Hoàng
Mai
25/06/2014
Ngày 18.6.2104, cựu Bộ trưởng Ngoại giao China, ông
Dương Khiết Trì (Yang Jiéchí), Ủy
viên Quốc vụ viện đặc trách đối ngoại và vấn đề Đài Loan, có chuyến công
cán tại Việt Nam.
Trong khi còn chưa tiến hành hội đàm với phía Việt
Nam, thì ở bên nước Tàu, vào tối 17.6, Tân Hoa Xã, hãng thông tấn chính thức của
China, đã ra “mệnh lệnh” gửi tới Hà Nội về cái gọi là “bốn không được”, với giọng
điệu rất trịch thượng, hống hách.
Với tiêu đề: “Việt Nam và “bốn không được”, kẻ biết
thời thế mới là tuấn kiệt”(1), đăng trên Tân Hoa Xã, được báo điện tử
vtc.vn lược dịch như sau:
“Thứ nhất, không được đánh giá thấp quyết tâm và
năng lực bảo vệ chủ quyền của Trung Quốc với các đảo trên Nam Hải (Biển Đông);
Thứ hai, không được sử dụng các tư liệu mà Việt Nam tự nhận là “tư liệu lịch sử”
để gây hiểu lầm cho cộng đồng quốc tế và dư luận Việt Nam về chủ quyền ở Tây
Sa, Nam Sa (Hoàng Sa, Trường Sa); Thứ ba, không được lôi kéo các nước khác can
thiệp vào Nam Hải; Cuối cùng là không được phá bỏ mối quan hệ Việt Trung sau 20
năm bình thường hóa quan hệ”.
Sống bên cạnh một nước lớn có rất nhiều mưu mô xảo
trá như China, tâm lý chung của người Việt là: Làm theo yêu cầu của China là đồng
nghĩa với sự thua thiệt, thậm chí là tự sát. Rất tiếc, gần 85 năm qua, kể từ
ngày thành lập đến nay, Đảng Cộng sản Việt Nam lại liên tục “làm theo” như vậy.
Hậu quả là, đến thời điểm này, sau khi để Bắc Kinh thâu tóm quyền lực ở cấp cao
nhất của mình, Đảng Cộng sản Việt Nam gần như đã buông xuôi, phó thác vận mệnh
dân tộc Việt cho Bắc Kinh.
Từ
“bốn không được” nêu trên, thử đi tìm ẩn ý của Bắc Kinh trong “mệnh lệnh” gửi tới
Hà Nội xem sao:
1. Thứ nhất, không được đánh
giá thấp quyết tâm và năng lực bảo vệ chủ quyền của Trung Quốc với các đảo trên
Nam Hải (Biển Đông).
Ở nội dung này, Bắc Kinh tỏ rõ ý chí quyết tâm và khả
năng dùng sức mạnh khi cần. Bắc Kinh đã đánh bài ngửa với Bộ Chính trị Đảng cộng
sản Việt Nam. Đây là giọng nói của một đại ca (ông chủ) khuyên đám đàn em vốn
chỉ quen vâng dạ, nghe lời. Nếu có đem ra thảo luận trong Bộ Chính trị nội dung
này, mà không có vị nào thấy nhục nhã, thì chẳng còn gì để nói về tư cách cũng
như tầm hiểu biết và văn hóa của các vị nữa.
Qua cách phản ứng và những đối sách của Việt Nam, kể
từ hôm China đặt giàn khoan Hải Dương 981 đến nay, nhiều người cho rằng, đa số
các ông bà trong Bộ Chính trị hiện nay như đã buông xuôi và không kiểm soát được
tình hình. Việt Nam hiện nay đang trong một giai đoạn nguy hiểm, lực bất tòng tâm.
Tựa như một giai đoạn lịch sử Nhà Trần, “ngó thấy sứ ngụy đi lại nghênh ngang
ngoài đường, uốn lưỡi cú diều mà sỉ mắng triều đình…”, khi Nguyên Mông đang ở
thế mạnh chinh phục khắp Á – Âu.
Chỉ sợ lúc này nội bộ Đảng Cộng sản Việt Nam “chia
năm xẻ bảy” mà thôi. Thực tế đang cho phép nghi ngờ, Bắc Kinh có tay trong nội ứng,
mà mọi động thái của Bộ Chính trị Đảng cộng sản Việt Nam đều đã bị Bắc Kinh nắm
được.
Thực tế, Bắc Kinh cũng rất sợ một cuộc đụng độ Trung
– Việt, mặc dù China có tiềm lực gấp vài chục lần Việt Nam. China không chỉ gây
oán thù với Việt Nam, mà còn cả Nhật, Mỹ, Philippines. Một cuộc đụng độ với Việt
Nam rất có thể sẽ đưa Bắc Kinh đến sa lầy, ngoài ý muốn.
2. Thứ hai, không được sử dụng
các tư liệu mà Việt Nam tự nhận là “tư liệu lịch sử” để gây hiểu lầm cho cộng đồng
quốc tế và dư luận Việt Nam về chủ quyền ở Tây Sa, Nam Sa (Hoàng Sa, Trường
Sa).
Điều này chứng tỏ, Bắc Kinh rất sợ những tư liệu lịch
sử của Việt Nam về chủ quyền đối với Hoàng Sa, Trường Sa. Mặc dù “Công hàm Phạm
Văn Đồng” có thể là cú đá phản lưới nhà tai hại; nhưng dù sao, vẫn còn có nhiều
cách để biện giải trước các tòa án sau này.
Như vậy, về nội dung thứ hai này, Việt Nam nên tổ chức
tuyên truyền không chỉ ở trong nước để Nhân Dân được biết về chủ quyền đối với
Hoàng Sa, Trường Sa; đặc biệt rất cần tổ chức các hội thảo quốc tế để tranh thủ
sự ủng hộ của thế giới.
3. Thứ ba, không được lôi
kéo các nước khác can thiệp vào Nam Hải.
Một Việt Nam dân chủ, đa đảng theo thể chế Tam quyền
phân lập đúng nghĩa, là điều mà Bắc Kinh lo sợ nhất hiện nay. Liên minh quân sự
với Nhật Bản, Hoa Kỳ và các nước trong khu vực… đang trở thành một nhu cầu tất
yếu, và chính sự hung hăng của Bắc Kinh đang đưa Việt Nam đến với Liên minh
này.
Lịch sử như đang trao cho Việt Nam một cơ hội, theo
đó, nếu Việt Nam đa đảng và được hưởng một nền dân chủ thực sự như Hàn Quốc, Nhật
Bản… thì nhân dân China sẽ nổi dậy, và rất có thể China sẽ tan rã thành nhiều
nước như nhận định của nhiều người. Và như vậy, vẫn còn cơ hội cho Đảng Cộng sản
Việt Nam, để phần nào sửa chữa sai lầm đối với Đất Nước. Hy vọng thời thế và vận
nước sẽ đưa đến cơ hội cho các vị ở Bộ Chính trị hiện nay nắm được cơ hội lịch
sử này.
4. Cuối cùng là không được
phá bỏ mối quan hệ Việt Trung sau 20 năm bình thường hóa quan hệ
Đây thực sự là một “mệnh lệnh” của Bắc Kinh đối với
Hà Nội. Nội dung cuối cùng này như là “xương sống” xuyên suốt tất cả các mối
quan hệ khác, vậy chúng là gì?
Nội dung này cho thấy:
- “Hội nghị Thành Đô” (9.1990) do các ông Nguyễn Văn
Linh, Đỗ Mười và có sự chứng kiến của ông Phạm Văn Đồng, ký kết với Bắc Kinh,
chẳng biết là nó gồm những gì, nhưng có vẻ kinh hoàng đối với người Việt! Đồng
ý với tác giả Hạ Đình Nguyên trong bài viết “Đã rách tấm da lừa hữu nghị!”,
đăng trên Blog Bauxite Việt Nam, hôm 24.6.2014. Theo đó, tác giả Hạ Đình
Nguyên, viết:
“Không đơn giản mà lá cờ Trung Quốc xuất hiện ở Thủ
đô Hà Nội với 6 ngôi sao rạng ngời màu sắc trong dịp các lãnh đạo cấp cao Việt
Nam đón tiến Tập Cận Bình. Đó là một phép thử để thăm dò phản ứng của nhân dân
Việt Nam, hay thăm dò thái độ của từng “đồng chí” trong lãnh đạo Đảng Cộng sản
Việt Nam? Sau phép thử công khai, có lẽ họ đã hài lòng về kết quả, giống như
ban lãnh đạo Bắc Triều Tiên ngồi xem lại camera thấy quan chức nào “khóc nhiều,
khóc và khóc ít” trong lễ tang của Kim Yong Il để thẩm định những khuôn mặt
trung thành”.
“Cờ 6 sao” – đâu chỉ là phép thử sự trung thành của
Hà Nội đối với Bắc Kinh, mà rất có thể là sự thăm dò phản ứng của Nhân Dân Việt
Nam cho một sự sát nhật lịch sử: Mãn-Mông-Hồi-Tạng-Việt xung quanh một “Đại
Hán”?.
- Sau Đỗ Mười, tác giả của Hội nghị Thành Đô, là các
đời Tổng Bí thư: Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh, mỗi ông, đều gắn với những tai tiếng:
Hiệp định Biên giới (mà Việt Nam bị mất khoảng 1.500 km2, trong đó có một nửa
Thác Bản Giốc, các cao điểm chiến lược ở Thanh Thủy, Hà Giang…); Hiệp định phân
định Vịnh Bắc Bộ (nhượng cho China khoảng 11.000 km2 biển Vịnh Bắc Bộ), và đưa
China vào khai thác bô xít tại địa bàn chiến lược Tây Nguyên, đưa kinh tế Việt
Nam phụ thuộc gần như hoàn toàn vào China như hiện nay.
- Với ông Nguyễn Phú Trọng, mặc dù mới lên làm TBT
được nửa nhiệm kỳ, nhưng hình ảnh ông để lại là rất nhạt nhòa, nhiều nội dung
đi ngược lại lòng dân... Trong chuyến công du sang China sau khi được bầu là
TBT, trong tuyên bố chung Việt Nam-China có đoạn: “Tăng cường giao lưu và hợp
tác giữa các cơ quan như tòa án, viện kiểm sát, công an, hành chính tư pháp;
cùng phòng ngừa và tấn công các hoạt động vi phạm pháp luật, tội phạm xuyên
biên giới; tăng cường phối hợp và ủng hộ lẫn nhau trong việc giữ gìn ổn định
trong nước của mình” (3).
Không thể nói khác hơn, đây chính là sự sao chép mô
hình China tại Việt Nam, kể cả giúp nhau “giữ gìn ổn định trong nước của
mình”?! (nếu như có sự bạo loạn, lật đổ… thì Bắc Kinh sẽ cho lực lượng sang “ổn
định” chăng?).
Trong bài viết nêu trên, tác giả Hạ Đình Nguyên còn
viết: “Người dân đang hoài nghi về phái “thân Trung Quốc”, trong Đảng, mà đứng
đầu Đảng là Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng”.
- Chắc chắn rằng, “Công hàm Phạm Văn Đồng” chưa phải
là cú sốc cuối cùng đối với người Việt. Mọi thứ như đang nằm ở văn kiện “Hội
nghị Thành Đô”. Nhưng sẽ như mọi sự thật khác, không bao lâu nữa, người Việt sẽ
được thấy nội dung của nó, mà không ai khác, Bắc Kinh, vì quyền lợi của China,
họ sẽ công bố, như họ đã làm đối với “Công hàm Phạm Văn Đồng”.
Không phải ngẫu nhiên mà báo chí China gọi Việt Nam
(hay Đảng Cộng sản Việt Nam?), như là một “đứa con hoang đàng hãy trở về”, như
báo chí đang gây xôn xao mấy ngày gần đây, sau chuyến thăm Việt Nam của Dương
Khiết Trì.
Như
vậy, bằng mệnh lệnh “bốn không được”, Bắc Kinh đã ra lệnh cho Hà Nội buộc phải
thi hành theo yêu cầu của họ. Nếu không nắm trong tay tất cả những bí quyết
mang tính sinh tử, thì chắc chắn Bắc Kinh không thể có giọng điệu ngỗ ngược kiểu
quan thầy như vậy được.
Bắc Kinh đang dồn Hà Nội đến chân tường. Mà chỉ còn
một cách duy nhất, đó là trở về với Nhân Dân thì Đảng Cộng sản Việt Nam mới có
thể thoát hiểm, và phần nào bớt được tội lỗi đã gây ra đối với Đất Nước và Nhân
Dân Việt Nam.
24.6.2014
H.M.
Tác giả gửi cho BVN
Được đăng bởi bauxitevn vào lúc 09:27
No comments:
Post a Comment