Friday, 28 September 2012

CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ (Bùi Thị Minh Hằng)





28-9-2012


Nếu không có cuộc ngăn chặn, bố ráp, đàn áp vô lối của ngày diễn ra phiên xử 3 Blogger của CLB NBTD tại tòa án Nhân Dân thành phố Hồ Chí Minh thì tôi cũng đã định "ỉm đi" câu chuyện này. Bởi dù sao, tôi đến đất Vũng Tàu sinh sống và coi như quê hương thứ 2 của mình. Thậm chí, tôi gắn bó với nơi đây còn hơn cả nơi tôi sinh ra và lớn lên vì thế tôi không muốn làm bất cứ điều gì tệ hại đến độ chút thời gian trong cuộc đời mà con người với con người không thể tha thứ và hòa hợp thông cảm với nhau được. Tôi muốn cảm thông và tha thứ cho cả những kẻ từng độc ác với tôi. Bởi ngay cả trong cơn giận dữ đến cuồng nộ tôi cũng vẫn biết nói với họ những điều mang tính răn dạy rằng: "Trình độ cao thấp có thể còn do nhận thức, sức học và trí thông minh. Nhưng đức độ thì bắt buộc khi làm người phải có".

Nhưng liệu họ có LÀM NGƯỜI được không? Họ có biết dừng tay tội ác hay không? khi mà cứ mỗi ngày, ở khắp nơi họ vẫn cứ điên cuồng gây thêm tội ác chống lại Nhân Dân , chống lại thượng tôn luật pháp, hiến pháp và chống lại những con người vô tội mà chỉ vì lên tiếng đấu tranh, phê phán những hành xử sai trái của họ.
Vẫn biết rằng nói ra mình tiếp tục sẽ bị thêm những trả thù tàn khốc nữa (Họ vẫn đã và đang làm đủ trò với tôi đấy thôi). Nhưng tôi cũng không thể ngồi yên để nhìn đồng bào tôi, đất nước tôi, gia đình tôi cứ ngày càng đắm chìm trong đau thương hận thù, bất công của một bộ phận người trong cái thể chế độc tài tàn bạo mà họ đối đãi với nhau như những kẻ man di mọi rợ không cần biết đến PHẢI -TRÁI -ĐÚNG - SAI.

Tôi muốn nói lên lòng quyết tâm của mình rằng: Cuộc đời này tôi sẽ không chấp nhận những hành xử sai trái man rợ đó. Tôi sẽ tố cáo - Tôi sẽ lên tiếng đấu tranh cho chính nghĩa và lẽ phải. Tôi ủng hộ hết mình những công cuộc xây dựng bảo vệ lợi ích Dân tộc và đất nước.

Nhưng, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những tội ác hay kẻ tội đồ của Nhân Dân.

***

Ngày 1 tháng 7 -2012- chuyện bây giờ mới kể.

Sau khi 4-5 thằng mật vụ xông vào sốc nách tôi lên xe ngay trong sân công an quận 3, mặc dù tôi cương quyết không chịu và cưỡng lại nhưng với sức mạnh "chó đàn" bọn bắt cóc cũng đã thực thi xong việc cưỡng bức tôi lên chiếc xe mang biển số 72 M- ...24 của Vũng Tàu đã "phục sẵn" tại Sài Gòn từ khi nào. Xe chuyển bánh sau khi chúng túm tụm bàn tới bàn lui vì bị tôi la lớn vạch trần mưu đồ bẩn thỉu việc định dùng ma túy vu khống mà không thể có bằng chứng, kể cả việc tên bắt cóc côn đồ có tên Đoàn Văn Phúc luôn áp sát xô đẩy tôi (chắc muốn thừa cơ bỏ ma túy chúng đã chuẩn bị sẵn, nhưng tôi đi người không và quần áo không có túi nên chúng không thể thực hiện ý đồ). Xe chạy chậm chạp như rùa bò qua các con đường hướng ra phía Nguyễn Thị Minh Khai - Điện Biên Phủ... Trời lúc này còn sớm, lại vào ngày chủ nhật nên không khí thật thanh bình, đường SG thưa vắng hiếm thấy. Tên mật vụ tên Thường bắt đầu mở miệng lên giọng: Xã hội bình yên cứ thế này mà phát triển thì tốt quá rồi, cần gì...

Tôi chưa nghe hết câu nhưng biết ngay hắn định nói gì (tôi vốn không bao giờ tự nhận mình là "xuất chúng" nhưng so với những loại người này thì họ chẳng bao giờ có thể hơn tôi về đánh giá "đối phương" mặc dù họ mang tiếng được "đào tạo"). Tôi cười khẩy rồi bắt đầu "tiếp kiến" cái mào đầu của hắn. Tôi nói: Thật thương hại cho những con người mà nhận thức ngắn như anh, đã thế lại còn bị đui mù về hiện tình xã hội nữa, anh thấy "yên bình" à? Động não thử đi, có biết Tây Nguyên đã bị bán cho Tàu, có biết đất nước đã tan da nát thịt? Có biết mẹ VN đã mục ruỗng từng mảng "thịt" bởi sâu mọt đục khoét? Có biết chủ quyền đất nước bị chà đạp? Ngư dân bị bắn chết, giờ đây còn bị chúng mang tài nguyên của mình ra đấu thầu đem bán như chỗ không người không? Yên bình à? đất nước yên bình mà đến nỗi người dân bị "đuổi ra khỏi nhà mình vì mất đất, dân oan đầy rẫy trên cả nước rên xiết bao năm qua, khiếu kiện dài ngày? Yên bình là người dân đóng thuế nuôi đám vô lại như bọn mật vụ các anh để đêm ngày rình rập - bám váy những người dân lương thiện mong có cơ hội biến người ta thành "tội phạm" nhằm tiêu diệt những tiếng nói đấu tranh và vạch trần bộ mặt thật bịp bợm, bưng bít, đê hèn của những kẻ mang danh chính quyền như các anh đang làm đấy sao? Hắn im!

Rồi tôi nói tiếp: "Ông mở mồm ra nói những điều ấy mà không biết xấu hổ, ngượng miệng. Hay ông đui mù và thiểu năng? Ông có biết rằng đằng sau cái mà ông "cảm nhận" nó là "bình yên" thì ông không biết phân tích xem việc các ông dùng tiền thuế của dân vào những việc làm ngu ngốc vô bổ như dùng cho mấy chục con người để theo dõi - canh chừng rồi bắt cóc công dân, thô bạo can thiệp vào tự do đi lại của người ta, làm đảo lộn sinh hoạt cá nhân - vi phạm pháp luật thô bạo, chà đạp quyền con người khiến cho lòng dân phẫn nộ uất hận muốn vùng lên mà ông bảo là bình yên hả? Ông hãy trả lời tôi đi. Các ông dùng quyền và lý do gì để bắt cóc tôi? Hắn nham nhở, chây bửa hay thậm chí ngờ nghệch trả lời tôi không dưới cả chục lần rằng: Chúng tôi không bắt chị. Chúng tôi đưa chị về nhà... Tôi điên người đến không còn giữ nổi lịch sự và bình tĩnh nữa. Tôi đổi cách xưng hô hỏi hắn: Ai khiến mày đưa? Ai nhờ mày đưa? Mày tâm thần hay cả cái thể chế sai khiến mày làm những việc này tâm thần hết rồi? Miệng tôi nói, tay tôi xỉa xói đập vào lưng ghế nơi tên này ngồi. Hắn sừng xộ quát mắng tôi.

Này! Chị đừng có xúc phạm tôi đấy nhé! Nói gì cũng được, nhưng không được xúc phạn tôi. Aí chà! Còn liêm sỉ để biết rằng "bị xúc phạm ư" thế thì hãy trả lời cho tôi biết "Tại sao tôi xúc phạm ông? Tại sao tôi lại phải đụng tới ông nếu như ông không xúc phạm tôi một cách nặng nề và đã hành xử với tôi một cách mọi rợ? Ông nói đi, nói cho mọi người nghe đi..Ông có quyền gì cản trở những quyền tự do con người ? Tự do thân thể, tự do đi lại và làm tất cả những việc không vi phạm pháp luật của một người dân như tôi? Ai cho ông cái quyền chặn đường bắt cóc tôi một cách thô bạo như thế? Muốn bắt phải có lệnh, ông làm công an an ninh bao nhiêu năm rồi? Ông học được những cái gì trong cái nghề của ông? Hay là chỉ học những trò ma cô ma cạo làm chó săn và hành xử trái pháp luật? Thật uổng phí cho mồ hôi nước mắt của nhân dân khi bỏ những đồng tiền thuế mà nuôi những thằng đầu to nhưng thiếu óc như ông... Qúa bức xúc nên tôi mắng mỏ không tiếc lời và không biết mệt.

Ban đầu thì đám bắt cóc do tên Thường chỉ đạo còn tỏ ra hung hăng trấn áp tôi. Nhưng càng đi càng thấy tôi không hề run sợ và thỏa hiệp nên chúng dần mất đi sự hung hãn bản năng của chúng. Phần nhiều thời gian chúng chọn giải pháp im lặng. Có lẽ (tôi tin rằng) cả 5 kẻ trên xe chắc chắn không có tên nào đủ lý lẽ để có thể trả lời những câu chất vấn trong cơn bức xúc đến tột độ của tôi... Chẳng hiểu họ tính toán âm mưu gì mà họ cho xe đi rất chậm, thậm chí họ chạy vòng vèo qua cả Biên Hòa- Bình Dương.

Sau này tôi nghĩ rằng: Lúc đầu bắt tôi cho bằng được nhưng sau đó là tất cả sự bối rối của họ trong việc xử lý tiếp theo.

Trên xe, tôi thấy tên Thường liên tục nhận lệnh từ "trung tâm bán nước" của chúng... Mỗi lần có điện thoại gọi đến hắn lại cúi gập người về phía trước, tay che tai lại để nghe và cố nói nhỏ thông báo. Nhưng vì ngồi cùng trên xe nên tôi vẫn nghe thấy hắn thì thào, cập rập báo cáo cho một nơi nào đó rằng "Úi giời ơi! Nó chửi kinh lắm,... đấy nó đang chửi đấy!" Tôi nghe vậy thì lại gào lên cho to, những mong cho những kẻ nào "chủ mưu" trong vụ bắt cóc tôi phải nghe thấy. Tôi cần chửi thẳng vào những cái mặt ngu muội và những kẻ bất chấp pháp luật cho dù kẻ đó là ai?

Lúc xe chạy được chừng 2 giờ đồng hồ, tôi nghe qua những lời tên Thường trao đổi với đồng bọn thì đoán biết họ đã cho bọn thuộc hạ kia về lục lọi phòng thuê bên khách sạn của tôi tại số 27 đường G phường 4 Q 4. Tôi nghe tên Thường hỏi: "Thế à? Máy tính à? cứ để đấy, niêm phong lại. Hôm nào tôi quay lên chứ bây giờ về rồi không quay lai được" Qua những nội dung ấy tôi biết đám lâu la kia đã tự ý lục lọi phòng tôi và tôi tuyên bố:

Tôi sẽ tố cáo việc ông bắt cóc tôi để dàn dựng cho đồng bọn ông xâm phạm và lục soát chỗ ở của tôi một cách trái phép. Tôi sẽ hoàn toàn không chịu trách nhiệm gì nếu các ông vu khống cho tôi bất kể tội trạng gì khi các ông cố tình lục xét chỗ ở của tôi mà không có mặt tôi như thế! (Vì khi ở công an quân 3 tôi nghe tên Phúc trả lời rằng: chúng tôi tình nghi chị mang ma túy, thật khốn nạn!) Và lúc này tôi sỉ vả họ không tiếc lời, bởi không còn gì để phải kiêng nể khi mà một lũ công an, an ninh đã hiện nguyên hình là đám cướp đầu trâu mặt ngựa. Làm sao tôi có thể tôn trọng hay phục tùng khi mà họ không có một tư cách gì còn xót lại để người dân như tôi phải tôn trọng và kiêng nể họ cả.

Thật trái với vị thế hiên ngang của những người công chính hay những kẻ có đủ chức quyền. Nghe tôi phản ứng dữ dội như thế tên Thường này vội vàng chối bay chối biến rằng "ai lục phòng chị? chỉ là đưa anh Đức kia về lấy đồ của anh ấy (Đức đi chung với tôi và bị bắt cùng tôi, nhưng Đức ở phòng khác). An ninh gì mà hèn thế? Người của nhà nước chính quyền mà sao hèn mạt thế? Nói rồi chối, cũng có khác đi được gì đâu khi việc cưỡng chế, bắt cóc tôi giữa đường đã nói lên tất cả bản chất vụ việc...

Lòng vòng gần 6 tiếng đồng hồ để đồng bọn tổ chức chiếm đoạt tài sản của tôi xong họ chạy xe thả tôi về ngay cửa nhà tôi tại 106 Lê Hồng Phong - Vũng Tàu

Đã làm những trò đốn mạt vi phạm pháp luật nhưng với bản chất lưu manh, đổi trắng thay đen nên những tên này lại muốn giở trò gì khi cho gọi phường xã tới chứng kiến và còn tổ chức quay phim lại. Nhưng ngay chính tay công an khu vực sau đấy cũng gọi điện hỏi tôi vì "không biết chuyện gì xảy ra".

Hóa ra, bấy lâu nay bộ quân phục họ mặc trên người, cái danh xưng CAND mà họ sử dụng tất cả chỉ là tấm áo giáp che đậy cho họ để họ có điều kiện làm những việc vi phạm pháp luật mà không ai có quyền xử lý. Những hành xử của họ trắng trợn đến nỗi ngỡ ngàng, bởi họ nhân danh pháp luật mà họ lại làm những việc bất chấp pháp luật đến tàn tệ như thế. Thử hỏi, ai sẽ là người xử lý họ đây? Và tôi hiểu thế nào là nỗi đau của những đồng bào tôi khi ai đó rơi vào tay những kẻ như đám âm binh cô hồn này. Có lẽ, qua những lần bị họ bắt bớ, qua mỗi khoảng thời gian đối mặt với những tên an ninh mật vụ mà tôi đúc kết ra một điều rằng: Trong hệ thống công quyền không nơi nào con người lại tàn ác, xấu xa và đê tiện như đám an ninh mật vụ rồi mới tới đám công an cảnh sát... Mà thực ra, trong đám cảnh sát kia may ra tôi còn nhìn ra những con người có chút tính người chứ thật sự những tên mật vụ lang sói thì tôi chưa hề tìm đâu hay nhìn ra ở chúng một chút gì cặn bã của cái gọi là lương tâm.

Trước đây, tôi chỉ nghe nhiều người kể lại, nhưng tôi chưa thấy nhiều người dám đứng lên vạch trần sự thật bất lương ấy ra cho nên thực lòng rằng tôi vẫn bán tín bán nghi. Tôi không tin nổi trong xã hội này lại tồn tại một cơ quan cho phép những kẻ này lộng hành đến độ bất chấp tất cả như vậy. Tôi không tin rằng, một con người bình thường có thể làm những chuyện đồi bại với con người như thế, mà sự thật toàn là những chuyện Tàn ác và độc địa. Nào là bắt cóc - nào là vu khống - dựng chuyện - tạo bằng chứng giả - Nào là theo dõi khủng bố dưới mọi hình thức thậm chí không từ cả thủ đoạn sát hại tính mạng con người (Đổ xăng vào nhà tôi lúc đêm khuya nhưng chưa kịp đốt thì bị tôi phát hiện). Và chỉ trong hơn một năm qua, từ một con người bị mất đất, mất nhà thờ Cha, tôi đi kiện đòi công lý. Từ một con người có trách nhiệm với xã hội với nhân dân biết xót đau vận mệnh Dân Tộc đất nước tôi xuống đường đi biểu tình vì biển đảo để rồi tôi không những không thể tìm ra công lý - pháp luật cho bản thân mình, chưa thể đòi lại nơi thờ cúng của Cha đã mất mà trái lại tôi bị bắt bớ tù đày một cách vô luân vô luật. Tôi bị trả thù một cách bất công tàn độc bằng tất cả những trò bỉ ổi đến đê tiện, mà cho tới lúc này tôi không còn gì để mà che đậy bởi vì ai ai cũng biết.

Cả cuộc đời tôi chỉ biết sống đúng, sống tốt và sẻ chia (bao năm qua tôi đi làm từ thiện ở khắp nơi từ nam chí bắc tôi không một lần vi phạm pháp luật, và thật tế địa phương nơi tôi sống hơn 20 năm đã phải cúi đầu khi đối diện với tôi, bởi họ không thể làm những điều bịa đặt mà nói về tôi như cái kịch bản nhẫn tâm và vô luân của báo đài dưới sự chỉ đạo của bàn tay đen an ninh, mật vụ. Họ không thể trắng trợn để đi rỉ tai từng hàng xóm của tôi rằng "đừng dính líu quan hệ với nó, nó là phản động đấy, nó sida đấy. Họ không thể mặt dày mày dạn mà vô lý cấm đoán những mối quan hệ tình cảm của những người thân với tôi trong bao năm qua. Họ không thể là những con người chỉ biết làm những trò mọi rợ như là nói xấu sau lưng - đe dọa ngầm - dọa nạt cấm đoán vô lối cả việc không cho tiệm in có thể in cho tôi những tài liệu đơn từ cũng như bằng chứng tố cáo. Họ cũng không bỉ ổi đến độ định dùng con tôi để hại tôi như việc tên Thường an ninh Vũng Tàu đã khống chế con tôi, dọa dẫm bắt cháu nhận 1 số điện thoại lạ là của mẹ để chúng vu cho tôi nhắn tin đe dọa một người. Trong khi đó, bản thân tôi bị hàng ngàn tin nhắn đe dọa đến nỗi tôi đã phải 3 lần viết đơn cầu cứu cơ quan công an vì thậm chí chúng đe dọa cả bạn bè tôi nên ai cũng biết. Xong, tất cả đều không có nơi nào giải quyết. Chỉ càng ngày càng thấy tôi bị trả thù một cách tàn độc hơn. Họ đã bắt cóc tôi và giam giữ tôi 5 tháng trời không một bản án. Họ đã đối xử với tôi hết sức tồi tệ không giống như một con người. Họ chỉ còn có nước chưa thể giết được tôi đi để tiếng nói đấu tranh này vĩnh viễn không còn nữa. Chắc chắn, đây là điều họ rất mong muốn. Bởi dù đã làm hết cách mà vẫn không thể bỏ tù hay buộc tôi im miệng nên kể cả phải thả tôi về thì họ vần luôn khủng bố nhiễu sách tôi bằng bất cứ thủ đoạn nào có thể: Nào là lén lút ném đồ dơ chất bẩn vào nhà hết lần này qua lần khác. Nào thì bắt cóc công khai, nào là đổ xăng dọa đốt, nào là tấn công dọc đường, nào là nặc danh chửi bới trên điện thoại email... Không còn một thủ đoạn nào mà họ chưa áp dụng... Họ nghĩ rằng không ai biết việc họ làm ư? Họ đã nhầm!

Tôi đã không còn e sợ hay ngại ngần khi chỉ thẳng mặt tên Thường an ninh mà nói rằng: "Ngoài tàn độc và vô học ra các ông chẳng thể có được một trò gì trí tuệ cho chúng tôi nể phục cả. Các ông không thể khuất phục được những người như tôi bởi các ông không có chính nghĩa và để mất Nhân Dân. Vĩnh viễn các ông sẽ không bao giờ cai trị người dân bằng sự tàn bạo, độc ác mà bất chấp và chà đạp lên pháp luật được đâu.

Ngày 24-9-2012, lại một lần nữa tôi chứng kiến những hành xử đàn áp đến kinh hồn và vô lối trong phiên tòa xử 3 blogger bất đồng chính kiến. Gíá như tôi không bao giờ gặp những hành xử của công an, mật vụ chính quyền từng làm với mình thì có lẽ cũng như bao người dân, tôi cũng hoài nghi về những điều nói về họ. Nhưng với tôi giờ đây sẽ không bao giờ cho tôi có lại lòng tin vào cách hành xử của công an, an ninh mật vụ. Bởi trong con mắt tôi, họ thật sự là những kẻ tội đồ kinh tởm nhất vì họ dám làm tất cả những gì ghê sợ và tàn bạo, bất chấp luật pháp, bất chấp luân thường đạo lý để "tiêu diệt" một hay nhiều con người mà họ cho rằng người đó có thể là mối "an nguy" cho lợi ích cá nhân của họ.

Nghĩ đến bao nhiêu số phận con người công chính bị đọa đày. Nghĩ tới những đau thương uất hận mà bao gia đình phải gánh chịu. Nghĩ tới nhưng mất mát bằng chính cả tính mạng con người không gì bù đắp nổi thì tôi không thể ngồi yên hay tiếp tục im lặng chịu đựng được nữa.
Trong tôi không thể có được sự căm thù đến độ muốn tiêu diệt họ như họ từng làm với chúng tôi, bởi tôi là con người đang có chính nghĩa và tôi chỉ muốn bảo vệ cho pháp luật.

Nhưng tôi cần làm gì và sẽ phải bắt đầu từ đâu khi luật pháp của dân tôi đang nằm trong tay những con người không có chính nghĩa - bỏ qua pháp luật và có thừa sự độc ác nhẫn tâm như thế này???






1 comment:

View My Stats