Nguyễn Thị Hậu
06/02/2019
Ngoại
ô
Ngày giáp Tết có dịp đi khỏi thành phố về vùng ngoại
ô, nơi mà cách đây không lâu vẫn còn là một thị trấn náo nhiệt đêm ngày...
Khi ấy cả thị trấn nhỏ này là một ga xe lửa lớn của
các tuyến đường sắt phía Bắc. Mỗi ngày hàng chục chuyến tàu qua đây. Tàu nhanh,
tàu chợ, tàu hàng... ầm ào sình sịch kéo theo sau nó cột khói than đen sì lẫn
trong bụi hơi nước mờ mịt phun ra từ chiếc còi lớn trên đầu tàu. Thị trấn xanh
màu áo công nhân đường sắt bởi nơi đây còn có một nhà máy lớn đóng và sửa chữa
xe lửa. Những dãy nhà trệt mái tôn, mái phibro xi măng trải dài theo những con
phố nhỏ có hàng cây bàng, cây xà cừ mát rượi. Cư dân trong thị trấn phần lớn là
công nhân, nhân viên đường sắt, một số là công chức, còn lại buôn bán nhỏ và
bán hàng rong trên những chuyến tàu.
Bây giờ, khi cây cầu cổ xưa nối liền thành phố và thị
trấn không còn là con đường huyết mạch nữa vì đã có cầu mới thay thế, đi qua thị
trấn chỉ còn vài chuyến xe lửa, thị trấn cũng mất đi sự náo nhiệt ngày nào. Nơi
có đường lộ lớn nối liền với quốc lộ 5 trở nên sầm uất với nhà cao tầng, nhà
hàng, khách sạn, nhà nghỉ... Phần còn lại của thị trấn dường như bị bỏ quên, thị
trấn như lặng lẽ hơn tuy những ngôi nhà, cửa hàng, chợ búa đã mang bộ mặt mới
khang trang hơn trước. Thế nhưng trên những con phố nhỏ hàng cây bàng, cây xà cừ
vẫn thế. Qua giá lạnh mùa đông cành khẳng khiu giao nhau dù chỉ còn lơ thơ vài
chiếc lá… gợi nỗi nhớ mơ hồ đến những gì tốt đẹp đã qua...
Dọc đường đê những người phụ nữ ngồi bên những rổ đầy
khế, quả lớn năm cánh căng mọng nước, màu xanh ngọc của hơi se lạnh mùa đông,
màu chớm vàng của ngày heo may, màu vàng mật của nắng chiều như nhuộm cả vào
trái chín...
Ngày đang qua, và ngày cũng sẽ trở thành quá khứ...
Bao giờ ta có cơ may: ăn khế… được trả lại thời gian
ta ở bên nhau...?
Chiều
phai
Vẫn là chiều như hàng ngàn buổi chiều đã qua. Nhưng
vẫn khác. Da diết nhớ một chiều nắng hanh hao, cùng bạn đi dọc theo những con
thuyền chở đầy gốm ở bến Tứ Liên…
Những vườn đào phai đã cỗi, lơ thơ vài bông hoa nhạt
nhoà trong cái nắng bất chợt gắt trong một chiều đông. Bạn bảo giờ mới là thời
điểm vặt lá cho đào, khoảng gần tháng nữa những vườn đào này sẽ khác, lá non, nụ
mẩy, màu xuân sẽ tràn ứ trong từng cánh hoa…
Những vườn quất xanh ngăn ngắt, trái dày trên cành,
xanh vàng chen lẫn nụ hoa trắng thấp thoáng… Cô bé tưới cây tinh nghịch lia vòi
nước gần nơi bạn đứng. Một nụ cười hiếm hoi trên gương mặt lạnh lung của bạn.
Nhưng bạn biết không, bạn có đôi mắt rất ấm áp, khi bạn nhìn mình…
Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong cuộc sống của
chúng ta, cuộc sống bề bộn công việc, bề bộn suy tính, lo lắng… Quá khứ không
quan trọng dù có thể đã và sẽ mang đến cho ta những phiền phức hay may mắn.
Mình chỉ biết rằng, hiện tại, bây giờ, lúc này, quấn quýt giữa mình và bạn là
hương thơm vườn rau mùi tàu cành đã già khô, làm mình thèm quá một nồi nước
nóng dậy hương lá vào chiều tối 30 tết… Bạn bảo, khó gì…nhưng ở Sài Gòn khó tìm
lắm bạn ạ, cái hương thơm mộc mạc mà đằm thắm ấy.
Chỉ là một khoảnh khắc thật ngắn ngủi trong cuộc sống
của chúng ta, nhưng còn mãi trong mình là bãi ven sông ruộng ngô đang ngậm sữa.
Lấp ló những bắp ngô nhỏ trên thân gầy, thương thương lạ lùng… Đêm đông, mẻ
than lập lòe ven đường mang lại cái chạm tay nóng bỏng hương ngô non…
Chiều tím sẫm, hơi lạnh tràn về. Mình chia tay, bình
thường như mọi lần chia tay…
Quãng đường đê hôm ấy sao ngắn quá…
Làng
hoa tháng giêng
Qua tết cơn rét muộn lại tràn về. Hà Nội mờ trong
mưa phùn nhè nhẹ. Xuân đấy…
Phố lơ đãng vài chiếc lá bàng đỏ trên cành khẳng
khiu… Vỉa hè mát bóng xà cừ xanh mướt lá. Quán cũ tách cà phê nóng, ngồi ở vỉa
hè nghe và ngắm dòng người qua lại. Chợt thấy chiếc xe máy chở cành đào thật đẹp
vụt qua. Ô ra giêng rồi mà sao đào còn đẹp thế, mà vẫn còn người chơi đào kìa…
Bạn bảo: mấy hôm nay trời ấm lên, đào bây giờ mới nở, đẹp lắm…
Tháng giêng, làng Tứ Liên bỗng bừng lên sắc thắm của
đào nở muộn. Ngay đầu làng có cái chợ nhỏ bán toàn đào cành bó thành từng bó
vài cành nụ non lộc nảy. Người đi xe máy ghé qua, người đi xe hơi dừng lại… rồi
từng bó từng cành lại theo người vào phố. Đường làng đã bê tông hoá nhưng vẫn bụi
mù. Xe công nông chạy như điên, chở những chậu quất, đào từ phố về vườn trồng lại
chờ tết sang năm. Xe chở phù sa ven sông đổ thêm cho đất vườn. Xe chở xà bần
san lấp ao hồ xây nhà cao tầng… Làng hoa như bị đè bẹp bởi những ngôi nhà “bán
đất” vây quanh, kiểu phân lô bán nền nửa quê nửa tỉnh. Đi mãi vào trong làng vẫn
còn nhiều vườn đào nở rộ, đủ sắc hồng phai đào thắm… Những mảnh vườn ngày một hẹp
đi, đầu vườn nào cũng là một gian nhà nhỏ xíu xấu xí, xây gạch trần vữa thô, cửa
gỗ xộc xệch mà cái khoá rõ to, chắc để dụng cụ làm vườn hay ngủ canh trộm vào
mùa hoa tết! Nhiều cây đào đã cưa sát gốc, nhiều cây hoa nở bung dày đặc trên
cành, vài cây đào thế trông già cỗi thế mà vẫn cành thưa hoa thắm… Người phụ nữ
cắp cái thúng nhỏ trong có bó lạt trắng ra vườn, tay tuốt từng bông hoa đã nở để
cành chỉ còn nụ và lá non mới nhú. Dùng kéo bấm từng cành, lấy lạt buộc khẽ lại,
chị xót xa: đào đẹp thế mà giờ có bán cũng chả được mấy đồng … Nhìn cánh hoa
rơi rơi đỏ gốc lại nhớ nước mắt Lâm Đại Ngọc chôn hoa. Tự ngạc nhiên: cuộc sống
xung quanh xô bồ vội vã thế mà mình vẫn còn thời gian để “sến”?!
Violet tím, hoa bướm hồng tía, hoa cúc vàng rực bên
những cây đào thắm…Những người phụ nữ vẫn cần mẫn bên luống hoa, tưới cây xới đất
làm giàn. Họ làm như hàng trăm năm nay vẫn cần cù như thế, như thể không nhìn
thấy khắp làng những đống đất đá xà bần ngày một lớn hơn, cao hơn, dài hơn,
đang lấp dần những khoanh vườn xinh xắn…Mai này làng hoa chắc chỉ có những ngôi
nhà nửa quê nửa phố, phô trương và kệch cỡm…
Xe công nông phành phạch chạy lồng lên trên đường
làng, dừng lại rú ầm ĩ xả khói đen xì đổ ào từng xe xà bần lên những luống hoa,
đổ ngay lên những gốc đào cố nở chùm hoa muộn màng. Những đống xà bần kia đang
vùi nốt chút lãng mạn còn lại của Hà Nội, lấp nốt mảnh ký ức nhỏ nhoi của làng
hoa nổi tiếng một thời… Trái tim nghẹn lại, tự mắng, ai bảo cứ “sến” vớ vẩn…
Thôi, lần sau sẽ chẳng ra Hà Nội vào mùa đào muộn…
Đi
qua mùa đông
“Ngoài phố mùa đông,
đôi môi em là đốm lửa hồng…”
đôi môi em là đốm lửa hồng…”
Năm ấy ra Hà Nội không ngờ mình lại có những ngày đầu
đông đẹp đến thế! Tối đầu tiên trời se lạnh, bạn gọi cho mình và bảo, trong một
đêm Hà Nội đẹp thế này mà ngồi nhà thì thật phí! Rồi hai đứa đi uống cà phê.
Quán vắng, chỉ có tụi mình và một đôi người yêu ngồi đến khi quán đóng cửa…Bao
nhiêu điều định nói với nhau bỗng đi đâu mất, mình mải mê chuyện trò về không
gian cộng cảm của bếp lửa. Chợt nhớ ra, mình kể bạn nghe về dã quỳ vàng rực
Đà Lạt ngày đầu đông. Ánh mắt bạn nhìn mình thật lạ, rồi bạn hẹn sẽ đưa mình
lên Ba Vì xem dã quỳ nở giữa mùa hè…
Hôm sau, chiều muộn, bạn và mình lên quán cà phê
cheo leo trên mấy tầng gác một ngôi nhà gần Hồ Gươm lộng gíó! Ngồi đó nhìn xuống
Tháp Rùa đèn giăng mờ trong sương mù đầu đông, mình kể cho bạn nghe về tuổi thơ
êm đềm đã trôi qua, về đêm cuối thu Hà Nội ngợp hương hoa sữa, mình chia xa tuổi
thơ bằng cái nắm tay vụng về lần đầu tiên của người bạn trai cùng lớp. Tối cuối
cùng ngồi trong quán nhỏ cùng bạn bè uống rượu cúc, mình chỉ im lặng nghe mọi
người trò chuyện.“ Đã có ai nói với em rằng em có một nụ cười trẻ thơ chưa?”.
Đêm Hà Nội mưa phùn thật lạnh, mình bỗng thấy ấm áp đến mềm lòng...
Hôm mình rời Hà Nội, trời đã hửng lên sau mấy ngày
mưa phùn gió bấc. Trên đường ra sân bay, mình thầm mong phép lạ sẽ mang đến một
người đưa tiễn… Đã bao lần một mình trở về Hà Nội rồi cô đơn quay lại Sài Gòn,
mình không thích những cuộc tiễn đưa như là thủ tục, càng sợ hơn một sự lưu luyến
ngắn ngủi nào đó. Vì thế mình luôn cố gắng để có thể ra đi một cách nhẹ nhõm dù
Hà Nội luôn có bao điều quyến rũ, bao ánh mắt nào làm xao động trái tim! Nhưng
riêng lần này thèm quá một lời chia tay ngập ngừng để mà tự hứa, sẽ sớm gặp lại
nhau…
Sài Gòn đón mình bằng nắng, bằng gió, bằng nhịp sống
quay cuồng. Công việc ngập đầu và các mối quan hệ lại như nắng như gió, nhưng nỗi
nhớ Hà Nội đầu đông vẫn vây quanh như mưa bụi như tơ giăng, để rồi thỉnh thoảng
giật mình thảng thốt Hà Nội bây giờ còn mưa?... Có những chiều
Sài Gòn nắng vàng như lụa, không ngồi cà phê cũng chẳng đi đâu đó với bạn bè,
chỉ muốn lang thang một mình trên phố với những ý nghĩ không đầu không cuối. Nhớ
bao lần chúng mình ngồi quán nhâm nhi ly cà phê không đường, tận hưởng dư vị ngọt
ngào của tận cùng vị đắng cà phê.
Đã bao mùa gió heo may rồi nhỉ… Sài Gòn năm nay dường
như cũng muốn chia sẻ với Hà Nội một chút mùa đông. Cơn mưa trái mùa bất chợt
làm những cội mai nở bung, vàng rực… Trong không khí se lạnh nhịp sống Sài Gòn
nao nao những ngày giáp Tết. Chiều cuối năm, nhận tin nhắn từ người thân quen
ngày nào Lâu nay có gì vui không...? Một chút xao động, có gì
đó thoáng qua trái tim như là nhói đau... Sài Gòn đang giao
mùa, anh ạ…
Nguyễn
Thị Hậu
No comments:
Post a Comment