Gia
Minh, biên tập viên RFA
2014-02-25
2014-02-25
Cũng như nhiều nhân sĩ- trí thức và một số người dân
trong nước, hồi ngày 21 tháng 4 vừa qua, thêm một người Việt sinh sống tại nước
ngòai là ông Bằng Phong Đặng Văn Âu từ California lại viết thư cho thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng kêu gọi hãy hành động để thay đổi đất nước.
Gia Minh có cuộc nói chuyện với ông Đặng Văn Âu về
sự việc đó, và trước hết ông Âu cho biết:
Ông
Bằng Phong Đặng Văn Âu: Tôi là người ở hải ngoại
chắc không làm được gì cho đất nước, chỉ có người trong nước họ mới giải quyết
được vấn đề trong nước. Theo như tôi thấy quần chúng Việt Nam chưa đủ sức để
làm một cuộc cách mạng như Ukraina, chỉ có người đang cầm quyền thay đổi thì
mới giải quyết được vấn đề đất nước. Và theo nhận định của tôi thì ông Nguyễn
Tấn Dũng là người có đủ quyền lực để làm. Trước đây tôi có viết cho ông Nguyễn
Tấn Dũng hai lá thư với tư cách một người già nói với một người trẻ là ‘chuyện
đất nước chỉ có ông mới làm được’. Chứ còn tôi thấy những người khác không có
đủ lực để làm.
Nay tôi nghe trong bài nói chuyện đầu năm của ông
Nguyễn Tấn Dũng, trong đó ông nói rằng ‘Việt Nam cần phải thay đổi thể chế’.
Rồi mới đây vào ngày 19 tháng 2, ông nói thẳng ‘chúng ta, người Việt Nam luôn
có truyền thống chống quân xâm lược, và những người chiến đấu để bảo vệ tổ
quốc, chúng ta cần phải ghi ơn’. Qua lời tuyên bố của ông Dũng, tôi tin
rằng ông là người muốn bảo vệ chủ quyền của quốc gia, vì vậy tôi viết lá thư
vừa rồi. Tức là nếu ông Nguyễn Tấn Dũng làm được chuyện cho đất nước, thì ông
sẽ trở thành một vị thánh. Còn nếu ông vẫn giữ đường lối cai trị như hiện giờ,
từ trước đến nay, ông sẽ bị nhân dân nguyền rủa.
Quan điểm của tôi là con người sống ở đời tới một
thời gian nào cũng chết thôi, tiền bạc, của cải, danh vọng gì rồi cũng hết,
điều quan trọng nhất là làm được gì cho dân, cho nước. Chẳng hạn các vị anh
hùng dân tộc như ông Trần Hưng Đạo đã mất rồi nhưng uy danh của ông vẫn còn với
đất nước, đó là sống mãi trong lòng của người dân Việt Nam.
Gia
Minh: Thưa ông, ở Việt Nam Đảng lãnh đạo toàn diện đất
nước với Bộ Chính Trị, chứ một mình ông Nguyễn Tấn Dũng có làm được điều gì
không?
Ông
Bằng Phong Đặng Văn Âu: Theo nhận định của tôi ông
Nguyễn Tấn Dũng có thực quyền hơn cả ông Võ Văn Kiệt ngày xưa, tất cả những
tướng lĩnh công an đều do ông Nguyễn Tấn Dũng cắt đặt đưa lên. Trong đại hội
đảng, ông Nguyễn Phú Trọng, ông Trương Tấn Sang đều muốn hạ bệ ông Dũng, nhưng
không hạ bệ được mà rốt cục còn sợ ông Dũng nữa, bằng chứng là chỉ gọi ‘đồng
chí X’ chứ không dám nêu đích danh ông Dũng. Như vậy những thế lực kia, ông
Dũng coi cũng chẳng ra gì, kể cả Bộ Chính trị.
Trong thư của tôi có nói, nếu ông Dũng bằng lòng làm
một cuộc cách mạng cho dân tộc để tên tuổi của ông sống mãi với ngàn năm thì
xin ông một là công khai mời tôi về trong nước để chỉ cho ông phương thức để
làm, hoặc ông gửi một người thân tín của ông như ông tướng Võ Viết Thanh chẳng
hạn, sang gặp tôi, tôi sẽ nói. Bởi vì chuyện đó tôi chỉ nói cho ông Dũng hoặc
người thân tín của ông Dũng thôi. Do tôi có cách, và cách của tôi bảo đảm hữu
hiệu đến 90%, 10% còn lại nếu ông Dũng không làm được mà chết đi thì uy danh
của ông vẫn là một ‘bậc thánh’, vì ông muốn làm cho đất nước chứ không phải làm
cho các nhân hay gia đình ông.
Tôi không phải là người tự phụ, nhưng tôi biết cách
và nếu tôi có quyền như ông Dũng, tôi sẽ làm; nhưng tôi không thể tiết lộ ra
công khai sẽ làm gì.
Không
thể nói dối được nữa...
Gia
Minh: Ngay ở trong nước cũng có những phát biểu tỏ ra
nghi ngờ về những phát biểu của ông Nguyễn Tấn Dũng, không phải phát biểu mới
đây mà cả những phát biểu trước đây. Họ nói mỗi khi ông Nguyễn Tấn Dũng gặp bế
tắc trong điều hành đất nước thì lại đưa ra phát biểu mang tính dân tộc để lấy
lòng người dân. Trước đây, ông tổng thống VNCH cũng nói ‘đừng nghe những gì
cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm’. Vậy mức độ tin tưởng của
ông đối với những điều ông Nguyễn Tấn Dũng nói ra sao?
Ông
Bằng Phong Đặng Văn Âu: Tôi không phải là người ngây
thơ, ngờ nghệch đâu. Bởi vì trong quá khứ ông Dũng đã từng, khi mới lên cầm
quyền nói rằng ‘tôi ghét nhất sự dối trá và tôi yêu nhất sự chân thật’; nhưng
rồi ông nói một đường, ông làm một nẻo. Rồi ông lại cam kết ‘nếu ông không diệt
trừ được tham nhũng, thì ông sẽ từ chức’; rồi ông không diệt trừ được tham
nhũng, và cũng không (từ chức).
Thế nhưng ở thời điểm này là thời điểm ông Dũng
không thể nói dối được nữa. Bởi vì ông có nói dối ông cũng sẽ không còn tồn
tại, ông không thể im lặng được nữa. Vì những cuộc cách mạng như Cách mạng Hoa
Lài, Cách mạng Ukraina thì người dân thông qua được thông tin từ các đài phát
thanh trên thế giới, mà trong đó RFA đóng một vai trò rất quan trọng, ông không
thể bịt mắt nhân dân được nữa. Nhất là truyền thống chống ngoại xâm nằm trong
máu của người dân Việt Nam, cho nên ông không thể dùng sức mạnh nào để đàn áp
truyền thống đó được. Ngày xưa họ đưa chiêu bài ‘độc lập- tự do- hạnh phúc,
chống ngoại xâm’ mà người dân chưa biết nên đã xả thân chiến đấu.
Chẳng hạn họ bảo ‘chống quân xâm lược Mỹ’, nhiều
người đã chết vì yêu đất nước Việt Nam chống quân xâm lược. Nhưng thực tế đó
không phải là một cuộc chiến tranh giải phóng mà là một cuộc chiến tranh xâm
lược miền nam. Vì vậy những chiến sĩ từng chiến đấu trong cuộc đấu tranh xâm
lược miền nam, nay họ tỉnh ngộ và họ ca tụng Việt Nam Cộng Hòa. Việt Nam Cộng
Hòa đúng là lý tưởng của người tự do, yêu dân chủ. Nhưng thất bại vì vị thế của
thế giới, của lòng dân chưa sáng tỏ lúc bấy giờ. Bây giờ hơn lúc nào hết, người
dân hiểu được giá trị tự do của Việt Nam Cộng Hòa.
Tôi không phải dại dột, ngờ nghệch viết điều đó đâu,
mà đẩy cho ông Dũng tới chỗ hoặc là thành thánh hoặc là tội đồ của dân tộc.
Gia
Minh: Suốt gần 40 năm qua, những người từ phía Việt
Nam Cộng Hòa và những người thuộc miền bắc có lúc nói đến chuyện hòa hợp, hòa
giải, nhưng dường như chuyện đó ‘bế tắc’. Ông vừa nói rằng có người ở miền bắc
thấy được lý tưởng bảo vệ đất nước chân chính của miền nam, ông thấy điều đó có
manh nha cho một cái gì tốt đẹp sắp đến?
Ông
Bằng Phong Đặng Văn Âu: Chính một cựu chiến binh (
miền bắc) từng tuyên bố trên đài RFA bây giờ họ nhìn ra Việt Nam Cộng Hòa đúng
là một chính thể mà toàn dân phải noi theo.
Tôi xin chứng minh Việt Nam Cộng Hòa là một nền dân
chủ rất nhân bản: nếu không nhân bản làm sao nhạc của Trịnh Công Sơn phổ biến
được! Làm sao nhạc của Phạm Duy nói đến một người chiến binh ‘anh trở về trên
đôi nạng gỗ, anh trở về có khi nằm trong hòm gỗ…’ mà Việt Nam Cộng Hòa vẫn cho
phép. Vì vậy mà người lính Việt Nam Cộng Hòa chiến đấu để bảo vệ giá trị đó,
chứ không phải chiến đấu cho Mỹ, ngụy nào hết. Bây giờ rõ ràng họ thấy rồi, như
anh Ngụy Văn Thà chiến đấu cho lãnh thổ Hoàng Sa của Việt Nam. Thành thử ra qua
thời gian, người cộng sản không thể nào nói rằng họ giải phóng miền Nam mà rõ
ràng họ xâm lược một nước Việt nam Cộng Hòa. Cho nên khi người dân thức tỉnh
thì nhà cầm quyền không thể nào mãi mãi dối trá được. Bởi vì sức mạnh của quần
chúng ghê gớm lắm mà người cầm quyền không ý thức được thì sẽ đi đến cái chết
như Ceausescu ở Rumani thôi.
Cần
sức mạnh lòng dân
Gia
Minh: Ông đã viết thư cho thủ tướng Việt Nam với mong
muốn thúc đẩy thủ tướng Việt Nam phải có hành động. Đó là một cá nhân, dù có
quyền lực để có thể tiến hành thay đổi. Ngoài ra còn đối với các tổ chức dân sự
và người dân, họ còn phải làm gì nữa để giúp cho đất nước đi đến dân chủ thực
sự và phồn vinh?
Ông
Bằng Phong Đặng Văn Âu: Anh có thấy rằng đất nước
Việt Nam như có một ‘phép lạ’; mặc dù bị cai trị rất hà khắc, mặc dù bị đưa vào
một nền giáo dục dối trá; thế mà những người trẻ Việt Nam họ không bị nhồi sọ,
họ nhìn thấy đất nước suy vi và họ liều thân để ra đòi hỏi nhân quyền cho Việt
Nam. Tôi coi những người như Phương Uyên, như Huỳnh Thục Vy, như Nguyên Kha …
không phải là người thường. Họ là ‘thánh’ từ trời cao đưa xuống.
Vậy thì những người đã chiến đấu trong hàng ngũ cộng
sản, gọi là ‘lão thành cách mạng’, dù muốn dù không cũng đã góp tay vào một chủ
nghĩa xấu, bây giờ họ phải thức tỉnh và không cần phải làm gì ghê gớm. Họ chỉ
cần xác minh rằng trong cuộc chiến đấu xưa vì yêu nước, họ bị lừa. Bây giờ họ
đừng ca tụng người lừa họ nữa. Đáng lý ra họ phải hận thù người lừa họ,
nay họ vẫn còn ca tụng. Tôi lấy ví dụ cụ Nguyễn Trọng Vĩnh vẫn ca tụng ông Hồ,
thì làm cản bước những người trẻ yêu nước.
Người yêu nước cần chính nghĩa ghê gớm lắm, họ yêu
tự do. Những người lão thành cách mạng không cần làm gì hết. Nếu già quá không
đi nổi thì đi xe lăn ra chỗ mà anh em đòi hỏi tự do. Người còn khỏe mạnh thì
chống gậy đi. Những người đó làm một cuộc cách mạng chứ không ai khác hết. Bởi
vì họ đang ở vị thế ‘cha, chú’ của những người đang cầm quyền chứ không phải
‘dân đen, dân thường’. Mà ở địa vị ‘cha, chú’ thì phải nói rõ ‘các chú ơi, các
anh đây đã đi theo Bác Hồ và sai lầm đường rồi, bây giờ các chú hãy trả lại
quyền tự do cho dân đi, đừng bắt nạt dân nữa, bởi vì nước muốn tồn tại phải có
sức dân mạnh mới được. Ngày xưa tổ tiên ta đâu cần chủ nghĩa cộng sản gì đâu mà
vẫn chống được ngoại xâm’.
Thành thử ra phải nói thẳng, nói thật vì cuộc chiến
đấu này là một cuộc chiến đấu giữa sự thật và sự dối trá, cuộc chiến đấu giữa
lương tâm và lương tri. Anh không thể nào dùng sự dối trá để bào chữa cho quá
khứ đã nhúng tay vào tội ác mà không hối hận, không sám hối. Dân tộc Việt Nam,
cả người lính Việt Nam Cộng Hòa cũng sám hối bởi vì trong việc giữ nước đã
không giữ nước được, tức mình cũng có tội. Bản thân tôi ngày nào tôi cũng xin
Trời- Phật tha tội cho tôi vì đã không giữ được miền nam, mặc dù tôi chỉ là một
anh lính quèn thôi, không phải ở địa vị lãnh đạo đất nước. Nhưng tôi cũng cảm
thấy tôi là người có tội đối với đất nước. Bây giờ tôi đã 75 tuổi rồi, nhưng
vẫn còn lên tiếng cho đến hơi thở cuối cùng cho dân tộc Việt Nam.
Gia
Minh: Cám ơn ông về những chia sẻ vừa rồi.