Lanney Tran
Tác
giả gửi tới Dân Luận
Thứ Năm, 27/02/2014
Vài hàng gởi Chị,
Chị rất quen thuộc với nhiều
người, có lẽ tất cả mọi người Việt trên thế giới đều biết đến tên chị, người
thương không ít, nhưng kẻ ghét cũng nhiều. Chị là một phụ nữ bình thường, nhưng
lại rất phi thường trong những điều bình thường nhất. Một phụ nữ được nhiều
người biết đến từ các cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa-Trường
Sa, từ việc chị bị đưa vào trại giáo dục phục hồi nhân phẩm sau những cuộc tuần
hành ôn hòa ấy, từ báo đài cả trong và ngoài nước, từ thông cáo báo chí của tòa
đại sứ Mỹ và giới bảo vệ nhân quyền quốc tế kêu gọi phóng thích chị.
Nhưng điều đáng yêu nhất là
trái tim của người phụ nữ Việt Nam can trường trong chị. Đối diện với sự đàn
áp, sự đối xử bất công của một xã hội đã mất đi đạo lý làm người, chị còn phải
đối diện với những tấn công từ những kẻ hại chị, họ tuyên truyền xuyên tạc giả
dối về tinh thần yêu nước của chị, thậm chí để hạ uy tín và danh dự họ đã vu
khống bịa đặt những câu chuyện tồi tệ về đời tư của chị. Nhưng có lẽ nỗi đau
nhất của chị là phải nghe những lời chỉ trích từ chính người thân của mình.
Trong một lần phỏng vấn của Đài
VOA, chị nói, "Vấn đề này là một nỗi đau riêng của tôi. Người ta không
chọn được tổ quốc và nơi để mình sinh ra. Cho nên, tôi xin phép để công luận tự
tìm hiểu điều này. Nó đúng như nhan đề của bài báo họ viết: “Những trò lố bịch
và màn kịch nhẫn tâm”. Họ có cả một hệ thống chính quyền, nhưng vì nó không
chân chính nên họ mới lợi dụng vào những tình huống, những sứt mẻ của những gia
đình để làm những trò rất lố bịch. Họ làm nên một màn kịch vô cùng nhẫn tâm như
chính nhan đề bài báo của họ. Họ đã đào thêm một hố sâu khiến tôi với những
người trong gia đình tôi, mặc dù là ruột thịt, nhưng có lẽ trong cuộc đời này
sẽ không bao giờ có thể ngoảnh lại được với nhau."
Những ngày tháng bị giam giữ
oan ức ở trại Thanh Hà, đầy ắp đắng cay tủi nhục, uất ức, chị chỉ còn biết trải
dòng tâm tư của mình vào trang nhật ký. "Họ hành xử sai trái pháp luật,
không còn cả tình người. Cho tới giờ phút cuối, với quyết định thả tôi ra khỏi
cơ sở đó, họ vẫn hành xử với tôi một cách không có tính người và bất chấp pháp
luật. Họ còng 2 tay tôi ra đằng sau, trói chân tôi vào xích cột vào một cái ghế
trên xe. Họ quẳng tôi lên sàn xe. Lúc đó tôi phẫn uất tới tột độ. Họ không còn
coi tôi là con người nữa. Tôi nằm trên sàn xe như một con lợn."
Nhưng những đau đớn thể xác mà
một người phụ nữ yếu đuối phải gánh chịu chỉ làm tăng thêm sự kiên cường của
chị. Trong 4 bức tường giam, dưới sự ngược đãi của những người mang danh
"chính quyền", chị vẫn đấu tranh. Chị vẫn chiến đấu với cái ác bằng
chính thân thể ngày càng kiệt quệ của chị, chị chiến đấu bằng hơi thở và dòng
máu của Mẹ Việt Nam tuôn chảy trong tim chị. Chị tuyệt thực nhiều ngày để phản
đối sự đối xử trả thù mà họ dành cho chị, tự hủy đi chính mình bằng dao lam cắt
mạch máu trên cánh tay vì hai chữ Công Lý.
Khi được trả tự do, chị không
ngưng nghỉ mà lại tiếp tục đấu tranh cho Dân Oan, những người bị cái bọn tự
xưng là "chính quyền" cướp đi từng tấc đất nuôi sống gia đình họ.
Trong một lá thư gởi cho Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang và Tổng Bí Thư, chị đã
khẳng khái tuyên bố sẽ tự thiêu, hiến tấm thân của chị cho những người bị bóc
lột bởi nhà cầm quyền. Đôi chân của chị lại xuyên Nam vượt Bắc, trao đến tay
những quyển "Cẩm Nang thực thi Quyền Con Người" cho từng đồng bào
Việt Nam yêu thương của mình. Nguyện vọng của chị ư, "mỗi người sinh ra
đều có quyền, không ai được cướp đi quyền làm người của họ." Những trận
đòn bằng mắm tôm, gạch đá ném vào người của chị từ bọn công an côn đồ chẳng làm
chị nao núng hay sợ hãi. Mái tóc dài mượt mà được thay bằng tấm khăn quấn để
che đi cái đầu vừa cạo trọc. Chị cũng là người luôn hăng hái sốt sắng yểm trợ
các Tù Nhân Lương Tâm, đến những phiên xử "công khai" dàn dựng bởi
một guồng máy dối trá và bất lương. Hình ảnh của chị ở khắp mọi nơi, những
phiên xử gần đây như Phương Uyên - Nguyên Kha, 14 TNCG, LS Lê Quốc Quân v.v...
Ngày 11 tháng 2 năm 2014 vừa
qua, chị và những người bạn của chị cùng những cư sĩ PGHH, đã bị công an tỉnh
Đồng Tháp mai phục, ngang tàng đánh đập đổ máu, rồi họ lại còng tay bắt giam
vào chốn tù ngục. Ở nơi đó, chị đã cất vang tiếng hát, "Xin hỏi anh là ai,
sao bắt tôi, tôi làm điều gì sai?", những ca từ thống thiết, oán than của
một dân tộc đang bị trù dập từ giặc trong đến giặc ngoài.
Đến hôm nay, chị đã bị giam giữ
quá thời hạn quy định, thương tích đầy người từ những đòn roi ác ôn, nhiều ngày
tuyệt thực để chống đối sự bắt giữ người sai trái của công an huyện Lấp Vò tỉnh
Đồng Tháp. Con trai chị đã đi đập cửa khắp nơi để tìm thông tin của mẹ mình,
nhưng những kẻ lạm quyền, dửng dưng ngang nhiên tước đoạt đi sự tự do của một
con người, bất chấp luật pháp hay lương tâm con người.
Bùi Thị Minh Hằng, "Quyết
tâm đấu tranh vì Chính Nghĩa & Sự Thật", đó là tựa đề trang blog của
chị và cũng là tâm nguyện của chị. Còn chúng ta ...
Chúng ta, những người đấu tranh
cho Công Lý, cho một xã hội công bằng, và một đất nước tự do, dân chủ, quyền
con người được tôn trọng lại có thể làm ngơ trước sự bất công đang xảy ra với
người chị, người bạn, người chiến hữu của mình hay sao?
Mượn mấy vần thơ của nhà văn
Nguyễn Tường Thụy, "Hằng Ơi ..."
"Đã đành chẳng có ngày
xuân
Giờ thêm cái rét Nàng Bân tràn về
Tôi từng muôn nẻo sơn khê
Nghĩ về em, lại tái tê lòng mình
Đường đi khuất nẻo gập ghềnh
Nơi heo hút gió, ai hành hạ em.
Giờ thêm cái rét Nàng Bân tràn về
Tôi từng muôn nẻo sơn khê
Nghĩ về em, lại tái tê lòng mình
Đường đi khuất nẻo gập ghềnh
Nơi heo hút gió, ai hành hạ em.
Ở nhà da dẻ thoa kem
Chiếu chăn ấm với nệm êm em nằm
Vào đây thân thể giam cầm
Tóc thưa thêm tóc, da bầm tím da
Cấm gì cấm cả cháo hoa
Ghét nhau chi đến gói quà cũng băm.
Chiếu chăn ấm với nệm êm em nằm
Vào đây thân thể giam cầm
Tóc thưa thêm tóc, da bầm tím da
Cấm gì cấm cả cháo hoa
Ghét nhau chi đến gói quà cũng băm.
Hãy kiên trung nhé Minh Hằng
Tên em vằng vặc, trăng rằm cũng ghen
Liễu đào chẳng nỡ bon chen
Mà mày râu lại nhỏ nhen, lạ đời.
Tên em vằng vặc, trăng rằm cũng ghen
Liễu đào chẳng nỡ bon chen
Mà mày râu lại nhỏ nhen, lạ đời.
Hỡi quân tâm địa hẹp hòi
“Mùa hoa cải” đã đến rồi, có hay.
Tâm tà thì giáo dục ai
Đã tim xơ cứng lại chai tâm hồn.
“Mùa hoa cải” đã đến rồi, có hay.
Tâm tà thì giáo dục ai
Đã tim xơ cứng lại chai tâm hồn.
Ngày hôm ấy gió mưa tuôn
Tôi cùng bè bạn quay đường về xuôi
Còn văng vẳng tiếng “Hằng ơi“
Hàng rào vô cảm chia phôi nghĩa tình.
Tôi cùng bè bạn quay đường về xuôi
Còn văng vẳng tiếng “Hằng ơi“
Hàng rào vô cảm chia phôi nghĩa tình.
Tội em yêu chuộng hòa bình
Đấu tranh cho Tổ quốc mình, vậy thôi
Người canh biển đảo xa khơi
Giữ bờ cõi có em tôi góp phần."
Đấu tranh cho Tổ quốc mình, vậy thôi
Người canh biển đảo xa khơi
Giữ bờ cõi có em tôi góp phần."
Hằng Ơi...! Yên lòng nhé, mọi
người luôn sát cánh cùng chị, chiến đấu chống lại tà quyền cho quê Mẹ Việt Nam
sẽ có một ngày mai tươi sáng hơn.
Lanney
21.02.2014
21.02.2014
No comments:
Post a Comment