Sat,
09/15/2018 - 12:32 — VietTuSaiGon
Đến
lúc này, khi mà số lượng ngày tuyệt thực của anh Trần Huỳnh Duy Thức đã vượt
qua mốc 30 ngày và cuộc tuyệt thực này vẫn còn tiếp tục trong trong một bầu
không khí hết sức đáng ngại bởi gần như không có bất kì dấu hiệu nào cho thấy số
đông người dân kịp tỉnh thức sau 30 ngày này và nhà cầm quyền đang cổ tình đẩy
cuộc tuyệt thực của anh Thức đến điểm cuối của nó là cái chết. Điều này cho thấy
hai vấn đề: Cuộc chiến giữa Cộng sản và Dân Chủ đang ở hồi kịch tính nhất và;
Dường như ván bài của người Cộng sản đã chính thức lật ngửa trước lịch sử.
Vì sao Cộng sản họ muốn anh Thức chết?
Anh Thức chết có lợi và có hại gì cho họ?
Ở
câu hỏi này, phải lần ngược vấn đề về ván bài lật ngửa của người Cộng sản lúc
này. Họ không sợ anh Thức chết làm ảnh hưởng đến uy tín của họ trên chính trường
quốc tế. Bởi cho đến giờ phút này, thứ mà họ có được trên chính trường quốc tế
không phải là uy tín của chế độ mà là một ván bài mà món hàng họ cược trước thế
giới tiến bộ không phải là năng lực chính phủ hay uy tín đảng cầm quyền, mà là
hơn 100 triệu dân Việt. Họ không cần uy tín bởi họ không có nó ngay từ đầu và
càng về sau, họ càng trở nên lèm nhèm, bầy hầy, thì chuyện tìm uy tín trước quốc
tế là chuyện không có.
Và
những gì lâu nay đảng Cộng sản đang nỗ lực làm là vừa đấm vừa xoa đối với nhân
dân. Đấm bằng mọi thủ đoạn, bằng mọi hình thức bưng bít thông tin, bằng đòn tra
và bằng cả cái chết uất ức của nhiều người nơi trại tạm giam, nơi góc khuất của
công lý, nơi quyền lực đỏ và xã hội đen bắt tay nhau. Bên cạnh những đòn gây bất
an tâm lý trên diện rộng trong nhân dân, họ lại dùng cộng hưởng với chính sách
cưỡng bức thuế, cưỡng bức đất đai, cưỡng bức tài sản, cưỡng bức tự do và dân chủ
bằng mọi giá… Điều này khiến cho người dân, kể cả giàu và nghèo, kể cả trí thức
và nông điền đều cảm thấy mệt mỏi trước hàng loạt những chính sách áp đặt từ
phía nhà cầm quyền. Và sự mệt mỏi khi sống trên đất nước hình chữ S này luôn hiện
hữu, luôn có thật và luôn khiến người ta quay quắt, lẩn quẩn trong cái vòng lẩn
quẩn của nó.
Một
khi không kịp ngừng suy nghĩ để đối phó với thủ đoạn nhà cầm quyền thì e rằng mọi
suy nghĩ khác cho dù mang màu sắc cứu cánh vẫn không thể tồn tại một cách bền
bĩ hay thường trực nơi người dân. Nếp suy nghĩ thường trực nó khác hẳn với hướng
đến cứu cánh. Nghĩa là cái ăn, cái mặc, chỗ ở và sự bình an tâm hồn hay sự yên
tâm về giáo dục, y tế cũng như bảo đảm tài sản không bị cướp đi bởi hệ thống cầm
quyền trong một ngày nào đó khiến cho người ta khó lòng mà chọn đối đầu với nhà
cầm quyền. Nhưng điều đó không có nghĩa là người dân không dám đấu tranh và
càng vô nghĩa hơn khi nói rằng người dân mất khả năng phản kháng. Vấn đề là mô
hình phản kháng nào, mô hình đấu tranh nào khả dĩ trong lúc này?!
Đến
đây, có thể thấy rằng sự im lặng như bầy cừu của số đông người dân Việt Nam trước
sự kiện tuyệt thực có nguy cơ dẫn đến cái chết của Trần Huỳnh Duy Thức chỉ dừng
ở tính biểu tượng trong một phần lý tưởng và ước mơ của người Việt Nam nhưng nó
không đủ động cơ để thúc đẩy hàng triệu con người cùng khổ đứng dậy để cùng đấu
tranh. Vì sao?
Vì
trò mị dân, ngu dân và dùng bạo lực xuyên suốt với nhân dân trong suốt hơn nửa
thế kỉ nay của đảng Cộng sản đã phát huy được hiệu quả của nó. Hiện tại, ván
bài của đảng Cộng sản đã chính thức lật ra, họ cố tình đẩy anh Thức đến chỗ chết
như là một sự răn đe đối với số đông nhân dân. Ở đây, họ sẽ tìm cách lấp liếm sự
việc trước quốc tế và họ muốn gửi đến nhân dân một thông điệp rằng “các người
có đủ bản lĩnh hay gan lì như Trần Huỳnh Duy Thức không? Các người có nhìn thấy
một ngôi sao dân chủ phải chết như thế nào trong trại giam hay không?!”. Chỉ chừng
đó, họ chỉ cần và cần một cách bạo liệt cái giây phút anh Trần Huỳnh Duy Thức
trút hơi thở cuối sau một chuỗi ngày dài tuyệt thực mà quốc tế không nói gì, thế
giới tiến bộ không thể can thiệp để giữ lấy mạng sống của anh. Và một khi Trần
Huỳnh Duy Thức qua đời, ván bài xem như chung cục, đảng Cộng sản một lần nữa
thành công với cây gậy bạo lực của họ.
Và
không phải ngẫu nhiên mà đảng Cộng sản ngăn cản, cấm nhập cảnh đối với bà
Debbie Stothard và ông Minar Pimple, hai gương mặt đại diện của quốc tế
dân chủ, nhân quyền. Và càng không phải ngẫu nhiên mà những cán bộ quản giáo trại
giam cấm anh Thức và người thân trao đổi tình hình, tin tức, thời sự với nhau để
rồi họ dùng đến hành vi tước đoạt quyền thăm nuôi ngay tức khắc và cưỡng bức
anh Thức quay trở lại phòng giam cũng như cưỡng bức gia đình anh Thức ra ngoài
bằng công an một cách thô bạo. Để rồi anh Thức tuyên bố tiếp tục tuyệt thực mà
theo anh là lẽ ra anh quyết định dừng sau khi gặp người thân.
Rõ
ràng, đây là một kịch bản có tính toán kỹ lưỡng để đẩy anh Thức đến chỗ chết
cũng như thách thức công luận quốc tế bằng cái lý do rất hợp lý là anh Thức tuyệt
thực “không xác định được nguyên nhân hay lý do gì”. Nói cho cùng, nếu
anh Thức qua đời trong lúc này, điều đó có thể đánh thức rất lớn lương tri của
người hiểu biết và giới đấu tranh cho dân chủ, độc lập và nhân quyền Việt Nam.
Nhưng đó là lương tri được đánh thức của một tập hợp không lớn giữa số đông
nhân dân vốn quen với sợ hãi và thỏa hiệp. Cái số đông này càng thêm sợ hãi và
thỏa hiệp hơn sau khi anh Thức qua đời.
Cuộc
tuyệt thực của anh Thức cũng là một thử thách sự quả cảm của giới đấu tranh Việt
Nam có dám đồng hành cùng với anh hay không, và là dấu hỏi đối với quốc tế, đối
với các cường quốc vốn có nền dân chủ lâu đời, bền vững. Họ buộc phải kịp thời
lên tiếng, thậm chí tác động một cách mạnh mẽ nhất để đòi quyền lợi cho anh Thức,
cũng là đòi quyền lợi cho một biểu tượng về thế giới của họ trong đất nước độc
tài này. Nếu bây giờ, họ vẫn giữ thái độ như suốt 30 ngày qua, phản ứng có chừng
mực, thì điều đó cho thấy dường như thế giới tiến bộ, dân chủ chỉ là cái vỏ bọc
cho một cơ chế độc tài kiểu mới trong chiếc áo dân chủ.
Và
đương nhiên rất khó để đoán định được rằng có hay không có độc tài trong thế giới
dân chủ mà phần lớn chỉ còn là danh nghĩa trên các văn bản khế ước dân tộc chứ
không còn là động cơ thôi thúc hành động của các nhà lãnh đạo như hiện nay.
Trong một thế giới mà mộng bá chủ vẫn chưa bao giờ ngưng trong lúc bậc thang về
văn minh, văn hóa có phần đi lùi so với các thập niên trước.
Chỉ
biết cầu nguyện cho anh Thức chân cứng đá mềm và chúng tôi vẫn đinh ninh một niềm
tin: Thế giới chưa đến nỗi bệ rạc như chúng ta tưởng. Và anh Trần Huỳnh Duy Thức
phải được sống, được tự do như một minh chứng về sự tồn tại của Tự Do, Dân Chủ
và tiến bộ trên mặt địa cầu này!
No comments:
Post a Comment