TƯỚC VŨ KHÍ: BIỂU HIỆN CỦA NỖI SỢ
HÃI
Thứ
Bảy, 05/25/2024 - 03:47 — nguyenhuuvinh
https://www.rfavietnam.com/node/8055
Nhà
nước pháp quyền XHCN?
Nhà
nước pháp quyền được mô tả là nhà nước mà ở đó, mọi người, mọi tổ chức trong xã
hội (bao gồm cả nhà nước), phải được cai trị và hành xử tuân theo luật pháp, đồng
thời, luật pháp đó phải sao cho mọi người có thể và sẵn sàng tuân theo.
Trong
nhà nước pháp quyền một số nguyên tắc phải được áp dụng vào thực tế: Đó là pháp
luật phải được xây dựng một cách bình đẳng, công bằng và không ai được đứng
trên luật pháp. Sự phân chia quyền lực giữa lập pháp, hành pháp và tư pháp. Hệ
thống tư pháp độc lập, công bằng , công khai. Luật pháp được đưa ra bởi đại
diện của người dân một cách công khai và minh bạch. Pháp luật có khả năng được
mọi người biết đến, để mọi người đều có thể tuân theo.
Tuy
nhiên, trong cái gọi là Pháp quyền Xã hội Chủ nghĩa – một “sáng kiến” hoặc được
gọi là mô hình quái gở tại Việt Nam – thì mọi điều không tuân theo nguyên tắc
đó.
Ở
đó, câu khẩu hiệu “Mọi người sống và làm việc theo hiến pháp và pháp luật” được
giăng khắp nơi, từ hang cùng ngõ hẻm. Nhưng cái Hiến pháp và pháp luật đó, được
đưa ra bằng chủ quan của một tổ chức với 5 triệu thành viên trên tổng số 100
triệu người dân Việt Nam: Đảng Cộng sản Việt Nam.
Thế
nên, trong cái gọi là “Nhà nước pháp quyền XHCN tại Việt Nam” theo
Nguyễn Phú Trọng, TBT Đảng thì ai nào nói đến “Tam quyền phân lập” là
đã suy thoái về tư tưởng. Dù nhà nước Pháp quyền, thì cũng phải được đảng lãnh
đạo tuyệt đối thì mới là tiến bộ. Tất tần tật, tuốt tuồn tuột đều “dưới sự lãnh
đạo tuyệt đối của đảng”. Đó mới là thể chế tiến bộ nhất hiện nay trên thế giới
– theo nghiên cứu của TBT Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng.
Thế
nhưng, nếu tổ chức đó là một tổ chức có đủ các tố chất là “khoa học của mọi
khoa học, là đội quân tiên phong, là đạo đức, là văn minh”… nhưng những lời tự
ca ngợi mình thì có lẽ còn phần nào có thể giải thích. Trái lại, ở đây, cái tổ
chức ấy, cái đảng ấy - theo chính lời của những người lãnh đạo cấp cao của đảng
– thì đó là “một bầy sâu” – Trương Tấn Sang, chủ tịch nước; Nó
là một bình đựng chuột, nên “đánh chuột nhưng đừng để vỡ bình” –
Nguyễn Phú Trọng; Nó là một tổ chức ăn cắp, ăn cướp của dân mà chúng ăn “Không
chừa một thứ gì” – Nguyễn Thị Doan, Phó chủ tịch nước; và không chỉ
ăn, “chúng vừa ăn, vừa phá, chúng phá tàn canh đất nước” –
Nguyễn Bá Thanh, Trưởng ban Nội chính của đảng. Và kết luận cuối cùng, thì đảng
là ổ tham nhũng, trộm cướp, vì thế mà “Chống tham nhũng là Ta đánh Ta” –
Nguyễn Phú Trọng, TBT Đảng CSVN.
Vậy
nên, quá trình hình thành và ban hành, thi hành luật pháp tại Việt Nam có những
điều đi ngược với thế giới văn minh vì nó chỉ nhằm phục vụ cho cái ổ tham nhũng
ấy.
Và
câu định nghĩa về luật pháp rằng: “Luật pháp là những nguyên tắc cai trị
mà giai cấp thống trị đặt ra để bảo vệ giai cấp đó” được chủ nghĩa cộng
sản đưa ra, đã được áp dụng triệt để tại Việt Nam, chỉ nhằm bảo vệ sự cai trị của
đảng Cộng sản, bất chấp ý nguyện, bất chấp thực tế đời sống xã hội Việt Nam.
Một
dự luật quái gở
Dù
đã bị phản đối, thì Bộ Công an vẫn tiếp tục đưa ra cái Quốc hội để bàn về dự thảo “Luật
Quản lý, sử dụng vũ khí, vật liệu nổ và công cụ hỗ trợ” (sửa đổi) để lấy
ý kiến đóng góp của các cơ quan, tổ chức và cá nhân, trong đó đề xuất
nhiều quy định mới về vũ khí.
Theo
đề xuất của cái gọi là “Luật” này thì ngoài Vũ khí quân dụng, vũ khí thô sơ và
vũ khí thể thao. Trong đó, súng bắn đạn ghém, súng kíp, súng bắn đạn nổ,
súng bắn đạn sơn, súng nén gas, súng nén khí, súng nén hơi… được bổ sung vào
danh mục vũ khí quân dụng. Thì lần này, Bộ Công an còn đưa vào danh mục Vũ Khí
bao gồm: “Các loại dao có tính sát thương cao”, những loại này được
bổ sung vào danh mục “các loại vũ khí thô sơ”.
Hẳn
nhiên, đã là dao thì dao nào mà chẳng có tính sát thương. Dao mà không có tính
sát thương đâu còn là dao. Bởi chức năng của dao, hẳn nhiên là phải sắc, phải
bén.
Mà
định nghĩa dao là “Vũ khí” – Nghĩa là công dân không được sử dụng mà không phải
xin phép công an hoặc cơ quan nhà nước có thẩm quyền.
Bộ
Công an cho rằng: “Dao có tính sát thương cao được định nghĩa là dao sắc,
dao nhọn, dao sắc nhọn, có chiều dài lưỡi từ 20cm trở lên, hoặc dao có chiều
dài lưỡi dưới 20cm nhưng được hoán cải, lắp ráp để có công năng, tác dụng tương
tự dao có tính sát thương cao”.
Thế
rồi hôm nay, khi đưa ra thảo luận tại cái gọi là Quốc hội, một đại biểu còn cho
biết rằng không chỉ dao dài 20 cm trở lên, mà có những con dao nhỏ, vẫn có công
năng sát thương rất cao. Vậy liệu có nên cấm tất, cấm tuốt những gì liên quan đến
dao búa, đến sắt thép.
Tước
vũ khí - đưa xã hội về thời kỳ đồ đá.
Thông
thường, khi một thực thể đứng trước một thực thể khác với mối quan hệ bình đẳng,
cộng sinh, với ý chí cùng xây dựng hòa bình và sự tử tế thì ít khi bạo lực được
đề cập đến, trái lại, ở đó là những quan hệ tốt đẹp, hòa bình và cùng phát triển.
Ở
những nhà nước bình thường, nhà nước của nhân dân thì nhà nước được sự xây dựng,
chăm nuôi bởi người dân và nhà nước ấy phục vụ mục đích, lợi ích của nhân dân,
thì nhà nước ấy sẵn sàng đứng trước mũi súng của nhân dân mà không bao giờ sợ
hãi. Bởi họ biết chắc chắn rằng nhân dân coi họ là của mình.
Theo
con số thống kê gần đây, thì Hoa Kỳ có 331 triệu người, nhưng có đến gần 400
triệu khẩu súng trong dân chúng. Điều đó có nghĩa là ở Hoa Kỳ, mỗi người trưởng
thành sử dụng trung bình nhiều hơn 2 khẩu súng.
Dù
xã hội Mỹ thỉnh thoảng vẫn có những vụ xả súng và tai nạn súng đạn mà mỗi lần xảy
ra là cơ hội cho báo chí Việt Nam tung hê rằng xã hội ấy mất an toàn. Nhưng,
chính phủ Hoa Kỳ vẫn đứng vững trước mũi của hàng trăm triệu khẩu súng ấy của
người dân.
Và
hơn 200 năm qua, người dân vẫn không nổ súng vào chính phủ. Mặc cho chính phủ ấy
không tự xưng là “Của dân, do dân, vì dân”.
Ngược
lại, trước một thực thể luôn coi đối tác là thù địch, là đối tượng cần trấn áp,
cần thống trị bằng vũ lực, thì bạo lực được tính đến.
Và
khi đó, việc tước vũ khí đối phương là điều quan trọng.
Tại
Việt Nam, một nhà nước được hình thành bằng cuộc Cướp chính quyền năm 1945, rồi
tự xưng là “Nhà nước pháp quyền Của dân, Do dân, Vì dân”, nhưng nhà
nước ấy, do đảng tạo ra và nhằm phục vụ đảng. Khi mà quyền lợi đảng chính là những
nguồn sống, là thành quả của người dân, là tài nguyên của đất nước, đảng thực
hiện chính sách “Cùa mày, là của tao”, thì đảng luôn luôn cảnh giác trước nhân
dân và đặt nhân dân vào “thế lực thù địch”. Bằng nhiều cách cái nhà nước ấy đã
tìm mọi cách “tước vũ khí của nhân dân”.
Không
phải bây giờ, nhà nước Việt Nam mới nghĩ ra cái chuyện “tước vũ khí”.
Trước
tình hình người dân oán hận đủ mọi lĩnh vực, mọi hình thức và nhất là càng
ngày, nhà cầm quyền càng lộ rõ bản chất của mình trước nhân dân, nhà cầm quyền
Việt Nam đã đánh hơi thấy sự nguy cấp của mình khi họ biết rằng dân đã rõ bản
chất của đảng và mất hết lòng tin, vào sự mơ hồ được đảng gieo rắc bấy lâu vào
đảng.
Từ
năm 1995, khi nhà cầm quyền CSVN ra lệnh cấm pháo Tết, bắt đầu từ pháo nổ rồi
pháo bông, rồi các loại pháo khác nhau đều bị cấm trong mọi trường hợp. Nguyên
nhân là nỗi sợ hãi những tiếng nổ. Bởi chính Tết Mậu Thân 1968, người Cộng sản
đã lợi dụng thời điểm nổ pháo mừng xuân mà thay bằng đại bác vào toàn Miền Nam.
Nay họ sợ người dân học tập và làm theo khii mà lòng căm phẫn trong dân càng
ngày càng sôi sục.
Bước
tiếp theo là tịch thu toàn bộ vũ khí trong dân, kể cả súng đạn trước cấp cho
các lực lượng tự vệ, dân quân.
Chưa
yên tâm, nhà cầm quyền Việt Nam lại tịch thu toàn bộ vật liệu nổ, vũ khí thô
sơ, súng săn, súng hơi… miễn là có tính sát thương, có nguy cơ nổ vào cơ quan đảng
và nhà nước.
Rồi
sau đó, là công cụ hỗ trợ và bây giờ là… dao.
Điều
này nói lên rằng, Nhà cầm quyền Việt Nam sợ hãi đến từng dụng cụ hàng ngày
trong đời sống xã hội.
Điều
này, cũng có nghĩa là nhà cầm quyền Việt Nam đã phần nào hiểu được lòng dân và
tự họ biết được vị trí của họ trong lòng dân ra sao.
Nhiều
người nghĩ rằng chẳng lẽ Bộ Công an là nơi soạn thảo văn bản này lại không hiểu
được con dao trong đời sống xã hội Việt Nam nó quen thuộc, thân thiết và cần
cho đời sống con người như thế nào?
Một
xã hội từ bà nấu bếp cho đến thái rau, từ ông tiều phu đến người dân bán thịt,
người đi rừng đến ra đồng cày cuốc… từ ngàn đời nay trên tay họ vẫn là con dao.
Hẳn ai cũng biết rằng cái gọi là “Dao có tính sát thương cao” là
một sự ngây ngô và mù mờ. Đã là dao mà không sắc, không bén thì ai gọi là dao.
Mà đã sắc, đã bén thì cái gì chẳng có tính sát thương cao?
Và
trong đời sống xã hội, con dao không chỉ dài có 20 cm là đủ. Có những con dao lớn,
dao bé, dao mẹ, dao con phù hợp với từng lĩnh vực công việc, nghề nghiệp của mỗi
người. Muôn bình vạn trạng với dao thẳng, dao cong, dao nặng dao nhẹ.
Bỗng
nhiên, bây giờ nhà nước đưa ra cái gọi là “Luật”. Những ai muốn chế tạo, mua
bán, nhập cảnh, cất giữ, sử dụng phải có giấy phép, có lệnh của Công an, còn
không là “Cấm”.
Và
điều hiển nhiên, là cả xã hội Việt Nam từ lớn đến bé, từ Nam đến Bắc, từ xuôi đến
ngược, từ thành thị đến nông thôn đều là con tin, là tội phạm tiềm năng của
công an.
Và
khi đó, được bình an, được sống là ơn mưa móc của đảng qua hệ thống Công an.
Vậy
làm sao để không ảnh hưởng đến xã hội?
Thế
nên, nếu “Luật” này được thông qua, người dân không được dùng dao có mũi nhọn,
không được dùng dao sắc, chỉ được dùng dao cùn, dao ngắn dưới 20 cm, và không
được hoán cải khác thông thường… hoặc tốt nhất là chỉ được dùng đồ đá, đồ bằng
xương, bằng sành… như thời nguyên thủy.
Như
vậy, đảng nói TT Mỹ Nixon đã ra lệnh thực hiện Chiến dịch Linebacker II nhằm
"đưa miền Bắc trở về thời kỳ đồ đá" nhưng không làm được, thì nay đảng
đang từng bước hiện thực hóa thời kỳ đồ đá tại Việt Nam.
Vậy
thì chắc lại phải sửa dự luât, cấm tất cả các loại dao thì may ra lãnh đạo đảng
và nhà nước mới ăn ngon, ngủ yên mà không hề phải sợ nhân dân phản ứng. Phải
đưa nhân dân về trang thái tuyệt đối “tay không tấc sắt”.
Bởi
dân còn cầm vũ khí, thì đảng còn mất ăn, mất ngủ.
Biểu
hiện của nỗi sợ hãi
Dù
cho đến tận khi đưa ra trước Quốc hội để bàn, thì ông Thứ trưởng Bộ Công an
Nguyễn Duy Ngọc vẫn thú nhận là văn bản soạn thảo của Dự án này vẫn chưa đâu
vào đâu và: “khẳng định ban soạn thảo sẽ tiếp tục nghiên cứu thận trọng, thấu
đáo vấn đề này, để làm sao đạt được cả thuận lợi cho công tác quản lý cũng như
không làm ảnh hưởng tới hoạt động xã hội”.
Hẳn
nhiên, ai cũng biết rằng, có đưa những nội dung nhảm nhí này vào đời sống xã hội,
thì công an mới có công ăn việc làm đủ cho lực lượng hùng hậu của mình đã phình
to một cách đáng sợ mấy chục năm qua. Và qua đó, hệ thống công an mới đủ lý, đủ
lẽ bằng giấy trắng, mực đen vào tận nhà bếp, buồng ngủ công dân, mới có cớ mà bắt,
mà phạt, mà kiếm ăn.
Hẳn
nhiên, ai cũng biết rõ ràng rằng, khi đảng đã thích, thì chuyện lấy ý kiến, góp
ý… chỉ là trò hề, trò trẻ con chẳng đánh lừa được ai, ngoại trừ những ý định
bán nước lộ liễu bằng văn bản như “Luật đặc khu” hay những thứ tương tự kích động
lòng dân đến mức hoặc đồng ý hoặc bị tiêu diệt tập thể. Còn lại, hầu như Ý đảng
đều được các đại biểu “Đảng hội” giơ tay thông qua với tỷ lệ cao nhất dù đi ngược
lòng dân.
Người
ta biết rằng, với hệ thống chính trị nát bét như hiện nay và với cái gọi là Quốc
hội với mỗi nhiệm vụ là “Giơ tay” theo nghị quyết, ý định của đảng. Trong khi
đó, từ trứ trụ triều đình đến Bộ Chính trị, Ban chấp hành Trung ương đến Quốc hội,
đều được điều hành bởi hệ thống công an, thì việc đưa ra các chỉ thị, nội dung
theo ý đồ công an không là chuyện khó.
Thế
nhưng, nói rằng nó có tác dụng cho xã hội, cho đất nước thì chắc chắn là không.
Nó
càng không thể là cái mà nhà cầm quyền, mà lực lượng nhà nước đang hà hiếp dân
có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ.
Bởi,
điều mà nhà cầm quyền CSVN quên mất, rằng điều cốt yếu là ở lòng dân, chứ không
phải vũ khí mà họ đang cầm trong tay.
Bởi
lòng dân mới là biển lớn, sẽ đến lúc nhấn chìm bọn vô lại, đi ngược lại quyền
và lợi ích của người dân, của đất nước, của dân tộc.
Ngày
24.05.2024
J.B
Nguyễn Hữu Vinh
No comments:
Post a Comment