Wednesday, 29 May 2024

THÊM MỘT CUỘC KHỦNG HOẢNG (J.B Nguyễn Hữu Vinh / Blog RFA)

 



THÊM MỘT CUỘC KHỦNG HOẢNG

J.B Nguyễn Hữu Vinh  

 Thứ Ba, 05/28/2024 - 05:29 — nguyenhuuvinh

https://www.rfavietnam.com/node/8059

 

Kể từ khi những người Cộng sản manh nha và phát triển rồi cướp chính quyền thành công tại Việt Nam, học thuyết Mác – Lenin được sử dụng làm “sợi chỉ đỏ xuyên suốt” và là nền tảng tư tưởng cho mọi hành động xã hội.’

 

Để lãnh đạo xã hội theo đường lối Cộng sản quốc tế vạch ra, nhà cầm quyền Việt Nam đã căn cứ học thuyết Mác – Lenin để đề ra cái gọi là tiến hành đồng thời, song song 3 cuộc cách mạng. Đó là những cuộc cách mạng nhằm đưa miền Bắc, rồi sau đó là cả nước “Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên Chủ Nghĩa xã hội”.

 

Cuộc Cách mạng về quan hệ sản xuất – bằng những cuộc Cải cách, cướp bóc tài sản và nguyên liệu sản xuất xã hội để phân phối lại, thực hiện “Trí, Phú, Địa, Hào, đào tận gốc, trốc tận rễ”, đặt giai cấp công nhân lên hàng đầu lãnh đạo cách mạng mà đảng là đội quân tiên phong được phát động gần hơn 2/3 thế kỷ trước. Hình thành nền kinh tế tập thể. Nặn ra cái gọi là “Quyền làm chủ tập thể”....

 

Để cuối cùng là thừa nhận sự thất bại thảm hại, hiện nay nhà nước đang cầu xin các quốc gia thừa nhận nền kinh tế Việt Nam là nền kinh tế thị trường.

 

Bên cạnh đó là Cuộc cách mạng về khoa học kỹ thuật với những lời hò hét, những nhà khoa học minh họa cho các chính sách của đảng để rồi sau cả gần thế kỷ, đất nước chưa làm nổi một con ốc vít đủ tiêu chuẩn quốc tế.

 

Còn lại, cuộc “Cách mạng về tư tưởng và văn hóa” là một cuộc tàn sát các tôn giáo với chính sách tận diệt bằng mọi cách, mọi hình thức từ tàn bạo đến tinh vi nhằm để xây dựng một hệ tư tưởng mới, nền văn hóa mới: Văn hóa cộng sản.

 

Cuộc cách mạng này được tiến hành bằng những phong trào, chương trình hết sức trắng trợn, hầu hết chùa chiền đã bị đập bỏ, hệ thống sư sãi bị đuổi khỏi nơi tu hành, các cơ sở vật chất, chùa chiền bị đập bỏ, bị biến tướng… nghĩa là xóa trắng hệ thống Phật giáo tại Việt Nam nhất là miền Bắc những năm chiến tranh. Những tôn giáo khác bị bách hại cũng không kém.

 

Thế nhưng, kết quả đến nay, chỉ là tạo ra một thứ văn hóa trang bị cho lớp người dối trá và một số thiếu nhận thức cuồng tín thần tượng. Phần còn lại, là hiện tượng trở cờ đi ngược đường lối của đảng. Điều đó được thể hiện bằng ngay chính bản thân các lãnh đạo đảng, họ đi đầu trong việc tôn sùng thần tượng, mê tín dị đoan và xa rời, thậm chí bỏ hẳn lý tưởng Cộng sản, ùn ùn đua nhau đưa con cái sang các quốc gia tư bản giãy chết.

 

Đặc biệt, đảng đã thay đổi cách hành động đối với tôn giáo.

 

Từ chỗ tiêu diệt bằng mọi cách, mọi hình thức cho đến khi nhận ra bằng thực tế rằng không thể tiêu diệt được niềm tin, tín ngưỡng của nhân dân, thì đảng thay việc tiêu diệt trực tiếp, bằng việc thò bàn tay vào lãnh đạo, “thay máu” và làm thay đổi bản chất tôn giáo.

 

Thực chất, đảng CSVN đang thực hiện chính sách mới: “Liên minh tiêu diệt” đối với mọi tôn giáo.

 

Tuy nhiên, sách lược này thành công nhất là việc Đảng CSVN thực hành đối với Phật giáo.

 

 

Giáo hội của tệ nạn, cúng dường và lừa đảo

 

Cái gọi là Giáo Hội Phật giáo Việt Nam được dùng để chỉ một tổ chức được thành lập từ năm 1981 bằng cách gom tất cả 9 hệ phái Phật giáo từ Nam ra Bắc vào một tổ chức để đặt dưới sự “lãnh đạo tuyệt đối” của đảng. Mặc dù mỗi hệ phái có một tôn chỉ, một Giáo lý không giống nhau và cách hành đạo không như nhau. Nhưng để tiện lợi cho việc “quản lý và lãnh đạo”, nhà nước Việt Nam đã lùa tất cả vào một rọ gọi là Giáo Hội Phật giáo Việt Nam.

Và từ đó, cái gọi là Giáo hội Quốc doanh được sự lãnh đạo tuyệt đối của Đảng CSVN, bằng những ông sư với hàng mấy chục tuổi đảng, bằng một hệ thống sư sãi và hệ thống quản trị cái gọi là Giáo hội Phật Giáo Việt Nam với phương châm “Đạo pháp – Dân tộc – Chủ nghĩa xã hội”, mặc dù ngay cả những ông trùm cộng sản cũng đã thừa nhận là chưa hề biết cái Chủ nghĩa Xã hội nó mặt ngang, mũi dọc như thế nào.

 

Cần phải nói rõ rằng: Trừ một nhóm của Giáo hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất không chịu sự sáp nhập vào các hệ phái khác để chịu sự quản lý của nhà nước nên đã tuyên bố hoạt động độc lập dù không được nhà cầm quyền Việt Nam công nhận. Sở dĩ như vậy, bởi Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất (Xuất thân từ Phật giáo Ấn Quang) với lịch sử một quá trình đã có nhiều hoạt động phản đối chế độ Việt Nam Cộng hòa và ủng hộ mạnh mẽ Mặt trận Giải phóng Miền Nam Việt Nam - một công cụ do Miền Bắc Cộng sản dựng lên trong cuộc xâm lược Việt Nam Cộng hòa. Với những hoạt động của mình trong một quá trình dài được sự ca tụng của nhà nước cộng sản Miền Bắc, nhưng khi đã hoàn thành công cuộc xâm chiếm Việt Nam Cộng Hòa,  thì nhà nước Cộng sản Việt Nam quyết định loại bỏ Giáo hội Phật Giáo Việt Nam thống nhất để trừ hậu họa, lùa tất cả vào một Giáo hội Quốc Doanh.

 

Và với sự độc lập của mình, thì nhóm Giáo hội Phật giáo Việt Nam thống nhất là nhóm ít bị chi phối bởi nhà cầm quyền CSVN, thậm chí còn bị đưa vào diện “thế lực thù địch” vì không ngoan ngoãn chịu sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng. Cũng vì vậy, nhóm này không bị tha hóa như những nhóm đã được quốc doanh hóa nói trên.

 

Có lẽ, hiếm có thời nào mà Phật Giáo Việt Nam tệ hại như giai đoạn hiện nay, khi mà các diễn đàn mạng xã hội nhức nhối với hiện tượng sư sãi hư hỏng, đốn mạt đến cùng cực.

 

Có lẽ, ít ai nghĩ rằng hệ thống Phật giáo Việt Nam có thể chứng kiến những vụ việc như thời gian qua trong hệ thống sư sãi cũng như tổ chức của cái gọi là Giáo hội Phật giáo Việt Nam. Có thể không có đủ thời gian và công sức để kể hết những thối tha, bẩn thỉu đã xảy ra trước bàn dân thiên hạ của hệ thống Phật giáo Quốc doanh này.

 

Ở đó, chứa chấp một hệ thống các sư sãi được cài cắm từ lực lượng an ninh, những nhà sư cộng sản với 50 năm tuổi đảng. Các sư sãi, thượng tọa, đại đức đua nhau ăn chơi hưởng lạc và đua nhau vào tù bởi đủ những tội trạng ít ai ngờ đến như sư chạy án, sư giết người tình ném xác phi tang, sư chơi ma túy, sư trộm chuông chùa… Đó là chưa kể đủ mọi trò bệnh hoạn về cưỡng bức giới tính, trộm cắp trong giới tăng lữ Phật giáo Quốc doanh.

 

Ở đó các sư sãi tha hồ hò hét “cúng dường” bằng mọi cách, mọi thủ đoạn và đủ kiểu dọa dẫm bằng những trò mê tín, dị đoan lừa đảo những kẻ u mê. Chúng dọa nạt người dân bằng kiếp sau, bằng những nguy cơ, bằng bệnh tật, bằng cách chữa bệnh… thôi thì đủ cả miễn là nộp tiền chẵn, mệnh giá cao cho thầy.

 

Điều hài hước là họ lừa đảo hết sức trắng trợn bằng hệ thống truyền thông hẳn hoi với sự chuẩn bị hết sức bài bản, công phu mà hệ thống an ninh “có mắt như mù”. Trong khi đó, một câu nói, một comments của người dân trái ý công an là lập tức bị triệu tập, bị bắt, bị phạt không hề bỏ sót.

 

Không những vậy, thay vì việc đập bỏ tất cả chùa chiền khi xưa, nay hệ thống quan chức kết hợp đại gia lại lấy cả trăm, cả ngàn ha đất dễ dàng để xây chùa to, tượng lớn với mục đích… kinh doanh.

 

Thế rồi, bằng mọi trò từ xem ngày, cúng giải hạn cho đến trò gọi là “Oan gia trái chủ” hay “Xá lợi lông của đức Phật” ở chùa Ba Vàng hay “Cúng dường” chùa Phật Quang… với đủ mọi thứ tệ nạn.

 

Điều nguy hiểm nhất cho hệ thống Phật giáo Việt Nam, đó là sự phá hoại giáo lý nhà Phật từ gốc rễ, từ căn bản. Tất cả mọi điều đều có thể nhân danh Đức Phật, nhân danh Phật giáo nếu có cơ may đem lại tiền, có thể lừa bịp, dọa nạt được dân chúng phải nôn tiền ra thì các Thượng tọa, các đại đức lập tức phát huy bất chấp đi ngược tinh thần, giáo lý nhà Phật.

Đó mới là thảm trạng lớn nhất của Phật giáo Việt Nam dưới thời Cộng sản.

 

 

Khủng hoảng

 

Hẳn nhiên, con người ta, có những lúc u mê thì cũng sẽ có lúc tỉnh táo, cha ông đã dạy rằng: “Cháu lú có chú nó khôn”. Những trò lừa đảo đó chỉ được một thời gian với một số đối tượng. Những sự dối trá, bịa đặt và lừa đảo nhanh chóng bị mạng xã hội phanh phui.

 

Sau khi hàng loạt sư sãi ra trước tòa án hoặc phơi mặt trên báo chí với đủ mọi tội lỗi như lừa đảo, chạy án, giết người, ma túy… thì lần lượt đám sư được bảo kê như Thích Trúc Thái Minh, Thích Chân Quang, Thích Nhật Từ, Thích Bảo Chánh… với những mánh mung làm tiền, lừa đảo kêu cúng dường, cúng vacxin hay những trò lừa đảo tập thể ở Chùa Ba Vàng đã bị mạng xã hội vạch trần.

 

Những phản ứng dữ dội từ mạng xã hội vẫn vấp phải sự lạnh lùng đến lỳ lợm từ cái gọi là Giáo hội Phật giáo Việt Nam. Điều này cũng không lạ lắm. Bởi cứ nghiêm, cứ đúng thì các quan chức Giáo hội lấy đâu ra mà ăn, mà chùa to, tượng lớn, mà xe sang, mà ăn chơi trác táng. Người ta còn xác định ra rõ ràng những khoản tiền khổng lồ của những Thượng tọa, đại đức trụ trì các chùa là bao nhiêu, và người ta ngao ngán ngầm hiểu rằng: Tất cả, từ cái mõ cho đến bộ áo cà sa đều là công cụ của một nghề làm ăn và tu… huýt.

 

Thế nên những tiếng vọng ngoài xã hội không làm mảy may suy suyển chùa chiền.

 

Bỗng nhiên, như có một luồng sáng, một hiện tượng lạ xuất hiện.

 

Đó là một thanh niên tự tu hành, không thèm chùa chiền, không cần bất cứ thứ gì ngoài đôi  bàn chân và cái ruột nồi cơm điện đi khất thực khắp mọi nơi, từ chối nhận tiền bạc, áo quần, không ăn diện, không hưởng thụ những điều tối thiểu nhất. Anh ta mang tên Thích Minh Tuệ. Anh ta đi tu tập theo đúng yêu cầu của hệ phái Phật giáo mà anh theo đuổi, bất chấp mọi khó khăn.

 

Và con đường âm thầm của anh đã đi đến 6 năm qua một mình như vậy.

 

Và như một phát minh, dòng người đổ đi theo anh ta nườm nượp. Người ta kính phục, người ta ngưỡng mộ, người ta thương cảm một nhà tu hành chân chính.

 

Anh ta xuất hiện như một luồng sáng chiếu vào cõi tối tăm của hệ thống Phật giáo Quốc doanh. Ở đó lúc nhúc những ma tăng, những sự bẩn thỉu mà không ai chấp nhận được ở chốn thiền môn.

 

Ánh sáng đó, cho thấy nạn ăn chơi, hưởng lạc của giới tăng lữ, giới tu hành hiện nay trong hệ thống quốc doanh, là một sự sa đọa của Phật giáo hiện tại, là không chỉ nguy cơ mà là đại họa cần dẹp bỏ.

 

Ánh sáng đó, cho thấy hệ thống Giáo lý Phật giáo đã bị xuyên tạc, bị lũng đoạn đến mức tan hoang, đến mức trái ngược, cần được chấn chỉnh.

 

Và dòng người đổ xô đi theo anh ta càng ngày càng dài với sự ngưỡng mộ thành kính nhất mà ít có một Đại đức, thượng tọa nào có được, dù anh ta chỉ xưng “Con” mà không nhận bất cứ một danh xưng nào.

 

Lập tức, hệ thống Giáo hội Quốc doanh cũng như Ban Tôn giáo lên tiếng.

 

Rằng thì anh ta không phải là Phật giáo, không phải là người tu hành vì không thuộc chùa nào, không thuộc Giáo hội nhà nước.

 

Người dân được trận cười hả hê rằng: Vậy thì những người đàn bà sẽ không là đàn bà vì không nằm trong Hội liên hiệp phụ nữ chăng?

 

Thế rồi, hàng loạt các nhân vật mà cộng đồng mạng đặt cho những xú danh như ma tăng, thợ tu… như Thích Chân Quang đã lập tức lên tiếng chửi bới thanh niên kia là “Đồ ba trợn”.

Đơn giản, chỉ vì cái lõi nồi cơm điện đã làm bể nồi cơm của Giáo hội Phật giáo Quốc doanh.

 

Thế nhưng, trong hoạn nạn, người ta mới hiểu được lòng người, một số người tu hành khác, trước hiện tượng Thích Minh Tuệ, đã cổ vũ, ủng hộ và kính phục anh. Trong số đó, có nhà sư Thích Minh Đạo. Thế là lập tức Giáo hội Quốc doanh ra tay kỷ luật buộc phải sám hối và đủ trò bẩn thỉu.

 

Và ông đã từ bỏ tất cả các chức vụ của mình, bởi ông thấy được cái thối tha, bẩn thỉu ở đó đến mức không thể chấp nhận.

 

Và cộng đồng mạng lại dậy sóng.

 

Và Giáo hội Phật giáo Quốc doanh, lại tiếp tục đẩy cuộc khủng hoảng lên cao trào.

 

27.05.2024

J.B Nguyễn Hữu Vinh

 

nguyenhuuvinh's blog

 

 




No comments:

Post a Comment

View My Stats