Trương Minh Ẩn
02/09/2018
Sài Gòn ngày 2/9 vắng vẻ, đường xá ít người, chứ
không ngồn ngộn như ngày thường. Có 3 ngày nghỉ nên khá đông người về quê, đi
chơi xa… Tôi chỉ gọi là ngày nghỉ, bởi với riêng tôi nó chỉ có vậy. Không là gì
nữa cả, chẳng phải ngày Quốc Khánh gì cả.
Có người trách móc, sao tôi còn hằn học, chuyện đã
quá lâu rồi, hoặc chí ít họ cũng giành được độc lập. Tôi sẽ không thể hiện mình
bằng thói đạo đức giả, lấp liếm cho qua chuyện. Bởi độc lập này chỉ dành cho một
số người, một tầng lớp người theo Cộng sản. 73 năm cái đảng Cộng sản ôn dịch,
khốn nạn cướp chính quyền đã gây không biết bao khổ đau tận cùng cho dân chúng,
gây không biết bao hệ lụy cho các thế hệ tiếp nối, rồi đây chúng sẽ còn tiếp tục
gây đau thương, tang tóc và các di chứng.
Tay sai của đảng hùng hổ triển khai chống biểu tình.
Ảnh trên mạng.
Và dĩ nhiên, đảng Cộng sản thối nát quyết giữ độc lập
cho riêng mình, bằng các hàng rào kẽm gai lạnh lùng nhưng nhuốm màu máu được
giăng đầy giữa lòng Sài Gòn, một thành phố lớn nhất nước, từng là niềm tự hào của
người dân miền Nam. Họ còn giữ độc lập bằng những kẻ vì đảng quên thân, vì miếng
ăn đánh mất nhân tính. Đó là cảnh sát, công an, bộ đội, dân quân tự vệ, trật tự
đô thị, thanh niên xung phong, đoàn viên thanh niên xung kích, dân phòng, và cả
những kẻ côn đồ các đảng, lưu manh mà họ thu nạp. Chúng đổ bộ khắp nơi hầu để
ngăn chặn biểu tình vào ngày 2/9 nếu có.
Nhưng không chỉ đường xá, mà hầu hết các nơi người
dân thường tề tựu biểu tình đều vắng vẻ. Những “con chim mồi” nhiều hơn những
người có ý định biểu tình. Không
có biểu tình xảy ra ở Sài Gòn ngày hôm nay. Hôm qua tôi đã dự đoán sai,
rằng sẽ có nhưng không biết qui mô lớn hay nhỏ.
Người biểu tình đã nhường không gian và thời gian lại
cho những kẻ tai sai của chế độ. Từ sáng sớm, chúng hùng hổ triển khai rồi chuyển
dần sang trạng thái mệt mỏi, uể oải, cho tới nằm ngồi “ngáp ruồi” suốt cả ngày.
Nhưng với chúng sẽ không sao, những kẻ “vì đảng quên thân” sau thời gian chịu đựng
chúng sẽ nhận được khoản tiền gọi là bồi dưỡng làm “nhiệm vụ cao cả” để đắm
chìm trong rượu thịt.
Sài Gòn yên ắng nhưng như có những vết cắt thấu
xương!
------------------------------------
Khoa Duy
02/09/2018
Ngày 2/9 hằng
năm là ngày ăn mừng “Lễ Quốc Khánh” của các đảng viên và lãnh đạo độc tài đảng
Cộng sản Việt Nam. Cũng như mọi năm, năm nay cũng vậy, nơi nơi đều cớ
xí rợp trời, trên đường phố, rất nhiều băng rôn, khẩu hiệu: “Mừng tinh thần
cách mạng tháng Tám và lễ Quốc Khánh ngày 2/9 bất diệt”. Nhà dân nào quên treo
cờ thì tổ trưởng, thôn trưởng đến nhắc nhở. Nhưng đó là ở các tỉnh lẻ, chứ ở
thành Hồ thì không khí chào đón Quốc Khánh của nhà cầm quyền thật rợn người.
Trên mạng xã hội xuất hiện lời kêu gọi toàn dân xuống
đường tổng biểu tình vào ngày 2/9/2018, để phản đối dự luật An Ninh mạng, luật
Đặc khu, chương trình cải cách học tiếng Việt theo sách Tiếng Việt Công nghệ lớp
1 của giáo sư Hồ Ngọc Đại,… Chính vì điều này, mà không khí ở thành Hồ được
chính quyền chuẩn bị “cực kì chu đáo”, nhưng không phải để mừng “tinh thần bất
diệt” mà là mừng “chiến tranh chém giết nhân dân”, nhất là những người biểu
tình trong ngày 2/9/2018.
Cả tuần nay, hàng loạt các barrier kẽm gai được lực
lượng Thanh niên xung phong, và Trật tự đô thị mang vác rãi đều tất cả các ngã
tư, kể cả những huyện ngoại ô. Nhiều ngày trước đó, chính quyền đi rải truyền
đơn đến từng hộ dân với nội dung chính, có thể hiểu: người dân không nên ra đường,
tụ tập đông người vào ngày 2/9/2018.
Và ngày hôm qua 1/9/2018, không khí chết chóc, khủng
bố bao trùm tất cả các quận huyện ở thành Hồ. Từ sáng sớm, tất cả các lực lượng
Thanh niên xung phong, bảo vệ dân phố, dân quân tự vệ, trật tự đô thị, công an
sắc phục, an ninh thường phục được lệnh huy động toàn bộ lực lượng túa ra khắp
các ngã tư, công viên. Đặc biệt, một nguồn tin khả tín cho biết, quân đội đã được
huy động, được lệnh trực chiến 24/24 vào những ngày này. Ngoài ra, một lực lượng
rất lớn gồm trật tự đô thị, dân quân tự vệ,… chính là bộ đội trá hình.
Cụ thể:
– Bốn của ngõ vào thành phố: Ngã tư An Sương thuộc
huyện Hóc Môn – Q12, vòng xoay An Lạc, thuộc quận Bình Tân – huyện Bình Chánh,
ngã tư Thủ Đức thuộc huyện Thủ Đức – Q9; cầu Tân Thuận thuộc quận 4 và quận 7 đều
có hàng trăm công an, cảnh sát, an ninh mật vụ chìm nổi dày đặc chốt chặt.
– Các công viên như Tao Đàn, Lê Thị Riêng, 23/9, Lê
Văn Tám,.. từng ghế đá, gốc cây là từng tốp CA khoảng 6-8 người ngồi. Chỉ cần
có hai người đàn ông hay cặp tình nhân nam nữ bước vào là bị những đôi mắt cú vọ
dõi theo, đằng đằng sát khí theo dõi, tiếp theo là kiểm tra giấy tờ.
– Đặc biệt khu vực nhà thờ Đức Bà, công viên 30/4,
công viên Hoàng Văn Thụ, đường Hoàng Văn Thụ hướng đi đường Trường Sơn, ra phi
trường Tân Sơn Nhất, và đường Nguyễn Kiệm, Nguyễn Thái Sơn cùng hướng về phi
trường Tân Sơn Nhất thì lực lượng sắc phục, thường phục tăng gấp 3, 4 lần những
nơi khác. Tất cả họ (CA sắc phục) đều được trang bị súng đầy đủ, có cảm giác
như bắn hạ bất kì người dân nào nếu họ cho rằng đó là người của “thế lực thù địch”.
Chính vì bầu không khí sặc mùi khủng bố và chiến
tranh như vậy, nên người dân lan truyền nhau câu nói:
– 73 năm trước, lùa dân tụ tập đông người để nghe
Tuyên ngôn độc lập, vậy tinh thần bất diệt đó nay đã về đâu, mà 73 năm sau,
ngày lễ Độc lập lại cấm tụ tập đông người.
– Ngày lễ Quốc khánh là ngày để tang quốc gia khánh
kiệt, xuất phát từ Quốc là quốc gia, Khánh là khánh kiệt!
Vậy phải chăng, ngày xưa ông Hồ cướp chính quyền để
tạo ra một chính quyền cướp, cho nên bây giờ thế lực thù địch thật sự của nhân
dân chính là Đảng CSVN, do vậy, Đảng phải tung hết lực lượng “thanh kiếm” ra để
mà bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ độc ác, độc tài này?! Họ chuẩn bị chiến tranh với
chính người dân Việt Nam trong ngày lễ quốc khánh này!
------------------------------
Ngày 2 tháng chín, 2018, công an bủa vây bịt bùng
trước nhà nhiều người dân trên khắp mọi miền đất nước. Hai trung tâm chính trị
văn hóa, xã hội, hai không gian tiêu biểu cho đời sống dân sự đất nước, tiêu biểu
cho bộ mặt xã hội Việt Nam là Hà Nội và Sài Gòn không những là hai nơi số người
dân bị công an nhà nước cộng sản bủa vây, ngăn chặn không cho ra khỏi nhà nhiều
nhất mà trên khắp đường phố Hà Nội, Sài Gòn còn rải đầy sắc áo công an, dân
phòng trang bị roi điện, dùi cui, trang bị cả bộ mặt thú săn hầm hầm sát khí.
Khắp các ngả đường trung tâm hai thành phố lớn nhất nước giăng trùng trùng lớp
lớp rào sắt, kẽm gai.
Ngày 2 tháng chín, 2018, Hà Nội, Sài Gòn như hai
thành phố bị chiếm đóng, hai thành phố bị bạo lực nhà nước cộng sản phong tỏa.
Vậy mà dịp này bộ máy tuyên truyền nhà nước cộng sản Sài Gòn đã lấy hàng tỉ tiền
thuế của dân in hàng triệu tài liệu tô vẽ về ngày quốc khánh 2.9 mang đến phát
cho từng nhà dân: “Đã trở thành truyền thống, ngày Quốc khánh mùng 2 tháng 9
là dịp cả đất nước, cả dân tộc hân hoan, náo nức mừng Tết Độc lập, cũng là dịp
nghỉ lễ dài ngày để người dân nghỉ ngơi, đoàn tụ, vui chơi, giải trí cùng gia
đình và bạn bè”.
Đúng là lươn lẹo tuyên huấn, nắm đấm công an. Hai đặc
trưng nổi bật nhất của nhà nước cộng sản. Hai công cụ, hai sức mạnh bảo đảm lớn
nhất cho sự tồn tại của nhà nước cộng sản. Tồn tại bằng lừa bịp tuyên truyền và
bạo lực chuyên chính và dịp 2.9 hàng năm là dịp nhà nước cộng sản Việt Nam phô
trương, thi thố hai sức mạnh này rầm rộ nhất, hợm hĩnh nhất.
Nhưng ngày 2 tháng chín có đúng là ngày Quốc khánh,
ngày Độc lập không?
Trước ngày 2.9.1945 sáu tháng, ngày 11.3.1945, tại
kinh kì Huế, vua Bảo Đại tuyên bố trước quốc dân Việt Nam và thế giới rằng:
Chính phủ Việt Nam tuyên bố từ ngày này điều ước bảo hộ với nước Pháp bãi bỏ và
nước Việt Nam khôi phục quyền độc lập.
Tuyên bố một nước độc lập là điều hệ trọng, lớn lao
của một giống nòi, một đất nước trước lịch sử. Không phải ai cũng có thể tuyên
bố. Người đứng đầu một triều đình, một nhà nước đã được lịch sử công nhận mới
được quyền tuyên bố và tuyên bố đó mới hợp pháp và có giá trị lịch sử.
Triều nhà Nguyễn có công thống nhất đất nước từ mỏm
cực Bắc Lũng Cú, Hà Giang đến đảo Thổ Chu, Kiên Giang chót cùng cực Nam, từ Trường
Sơn đến Trường Sa. Triều nhà Nguyễn cũng có công kế tục triều nhà Lê đưa
đội binh ra trấn giữ quần đảo Hoàng Sa. Triều nhà Nguyễn có công rất lớn mở
mang bờ cõi về phía Nam và bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ ở biên cương phía Bắc, giữ
nguyên vẹn toàn bộ quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa. Bảo Đại là vị vua hợp pháp của
một triều đình đã trị vì Việt Nam gần 200 năm, triều đình nhà Nguyễn, là người
có đầy đủ tư cách với người dân Việt Nam, với thế giới và với lịch sử tuyên bố
Việt Nam độc lập và ngày Độc lập thực sự của Việt Nam là ngày 11.3.1945.
Sự cai trị, đô hộ của thực dân Pháp xâm lược đã cướp
mất nền độc lập của dân tộc Việt Nam. Có đầy đủ tư cách tuyện bố độc lập cho Việt
Nam, người đứng đầu triều đình chính danh nhà Nguyễn chỉ tuyên bố ngắn gọn hai
điều: Bác bỏ sự bảo hộ của nước Pháp và khôi phục nền độc lập cho Việt Nam. Đó
là tuyên bố của giống nòi Việt Nam, tuyên bố của lịch sử Việt Nam.
Chính những người cộng sản Việt Nam đã ghi vào lịch
sử nhà nước cộng sản Việt Nam rằng cách mạng tháng tám năm 1945 là cuộc cách mạng
cướp chính quyền. Chính quyền có được bằng ăn cướp, không được người dân chấp
thuận bằng lá phiếu, không được bất kì nước nào trên thế giới công nhận. Hồ Chí
Minh, người đứng đầu chính quyền ăn cướp bất hợp pháp không có bất kì tư cách
nào để tuyên bố Việt Nam độc lập. Ngày 2.9.1945 chỉ là ngày những người cộng sản
Việt Nam kết thúc việc cướp chính quyền trên toàn cõi Việt Nam mà thôi.
Chính quyền cướp được mà có nên 73 năm đã qua, vẫn một
không khí bạo lực, cướp bóc rình rập bao trùm xã hội. Công cụ bạo lực rình rập
trước cửa từng nhà người dân. Sức mạnh bạo lực rầm rộ triển khai giữa bình minh
thành phố, giữa cuộc sống người dân. Độc lập chi mà khốn khổ vậy!
02.09.2018
-------------------------------
Trước 2-9 một ngày, sau buổi sáng 2-9 vài giờ và rồi
thì 2-9 sắp trôi qua trong im lặng, một sự lặng im đầy ngột ngạt và nhức nhối.
Tôi đi ra đi vào, bấm Dân Làm Báo một cách nóng lòng chờ tin mới có liên quan đến
xuống đường biểu tình, bấm vào tin nóng ở Google như kẻ bị lạc vào rừng sâu
trong cơn đói đang dầy vò cuồn cuộn trong bao tử trống rỗng...Có lẽ tôi ước
mong nhiều lắm chăng? Có thể vì hy vọng của tôi cao lắm chăng? Và chính những
điều đó đã làm cho tôi hụt hẩng trong tâm trạng đầy chán nản.
Tâm tư hụt hẩng chới với này đã đẩy trực giác của
tôi đến những góc nhìn trách móc, che bai, oán giận mọi diễn biến có thể nhìn
thấy trong tầm mắt và kể cả những gì xa khuất mà tôi không thể nhìn được đang
diễn ra chung quanh.
Nhiều khoảnh khắc, tôi tự trách tôi rằng tại sao tôi
lại phải tốn kém đi một khoảng thời gian mà nhẽ ra tôi phải dùng nó để hái ra
tiền như bao người đã lao đầu vào mục đích ấy. Nhẽ ra tôi phải dắt vợ con ra bờ
biển cuối tuần để picnic, cắm trại để hít thở những luồng gió trong lành cho khỏe
2 buồng phổi của riêng mình. Hoặc chí ít cũng một mình xuống phố Tàu mua thịt
bò ngon, bào ngư, scalop...về chất thật đầy tủ lạnh để khi bà xã mở ra với cả
trời sung sướng, hân hoan. Nhẽ ra tôi phải sống để ăn, để hưởng thụ rượu thơm,
bia ngọt cùng bao thứ cao lương mỹ vị cho ngày hôm nay và cứ mặc ai lầm than
đói kém thèm thuồng.
Nhẽ ra, tôi phải sống trong thứ cảm nghĩ vô lương và
vô cảm như bao quan chức giàu có tiền kho bạc khối từ tham nhũng mánh mung thì
có còn sướng hơn không, để cung cấp nhu cầu cho khối tế bào luôn cần vật chất
mà tâm hồn chỉ là một con số không to tướng.
Nhẽ ra, và nhiều thứ nhẽ ra khác... Nhưng không, tôi
không thể nào có những suy nghĩ cùng cách sống như vậy cho dù khối người chung
quanh tôi trên cùng một quê hương dải hình cong oằn quại đang đang thờ ơ bởi
tâm trạng chứa đầy sợ hãi, hoặc họ đã bị trồng trong một dáng đi bằng 2 đầu gối,
lưng còng cúi rạp mà tầm nhìn không thể cao hơn ngọn cỏ cằn đang vàng cháy dưới
bầu trời nắng khô bức rức. Trong nhữg cái hoặc giả dụ, duy có một sự thật tôi
chắc chắn rằng chung quanh tôi đang có khối người với khối khí đầy căm hận đang
dồn nén trong buồng ngực đang chứa nhiều độc tố từ chất độc của kẻ thù đang
gieo rắc trên thân thể và đang lan ngập các tế bào tim gan phèo phổi của khối
dân nghèo trên khắp cả nước.
Những cảm giác thất vọng, đau thương, hụt hẩng... bởi
mục kích những gì đang diễn ra chung quanh khiến tôi đôi khi muốn lánh mặt, muốn
bỏ cuộc để được chết đi như bao kẻ kẻ tầm thường khác với mớ thịt xương hôi thối
rữa mục và không lưu lại bất cứ giá trị của sự thương tiếc nào từ người thân
cũng như bạn bè...Nhưng không, trong cơn cào cấu, dày xéo tâm tư tưởng chừng
như tê dại, tôi chợt bừng tỉnh cho dù vẫn còn trong cơn hoảng hốt đầy thất vọng...Không,
nhất định tôi phải sống, sống để kiểm nhận và đối mặt với sự thất bại để cảm nhận
sự ê chề, để tự ái của một con người có đầy đủ lương tri trỗi dậy hầu trang bị
cho những bước đi kế tiếp cho công cuộc đấu tranh này nhằm cùng toàn dân tiêu
diệt bọn phản quốc bán nước cũng như đánh đuổi lũ giặc ngoại bang.
Hiện hữu trong tâm khảm của tôi giờ đây là âm thanh
lời dạy dịu hiền, từ tốn của mẹ "Thất bại là mẹ thành công",
cùng câu giảng của thầy giáo dạy khi xưa tôi còn bé ở lớp năm trường làng từ một
câu nói của bậc thành nhân Nguyễn Thái Học lại vang vang như vẫn còn hiện hữu
trong không gian tĩnh lặng "Đường đi khó, không khó vì ngăn sông
cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông".
02.09.2018
No comments:
Post a Comment