Song Chi/Người Việt
Friday,
August 31, 2012 7:46:00 PM
Cứ vào ngày 2 Tháng Chín hàng năm, nhà cầm quyền Việt Nam lại
long trọng tổ chức lễ kỷ niệm.
Báo chí nhà nước, nhất là những tờ đậm tính đảng như Nhân Dân, Quân Ðội Nhân Dân, Công An Nhân Dân, Sài Gòn Giải Phóng... sẽ lại có những bài tổng kết, nhai lại những luận điệu cũ. Chẳng hạn như Việt Nam qua chặng đường dài hơn 6 thập kỷ “dưới sự lãnh đạo tài tình của đảng cộng sản đã liên tiếp đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác” ra sao.
Báo chí nhà nước, nhất là những tờ đậm tính đảng như Nhân Dân, Quân Ðội Nhân Dân, Công An Nhân Dân, Sài Gòn Giải Phóng... sẽ lại có những bài tổng kết, nhai lại những luận điệu cũ. Chẳng hạn như Việt Nam qua chặng đường dài hơn 6 thập kỷ “dưới sự lãnh đạo tài tình của đảng cộng sản đã liên tiếp đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác” ra sao.
Truyền
hình sẽ lại chiếu những hình ảnh về cái ngày 2 Tháng Chín năm 1945, những bộ
phim tài liệu so sánh đất nước hồi đó và bây giờ đã phát triển vượt bực như thế
nào. Các lãnh đạo lại xuất hiện, với những bài diễn thuyết hùng hồn về ý nghĩa
của ngày độc lập, về hạnh phúc của dân tộc Việt Nam được có sự dìu dắt lãnh đạo
của đảng...
Và
cuối cùng chốt lại, “...Nhân dân Việt Nam cương quyết tiếp tục đi theo con
đường đã chọn lựa là tiến lên chủ nghĩa xã hội, dưới ánh sáng tư tưởng của học
thuyết Mác Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh dẫn đường. Kiên quyết đập tan mọi âm
mưu chống phá, diễn biến hòa bình đòi đa nguyên đa đảng của các thế lực thù
địch trong ngoài” vân và vân.
Chỉ
có điều, càng ngày dường như người dân càng ít quan tâm đến ý nghĩa thật sự của
những dịp “lễ, giỗ chính trị” và những bài thuyết giáo hùng hồn của các ông
lãnh đạo.
Với
đa số người dân bình thường, ngày 2 Tháng Chín chỉ còn là một ngày mà người ta
vui mừng vì được nghỉ làm, ai có tiền thì đi chơi, không có tiền thì nằm nhà
nghỉ cho khỏe.
Với
đa số người dân bình thường ở Việt Nam bây giờ, cuộc sống là một cuộc chạy đua
vất vả với cơm áo gạo tiền hàng ngày.
Một
cuộc đua mà trong đó người dân luôn luôn bị hụt hơi vì vật giá cứ chạy đằng
trước họ một quãng xa. Trong khi hành trang của họ thì bị oằn xuống bởi gánh
nặng thuế má chất chồng, do phải trả những món nợ khổng lồ gây ra bởi sự tham
nhũng, lãng phí và làm ăn kém cỏi của nhà nước.
Cái
gánh ấy còn nặng thêm bởi muôn ngàn nỗi lo nỗi sợ do trót phải sống trong một
cái xã hội mà sự bình an trong tâm hồn, sự an toàn cho bản thân hay những khái
niệm về tự do dân chủ là điều xa xỉ còn sinh mạng con người thì rẻ như bèo.
Với
một gánh nặng như vậy, con người chỉ còn có thể chúi mũi đuổi theo cái vòng cơm
áo hàng ngày. Chẳng hơi đâu mà nghĩ đến giấc mơ xã hội chủ nghĩa hay kịp hoàn
hồn để vui sướng với “những thành tựu rực rỡ nhờ ơn đảng và nhà nước”!
Trong
khi đó, những ai quan tâm đến vận nước, theo thời gian, ngày 2 Tháng Chín trở
thành nỗi xót xa day dứt.
Theo
thời gian, những luận điệu tuyên truyền kiểu như “dù sao đảng cộng sản cũng có
công lao lớn đối với đất nước, dân tộc là đã giành được độc lập, đánh thắng hai
đế quốc to Pháp, Mỹ, thống nhất đất nước, giữ vững sự hòa bình ổn định chính
trị và đưa Việt Nam phát triển như ngày hôm nay...” dần dần không còn thiêng
nữa.
Những
thông tin từng một thời bị bưng bít, những tư liệu lịch sử... đã được tiết lộ
khá nhiều với những ai muốn tìm biết sự thật.
Ðã
từng có những câu hỏi nếu đảng cộng sản không giành được chính quyền, nếu như
không có cái ngày 2 Tháng Chín năm 1945, nếu Việt Nam không đi theo con đường
do đảng cộng sản lãnh đạo... số phận đất nước và dân tộc Việt Nam sẽ như thế
nào.
Tất
nhiên, sẽ không có cuộc chiến tranh với Pháp, không có vụ Cải Cách Ruộng Ðất,
vụ Nhân Văn Giai Phẩm, miền Bắc không phải đói nghèo đến thế do hậu quả của nền
kinh tế bao cấp.
Ðất
nước sẽ không bị chia cắt 2 miền. Không có cuộc chiến tranh Nam Bắc với Mỹ là
đồng minh hỗ trợ cho miền Nam và Liên Xô, Trung Quốc cùng toàn bộ phe xã hội
chủ nghĩa hỗ trợ, tiếp tế cho miền Bắc. Không có cái giá thống nhất phải trả
bằng mấy triệu người ngã xuống và một đất nước hoang tàn.
Không
có những chính sách sai lầm về kinh tế sau chiến tranh dẫn đến việc hàng triệu
người bỏ nước ra đi, hàng triệu người khác nằm lại mãi mãi dưới lòng biển sâu.
Kinh tế miền Nam bị đánh sập lùi lại hàng chục năm và cả nước suýt đứng bên bờ
vực chết đói trước khi mở cửa về kinh tế.
Không
có cuộc chiến Tây Nam với Campuchia và cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc với
Trung Quốc; Hoàng Sa, Trường Sa, thác Bản Giốc, hàng trăm kilomet lãnh thổ dọc
biên giới phía Bắc và hàng trăm dặm lãnh hải không bị mất.
Việt
Nam không bị tụt hậu hàng chục, thậm chí hàng trăm năm so với các nước láng
giềng. Quan trọng nhất, Việt Nam không bị trói chặt, lệ thuộc nặng nề vào Trung
Quốc từ chính trị cho đến kinh tế, và đứng trước nguy cơ bị Trung Quốc xâm lược
như hiện nay...
Nếu
và nếu...
Không
ai có thể quay ngược thời gian, quay ngược bánh xe lịch sử. Cũng chẳng có ích
gì để nhắc mãi những chữ “nếu.”
Chỉ
là để những người lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam, những kẻ bồi
bút, cũng như những ai còn tin vào những gì nhà cầm quyền nói, hiểu rằng có
phải nếu không có đảng thì dân tộc Việt Nam không có được ngày hôm nay hay
ngược lại.
67
năm kể từ ngày đảng cộng sản tuyên bố nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ra đời,
tức nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam bây giờ, chỉ mong sao người dân
ngày càng hiểu ra nhiều vấn đề.
Mong
những ai đã có dịp đi du lịch sang các nước có mô hình thể chế tự do dân chủ,
có thể so sánh người Việt Nam đang sống như thế nào và Việt Nam hiện đang tụt
hậu về mọi mặt ra sao so với nước khác.
Mong
những ai chưa từng đi du lịch bất cứ đâu, nhưng chỉ cần tìm hiểu qua các kênh
thông tin bên ngoài, cũng nhận ra bi kịch của đất nước và sự thiệt thòi của dân
tộc Việt Nam. Và nguy cơ tụt hậu càng xa lẫn nguy cơ mất nước khi còn tiếp tục
đi theo mô hình thể chế chính trị hiện tại do đảng cộng sản lãnh đạo.
Ngay
cả những ai không có cả thì giờ, điều kiện tìm hiểu thông tin bên ngoài, thì
thực tế cuộc sống hàng ngày đã là những câu trả lời sinh động nhất.
Dân
tộc này đã đổ máu quá nhiều, đã hy sinh vài thế hệ cho tham vọng cướp và giữ
chính quyền của đảng cộng sản, nhưng cho đến ngày hôm nay, những ai thực sự
được lợi từ cái giá quá đắt này?
Là
những ông quan to quan nhỏ, tầng lớp tư bản đỏ, những kẻ tiếp tục thay thế tầng
lớp phong kiến địa chủ cường hào ác bá ngày xưa để ngồi lên đầu lên cổ nhân
dân, với mức độ còn tệ hại hơn. Người nông dân, công nhân, dân nghèo thành thị,
công nhân viên chức, trí thức văn nghệ sĩ... tiếp tục bị bóc lột, bị khinh rẻ,
chà đạp.
Ðất
nước chưa bao giờ bị tàn phá đến vậy bởi một hệ thống chính quyền đã tạo ra và
dung dưỡng, bao che cho bọn tham nhũng, bọn cướp ngày ngang nhiên vơ vét, bán
tháo tất cả từ tài nguyên thiên nhiên, tài sản, lãnh thổ lãnh hải của đất nước.
Cho đến từng đồng tiền đóng thuế, tiền gửi tiết kiệm... mồ hôi xương máu của
nhân dân.
Ðất
nước tiếp tục bị tàn phá bởi những kẻ bất tài, ngu dốt và tham lam, phá nát từ
thiên nhiên, môi trường, đạo đức xã hội, văn hóa cho đến cái đẹp, cái thiện,
thế giới tâm linh, nhân tính trong từng con người.
Chỉ
cần nhìn từ cuộc sống trong xã hội Việt Nam hàng ngày cũng có thể nhận ra cái
bi kịch hiện tại vô cùng to lớn của cả dân tộc.
Ðể
hiểu rằng chỉ có người Việt Nam tự cứu lấy mình, cứu lấy dân tộc và đất nước.
Trước
khi quá trình tàn phá được thực hiện trọn vẹn, để lại cho tương lai một đất
nước tan hoang, rỗng ruột và những gánh nợ khổng lồ.
Trước
khi quá trình xâm lược dần dần không tốn một viên đạn của nhà cầm quyền Trung
Quốc cộng với sự tự nguyện cam tâm làm tay sai của nhà cầm quyền Việt Nam hoàn
tất. Và người Việt Nam một buổi sáng thức dậy bàng hoàng nhận ra một chu kỳ Bắc
thuộc mới lại bắt đầu!
No comments:
Post a Comment