Sunday, 17 February 2019

VỀ ĐÂU, 17-2 (Tuấn Khanh)




Chủ Nhật, 02/17/2019 - 11:40 — tuankhanh

Những ngày 17-2 luôn đầy biến động. 40 năm trước, cũng ngày này, người Việt ôm nhau chạy ngược xuôi trước đạo quân xâm lược của Trung Cộng. Trẻ nhỏ cũng bị giết, người già cũng bị chết. Đất nước đau thương trong họa cộng sản xâm lược.

17-2 hôm nay, năm 2019 cũng không bình yên. Người Việt nắm tay nhau, cố sống sót trong tình hữu nghị cộng sản Việt-Trung, nhìn quê hương tan rã. Nhìn người yêu nước bị giam hãm và tổ tiên bị phỉ báng ngay trước mắt mình trong ngày tưởng niệm.

Khó ai tin được là nhà cầm quyền hôm nay lại có thể dùng một loại kế sách bệnh hoạn, đển mức dùng xe rác bao vây tượng đài Đức Thánh Trần ở bến Bạch Đằng, Sài Gòn. Rồi ai đó đã ra lệnh dùng xe cẩu, mang lư hương lớn trước tượng đài đi nơi khác, vì sợ sẽ có người dân nào đó đến cắm vài nén nhang, tưởng nhớ những người Việt đã chết vì đất nước, sợ có ai nuôi trong mình sự thật về kẻ xâm lược mà quê hương ngàn năm vẫn chưa bao giờ thấy bình yên.

Nhiều ngày trước, một lượng lớn các barie, hàng rào kẽm gai… được đặt thêm ở gần chung quanh tòa Tổng lãnh sự Trung Cộng tại Sài gòn. Nhiều ngày trước đó, danh sách những người cần bị gác nhàm chận cửa, ngăn chận đi lại… thậm chí có phương án bắt giữ đã được lập ra, nhằm đối phó với việc người dân muốn tưởng niệm 40 năm, ngày Trung Cộng mang 600.000 quân xâm lược Việt Nam. Đồng bộ với các hoạt động này, là báo chí nhà nước được cho phép mặc áo yêu nước, lớn giọng tố cáo Bắc Kinh xâm lược, khiến không ít người bỡ ngỡ: “Vậy là chính quyền đã quay về với nhân dân?”

Giới thạo tin nói rằng phía ngoại giao Trung Quốc cũng xông xáo khắp nơi để vận động Hà Nội hạ nhiệt. Không biết diễn biến như thế nào nhưng dân chúng theo dõi báo chí thấy rõ những bước chuyển của truyền thông nhà nước, Đầu tuần thì dữ dội, gọi là Trung Quốc xâm lược, ngày kế thì chuyển sang mềm mỏng, gọi là quân bành trướng, tiếp nữa thì chỉ tập trung phân tích sự anh hùng của Việt Nam trong sự lãnh đạo của Đảng. Cái kết đắng là vào ngày 15-2, một phóng sự dài của VTV nói về chiến tranh biên giới đã hoàn toàn né cái tên Trung Quốc, mà chỉ dùng cách nói như là “chúng ta bị tấn công, chúng ta kiên cường, chúng ta phản công…”. Bài thuốc hạ nhiệt mạnh và tốt nhất, là từ đêm 16/2, an ninh mật vụ của nhà cầm quyền đã bao vây chặt nhà từng người bị coi nguy hiểm vì yêu nước.

Nhà thơ Đỗ Trung Quân kể anh bị công an khu vực thăm hỏi liên tục, dù đã có người gác trước cổng. Nhà báo Sương Quỳnh thì rạng sáng ngày 16/2, tù lúc 2 giờ, chị đã có người gác nhà để ngăn chị đi thắp hương tưởng niệm. Công việc này chu đáo đến mức, công an thuyết phục được hàng xóm cho họ vào đó làm trạm gác.

Lần theo bản công văn “mật” số 695-CV/ĐUK thuộc Đảng Bộ ở Sài Gòn về việc cảnh báo sẽ có những người tổ chức thương tiếc cho hơn 100.000 dân thường thiệt mạng trong 27 ngày chiến cuộc, và con số bộ đội thương vong còn giấu kín đến ngày hôm nay, được biết các nhân vật chỉ còn đủ sức thắp một nén hương cũng bị bao vây.

Ông Huỳnh Kim Báu, thành viên của CLB Lê Hiếu Đằng cho biết ông đi xe vào Sài Gòn từ sáng sớm ngày 17 tháng 2, nhưng rồi bị cảnh sát giao thông đột ngột nhảy ra chặn xe ở gần đoạn Võ Thị Sáu và Hai Bà Trưng. Hai bên công khai ý định của mình, riêng phần công an thì nhất quyết buộc ông quay lại. “Ai ra lệnh ngăn cản tưởng niệm, kẻ đó phản quốc”, ông Báu chỉ nói được vậy, khi phải quay về.

Tương tự như ông Báu, ông Kha Lương Ngãi, cựu phó tổng biên tập báo Sài Gòn Giải Phóng, cũng bị an ninh kè theo suốt con đường và đến nơi cần bày tỏ thái độ, ông được biết “cấp trên” của các an ninh đó dứt khoát yêu cầu ông không được tham gia tưởng niệm vì tình hình “nhạy cảm”. Cũng còn nói được vài câu trước khi phải quay về, ông Ngãi hỏi 2 nhân viên an ninh rằng “đây là ngày toàn dân nhớ ơn, mấy cháu không nhớ ơn à?”. Hai nhân viên an ninh này ngần ngừ rồi cũng nói “cháu cũng nhớ ơn”.

Những người như ông Báu, ông Ngãi, bà Sương Quỳnh… đều bị an ninh vây nhà đến tận tối ngày 17-2 với nén hương lạnh chưa thắp được và những bài báo của nhà nước còn vương vãi dưới chân kêu gọi phải nhớ rõ kẻ thù xâm lược. Ở tượng đài Đức Thánh Trần, người đã trở thành huyền thoại vì đánh đuổi giặc phương Bắc xâm lược Việt Nam, đêm đó, vẫn còn những chiếc xe rác và kẽm gai bao vây. Và trên trang facebook của nhà báo Trung Dũng, tôi vẫn còn đọc thấy câu thơ

“Bị nhiều vết tẩy xoá
Tấm bản đồ rất đau
Lịch sử ai bôi bẩn
Bằng những bệt mực Tàu”.  

Tôi chẳng có ai là người thân trong cuộc chiến 1979, thậm chí chỉ nghe kể lại như một cuốn phim trắng đen mơ hồ về đất nước mình. Nhưng tôi lớn lên với một thân thể lành lặn, và không phải là một công dân nô lệ Trung Cộng, chính vì vậy, tôi biết ơn những người Việt vô danh ấy đã cho tôi một cơ hội.

Nhưng tôi cũng không thể đến thắp cho ai đó một nén nhang, dù là biểu trưng. Tương tự như những người vừa kể, những đứa trẻ đầy thanh xuân cũng ngồi trước cửa nhà tôi và làm công việc những chiếc xe rác và kẽm gai. Chúng cũng như tôi, được những người đã ngã xuống trên đất nước chia đều một cơ hội.

Ngày đã qua, những nén nhang vẫn lạnh. Tôi tự hỏi những linh hồn mang nặng nỗi niềm với quê hương ấy về đâu, kể từ năm 1979. Họ sẽ về đâu khi quê hương không còn được là nơi chốn dung thân của mình, và bị cai trị bởi những kẻ phản bội?


---------------------

XEM THÊM

Chủ Nhật, 02/17/2019 - 17:05 — canhco

Đó là ba vật thể bỗng dưng … biết khóc. Khóc vì đau, khóc vì ức và khóc vì …sung sướng.

Tượng đài là tác phẩm của điêu khắc gia Phạm Thông nay đã qua đời, miêu tả Đức Trần Hưng Đạo đang đứng chỉ tay xuống sông Sài Gòn với gương mặt khắc khổ nhưng đầy khí phách của một tướng lãnh tài năng, đức độ. Trần Hưng Đạo là niềm hãnh diện của dân tộc Việt Nam khi ông ba lần đại thắng quân Nguyên Mông, chứng tỏ cho quân Tàu thấy rằng muốn xâm chiếm Việt Nam là điều không hề dễ dàng. Ông uy nghi đứng đó, mặc định với dân Việt rằng lời thề chiến thắng sẽ không bao giờ phai nhạt. Thấy hình ảnh Hưng Đạo Đại vương người Việt tự động nạp vào ý tưởng của mình năng lực chống ngoại xâm bởi tấm gương trung liệt và chiến thắng kiêu hùng của ông vẫn được cả nước tôn thờ.

Dưới chân tượng đài là chiếc lư hương bằng đồng rất lớn, được dùng cắm nhang của người dân để bày tỏ tôn kính vị danh tướng. Bất kể giờ giấc nào, ai muốn tỏ lòng thành đều có thể đến đây thắp nén nhang đơn sơ và chia sẻ với Đức Thánh Trần những gì mà họ tâm đắc.

Còn vật thể thứ ba chỉ xuất hiện vào sáng ngày 17 tháng 2 năm 2019 là hai chiếc thùng rác nằm án ngữ trước mặt tượng đài như đe dọa, cản trở người tới thắp nhang vào ngày này, ngày mà quân Trung quốc phát động cuộc chiến tranh xâm lược các tỉnh biên giới phía bắc vào năm 1979. Sáng hôm nay đúng 40 năm, người dân có tâm nguyện tạp trung trước tượng đài để bày tỏ niềm uất hận trước giặc phương Bắc.

Sáng hôm nay có lẽ tượng đài Đức thánh Trần sẽ đau lòng lắm khi chiếc lư hương dưới chân ngài bị một toán công nhân đem xe cẩu tới cẩu đi và đặt vào đó hai thùng rác bẩn thỉu, như châm chọc lòng tôn thờ ngài của người dân.

Người Việt không làm như thế, chỉ có bọn Hán gian mới đủ can đảm làm một việc táng tận lương tâm.

Bọn chúng là ai người dân đều biết, bởi hôm nay là thế kỷ 21 chứ không phải là thế kỷ 13 như thời Đức thánh Trần chiến thắng quân Nguyên. Nếu Hịch Tướng Sĩ của Hưng Đạo Đại vương cần nhiều ngày tháng để phổ biến trong đạo quân của ngài thì văn bản ngày nay chỉ cần một cái nhấp chuột là đi khắp thế giới.

Tiếc thay văn bản xuất hiện nhanh như điện trên mạng xã hội hai ngày trước lại là một văn bản được ký bởi Nguyễn Duy Vũ, Phó bí thư thường trực tp HCM ký ngày 15 tháng 2 có nội dung quan trọng như sau: 

“Vận động cán bộ, đảng viên, công chức, viên chức, đoàn viên, hội viên học sinh, sinh viên, người lao động và người thân không tham gia tụ tập, biểu tình, gây rối an ninh trật tự tại khu vực Tượng đài Trần Hưng Đạo (quận 1) trong ngày Chủ nhật 17 tháng 2 năm 2019; đồng thời kịp phát thời phát hiện, thu gom, giao chính quyền, cơ quan chức năng các tờ tiền có viết, vẽ kêu gọi biểu tình, các băng rôn, khẩu hiệu có nội dung xấu về chính trị.
Giao Ban Tuyên giáo Đảng ủy khối theo dõi, tổng hợp báo cáo cho Ban Thường vụ Đảng ủy khối thực hiện công văn này”.

Nguyễn Duy Vũ là phó của Nguyễn Thiện Nhân, Bí thư thành phố, vì vậy mọi tội danh đối xử với danh tướng, tổ tiên ông này đều chịu trách nhiệm khi hạ lệnh cho bọn sai nha làm những việc như trên.

Trước đó một ngày toàn bộ những thành viên thuộc câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng đều bị canh giữ tại nhà không được ra ngoài vào ngày kỷ niệm. Những người đấu tranhh khác cũng gặp trường hợp tương tự và câu chuyện tập trung tại tượng đài Trần Hưng Đạo xem như bất thành vì sức mạnh của chính quyền thành phố được hâm nóng bằng chỉ thị từ Tổng lãnh sự quán Trung Quốc, số 175 Hai Bà Trưng, cách tượng đài Trần Hưng Đạo không bao xa có thể nghe rõ tiếng đả đảo Trung Quốc xâm lược từ người thắp hương tưởng niệm.

Canh giữ nhưng không tin tưởng lắm nên câu lư hương đi nơi khác và án ngữ bằng thùng rác là ý tưởng không thể tưởng tượng được. Nó chỉ có thể được tư duy bởi những cái đầu đã mọc đuôi sam, nhận chỉ thị chống người yêu nước bằng mọi giá kể cả cái giá cả gia tộc bị nguyền rủa miễn sao được vỗ về và nuôi nấng bằng vinh hoa phú quý.

Hưng Đạo Đại vương Trần Quốc Tuấn chắc chắn phải buồn lắm vì sự phản phúc của bọn Hán gian, chiếc lư hương nếu biết khóc thì tiếng uất ức của nó chắc người tiền kiếp cũng động lòng, chỉ sung sướng và hãnh diện nhất là hai chiếc thùng rác, bỗng dưng đổi đời được ngồi ngang với danh tướng và vênh mặt với những ai còn tơ tưởng đến việc thắp nhang kỷ niệm ngày 17 tháng 2.

Hai chiếc thùng rác còn hãnh diện ở một điểm khác khi người ta nguyển rủa Nguyễn Thiện Nhân và Nguyễn Duy Vũ thì chúng được ăn theo, trở nên nổi tiếng như hai nhân vật đã nổi tiếng trước chúng cho dù là tiếng xấu đi chăng nữa.






No comments:

Post a Comment

View My Stats