September
13, 2024 : 8:00 PM
https://www.nguoi-viet.com/sai-gon-nho/biet-phu-biet-thu/#google_vignette
Tôi
vốn duy tâm (và hơi duy cảm) nên gần như chả có tham vọng, hay khát
vọng gì nhiều về vật chất. Trước khi về Trời (hay về đâu đó) tôi
chỉ có ước vọng duy nhất là được ngồi trong khoang hạng nhất – First
Class, hay Business Class cũng ok – trên một chuyến bay
đường dài, từ châu Mỹ sang châu Á.
Sau
khi xem qua giá vé, tôi đổi ý liền, tới mấy ngàn Mỹ kim lận. Ở quê
tôi không ít người phải bán thân (hay bán thận) mà chỉ được vài trăm
đôla thôi nên tôi đâu có điên mà… vứt tiền qua cửa sổ như vậy.
Đã
vậy, tôi cũng hơi ngại ngần rằng cái thứ thường dân tị nạn như mình
mà giả dạng làm du khách e cũng khó coi. Tôi còn sợ là mình sẽ vô
cùng lúng túng khi được những tiếp viên hàng không tiếp đãi trang
trọng quá.
Cách
đây chưa lâu tôi cũng đã có đôi chút kinh nghiệm (rất phiền) khi bầy
đặt làm sang, liều mạng thuê một cái phòng ngủ hơi mắc tiền ở
Rangoon – Miến Điện. Vừa bước xuống taxi, nhân viên khách sạn túa ra
chào đón khiến tôi hết hồn hết vía.
Họ
đưa tôi vào một cái phòng rộng thênh thang có bàn ăn, bàn viết, bàn
phấn, tủ lạnh, sofa tiếp khách to đùng, và cả hoa tươi trên table
de nuit. Mình ên tui mà tới hai cái giường ngủ lận, cái lớn/cái
nhỏ, ra nệm trắng tinh. Trên mặt gối còn có đặt mấy búp sen hồng
tươi thắm và thơm ngát nữa.
Tôi
chỉ dám nằm ké né chút xíu xiu ở mí giường thôi, và nằm thao thức
cho tới gần sáng luôn vì không quen ngủ ở một nơi sang trọng. Đợi mặt
trời vừa lú là tôi cút ngay vì ngại cái cảnh nhân viên khách sạn
(lại) chắp tay xá chào khi từ biệt.
Tôi
trở lại với mấy cái nhà trọ rẻ tiền quen thuộc, chi phí chỉ vài
Mỹ kim một ngày thôi – breakfast included. Tuy phải nằm
giường hai tầng, và ngủ chung phòng với mấy cô/cậu Tây ba lô (xốc
xếch) nhưng tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Tưởng chừng như mình là
một con cá hồi, vừa tìm lại được đúng dòng sông cũ vậy!
Hoá
ra Oscar Lewis cũng không sai lắm. Nhà nhân chủng học này đưa ra cái
khái niệm culture
of poverty (văn hoá nghèo) và tin rằng một kẻ sinh trưởng
và nuôi nấng từ một gia đình, và đất nước nghèo khó, như tôi rất
khó thích ứng với những sinh hoạt của nếp sống phú túc nên cứ…
nghèo hoài, cho tới chết luôn!
Tui
cũng sắp chết tới nơi rồi nên không có gì để phiền hà ráo trọi
nhưng khi còn sống thì nhất định không để cái văn hoá nghèo biến
mình trở thành một kẻ nghèo văn hóa.
Chỉ
cần ngồi nhà – không phải tiêu dùng một đồng nào ráo trọi – xem một
bộ phim tài liệu (Amazing
Hotels: Life Beyond the Lobby) dài sáu tiếng, cũng đủ giúp tôi học
hỏi rất nhiều điều kỳ thú về những khách sạn lạ lùng và sang
trọng vòng quanh thế giới: Marina Bay Sands (Singapore), Giraffe Manor
(Kenya), Royal Mansour (Morocco), Fogo Island Inn (Newfoundland), Icehotel (Sweden)…
No comments:
Post a Comment