phạm của các tờ báo.

 

Một, họ đều đăng đàn công khai giải trình lỗi của mình với độc giả. Hai, họ chỉ rõ ra những bài viết nào có vấn đề và lý do chúng bị xóa.

 

Cách thức xử lý đàng hoàng và minh bạch này hoàn toàn ngược lại với cách chính quyền kiểm duyệt thông tin báo chí, âm thầm và lặng lẽ.

 

Đây là điều mà báo chí Việt Nam có thể hướng tới trong tương lai gần.

 

Trước khi mơ về một nền báo chí tự do độc lập đúng nghĩa, hãy đòi hỏi sự công khai và minh bạch ngay trong các bản tin bị xóa bỏ.

 

Thay vì xóa đi không một dấu vết, người đọc có quyền được biết ai đã ra lệnh xóa và vì lý do gì.

 

Làm được như vậy, đó sẽ là một bước tiến cách mạng thật sự của báo chí Việt Nam.

 

Và công luận sẽ càng trân trọng hơn công sức của những nhà báo luôn mạo hiểm để tạo ra các bài báo đàng hoàng bất kể nguy cơ bị dập tắt.

 


Luật Khoa hoan nghênh các quan điểm khác nhau. Mọi bài bình luận xin gửi cho Luật Khoa tại đây.

 

Tài liệu tham khảo:

 

1.  Chính, Y. K. (2021, June 16). Hỏi nhanh – Đáp gọn: Về dự án sân golf của FLC tại rừng thông ở Đak Đoa, Gia Lai. Luật Khoa Tạp Chí. https://www.luatkhoa.org/2021/06/hoi-nhanh-dap-gon-ve-du-an-san-golf-cua-flc-tai-rung-thong-o-dak-doa-gia-lai/

 

2.  Hiệp, L. V. H. (2021, April 23). Số dự án được phê duyệt tăng vọt cuối nhiệm kỳ. Báo Thanh Niên. https://web.archive.org/web/20210423061006/https://thanhnien.vn/thoi-su/so-du-an-duoc-phe-duyet-tang-vot-cuoi-nhiem-ky-1372866.html

 

3.  BBC News Tiếng Việt. (2020, February 21). Virus corona: Hàng loạt báo VN rút bài viết Thủ tướng Phúc khen cô giáo làm thơhttps://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-51584776

 

4.  R. (2020, October 11). Báo nhà nước gỡ bài “Bộ Chính trị duyệt tăng mức đầu tư Metro TPHCM”. Radio Free Asia. https://www.rfa.org/vietnamese/news/vietnamnews/state-media-withdraw-article-about-metro-benthanh-suoitien-01052019091952.html

 

5.  Wayback Machine. (2021). Wayback Machine. https://web.archive.org/

 

6.  Glendinning, L. (2016, December 9). A note to our readers about a reporter who breached our trust. The Guardian. https://www.theguardian.com/commentisfree/2016/may/26/open-door-column-note-to-readers

 

7.  Connolly, K. (2018, December 20). Der Spiegel says top journalist faked stories for years. The Guardian. https://www.theguardian.com/world/2018/dec/19/top-der-spiegel-journalist-resigns-over-fake-interviews

 

8.  Long, T. H. (2020, May 18). Thư xin lỗi vì phạm lỗi đạo văn. Luật Khoa Tạp Chí. https://www.luatkhoa.org/2020/05/thu-xin-loi-doc-gia-vi-pham-loi-dao-van/

 

================================================

.

.

Xài tiền thuế: điều bất hợp lý duy nhất của báo chí cách mạng

TRỊNH HỮU LONG  -  LUẬT KHOA

21/06/2021

https://www.luatkhoa.org/2021/06/xai-tien-thue-dieu-bat-hop-ly-duy-nhat-cua-bao-chi-cach-mang/

 

Sớm hay muộn, báo chí cũng phải vận hành theo cơ chế thị trường như mọi ngành nghề khác.

 

https://2xjs7y10oiyz26vqxu2hok6y-wpengine.netdna-ssl.com/wp-content/uploads/2021/06/buddha1-1024x536.jpg

Ảnh: Zing

 

 

Người ta có thể chỉ trích báo chí cách mạng vì nhiều thứ, như đưa tin một chiều, đưa tin vịt, làm loa phóng thanh cho một đảng chính trị, v.v. Nhưng điều đó xảy ra với mọi nền báo chí, dù tự do đến đâu. Trong hầu hết các trường hợp, những điều đó không phạm pháp gì cả, nó chỉ đáng tranh cãi về mặt nghiệp vụ và đạo đức báo chí.

 

Điều bất hợp lý của báo chí cách mạng hiện nay, mà theo tôi là điều bất hợp lý duy nhất, là nguồn thu nhập của họ.

 

Với tư cách là các đơn vị báo chí nhà nước, họ nghiễm nhiên nhận ngân sách nhà nước để sống.

 

Với các tờ báo có cơ quan chủ quản là cơ quan nhà nước như các bộ, viện kiểm sát, tòa án, ủy ban nhân dân và các cơ quan lập pháp trung ương lẫn địa phương, họ nhận tiền trực tiếp từ ngân sách nhà nước.

 

Với các tờ báo là đơn vị trực thuộc các tổ chức chính trị như Đảng Cộng sản Việt Nam, Đoàn Thanh niên, Công đoàn, họ nhận tiền thông qua các gói ngân sách mà nhà nước dành cho các tổ chức này hàng năm.

 

Với các tờ báo trực thuộc các tổ chức xã hội như các hội nghề nghiệp và các tờ báo tư nhân núp bóng tổ chức xã hội, họ có thể tự chủ một phần thu nhập, hoặc tự chủ hoàn toàn. Số này chỉ vào khoảng 1/3 tổng số cơ quan báo chí tại Việt Nam. Nghĩa là, vẫn có khoảng 556 cơ quan báo chí khác nhau đang bám vào bầu sữa ngân sách. [1]

 

Lấy ví dụ (dữ liệu từ Bộ Tài chính [2] và Chính phủ [3]): 

 

·         Năm 2021, ngân sách nhà nước cấp cho Đài Truyền hình Việt Nam (VTV) xấp xỉ 228 tỷ đồng, cho Đài Tiếng nói Việt Nam (VOV) hơn 1.000 tỷ đồng.

 

·         Năm 2019, ngân sách nhà nước cấp cho hai tờ báo của Bộ Tài chính là Thời báo Tài chính Việt Nam (hơn 16 tỷ đồng) và Tạp chí Tài chính (gần 5 tỷ đồng).

 

·         Năm 2019, Ủy ban Nhân dân TP. Hà Nội chi cho báo Kinh tế và Đô thị hơn 7 tỷ đồng, Ủy ban Nhân dân TP. Hồ Chí Minh chi cho Đài Tiếng nói Nhân dân 46,5 tỷ đồng, chưa kể ngân sách chi cho các báo khác thông qua ngân sách cho các sở, ban, ngành, đoàn thể.

 

·         Năm 2019, Báo Phụ nữ Việt Nam được cấp 3,7 tỷ đồng từ nguồn ngân sách nhà nước thông qua Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam.

 

Ngày 18/8/2020, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc ra quyết định về danh mục dịch vụ sự nghiệp công sử dụng ngân sách nhà nước trong lĩnh vực thông tin và truyền thông, nói rõ năm lĩnh vực báo chí, truyền thông mà ngân sách nhà nước đảm bảo 100%. [4]

 

Giả sử tính bình quân mỗi tỉnh mỗi năm chi cho các tờ báo và đài phát thanh, truyền hình của họ 10 tỷ đồng thì con số của riêng các tỉnh đã là 640 tỷ đồng. Cộng với con số tính bằng nghìn tỷ đồng cấp cho các cơ quan báo chí trung ương thì chúng ta có thể thấy mức độ đầu tư dành cho báo chí lớn thế nào.

 

Nếu cho rằng Việt Nam có 50 triệu người đóng thuế hàng năm, thì số tiền trung bình mỗi người đó phải trả cho VOV đã là 20.000 đ/người/năm.

 

Nói cách khác, bất kể có mua báo hàng ngày hay không, người dân vẫn đang phải trả tiền mua báo, thông qua việc trả tiền thuế để nuôi hàng trăm cơ quan báo chí nhà nước.

 

Nếu các cơ quan báo chí này không dùng tiền ngân sách nữa thì họ muốn tuyên truyền cho ai cũng được, muốn viết thế nào cũng được. Khi đó, chuyện họ hoạt động ra sao không còn là một vấn đề công cộng nữa, mà thuần túy là vấn đề thị trường và xã hội dân sự.

 

Nếu họ muốn tuyên truyền cho Đảng Cộng sản Việt Nam thì Đảng Cộng sản tự bỏ tiền ra cho báo Nhân Dân, Tạp chí Cộng sản và hàng loạt cơ quan báo chí khác xài. Khi đó sẽ không ai kêu ca gì nữa. Không có lý do gì hàng chục triệu người dân đóng thuế phải bỏ tiền ra để vận hành các tờ báo của một đảng phái của hơn 4 triệu đảng viên.

 

Việc nhà nước độc quyền cung cấp dịch vụ báo chí là tước đi quyền kinh doanh báo chí của thị trường và tước đi cơ hội được mua báo theo nhu cầu của người tiêu dùng. Thay vào đó, người tiêu dùng phải chấp nhận tiêu thụ thông tin do các cơ quan báo chí của một đảng chính trị cung cấp. Hay ít nhất, các cơ quan báo chí này cũng đã thề trung thành với đảng chính trị đó.

 

Trước năm 1986, Đảng Cộng sản Việt Nam đã quốc doanh hóa tất cả các ngành nghề sản xuất, kinh doanh. Mọi việc mua bán phải đi qua các cửa hàng mậu dịch của nhà nước. Chất lượng và số lượng hàng hóa thời kỳ đó thế nào, chắc lớp trung niên hiện nay còn nhớ rõ. Và chất lượng hàng hóa kể từ năm 1986 đến nay đã tăng cao thế nào, số lượng đã dồi dào ra sao, sự lựa chọn đã nhiều lên thế nào, chúng ta đều hiểu rõ.

 

Nói vậy không có nghĩa là báo chí cách mạng không có những sản phẩm tốt. Nhưng đó không phải vấn đề bài viết này muốn nói.

 

Sớm hay muộn cũng phải cắt bầu sữa ngân sách dành cho báo chí và để cho báo chí vận hành theo cơ chế thị trường, như những gì đã xảy ra với các ngành nghề khác từ năm 1986 đến nay.

 


Luật Khoa hoan nghênh các quan điểm khác nhau. Mọi bài bình luận xin gửi cho Luật Khoa tại đây.

 

 

Tài liệu tham khảo

 

1.  Tuyết M. (2019, February 15). Báo chí trước bài toán tự chủ. Hoinhabaovietnam.vn. 

http://hoinhabaovietnam.vn/Bao-chi-truoc-bai-toan-tu-chu_n46552.html

 

2.  Website Công khai Ngân sách của Bộ Tài chính: 

https://ckns.mof.gov.vn/SitePages/home.aspx#ListReport 

 

3. Website Chính Phủ. (2020a, December 3). Quyết định về việc công bố công khai dự toán ngân sách nhà nước năm 2021

http://datafile.chinhphu.vn/files/vbpq/2020/12/1927-BTC.PDF 

 

4.  5 lĩnh vực báo chí, truyền thông được ngân sách nhà nước đảm bảo 100%. (n.d.). Hoinhabaovietnam.vn. Retrieved June 21, 2021, from http://hoinhabaovietnam.vn/5-linh-vuc-bao-chi-truyen-thong-duoc-ngan-sach-nha-nuoc-dam-bao-100_n67382.html 

 

 

 


No comments:

Post a Comment

View My Stats