Chủ nghĩa nào là điểm
đến cuối cùng của nhân loại?
Phạm Minh Phụng | Luật
Khoa tạp chí
Sep
17, 2024
https://www.luatkhoa.com/2024/09/chu-nghia-nao-la-dich-den-cuoi-cung-cua-nhan-loai/
Quyển
sách "The End of History and the Last Man". Đồ họa: Đ.T/ Luật Khoa.
Chuyên
mục Đọc sách cùng Đoan Trang tuần này xin giới thiệu quyển
sách "The End of
History and the Last Man" của nhà nghiên cứu chính trị, triết gia Francis Fukuyama
(Đại học Stanford, Mỹ). [1] Tựa đề của cuốn này thường được dịch là "Sự cáo chung của lịch sử và con người
cuối cùng".
Cuốn
sách này được xuất bản lần đầu vào năm 1992, tiếp nối tiểu luận nổi tiếng có
tên "The end of
history"
của cùng tác giả vào năm 1989. Cuốn sách này cũng gây nhiều tranh cãi khi
Fukuyama lập luận rằng nền dân chủ tự do sẽ là điểm kết thúc của quá trình phát
triển chính trị và lịch sử, hay còn gọi là "sự cáo chung của lịch sử".
Đối với Fukuyama, lịch sử là một khát vọng, lý tưởng, chứ không phải chỉ đơn
thuần miêu tả những gì đang xảy ra.
Fukuyama
đưa ra lập luận của mình trong bối cảnh chế độ cộng sản thoái trào và nền dân
chủ bắt đầu phát triển ở nhiều quốc gia, đặc biệt là sau khi Bức tường Berlin sụp
đổ vào năm 1989.
Tuy
nhiên, nhiều năm sau đó, quan điểm của Fukuyama bị nhiều người chỉ trích, nhất
là khi thế giới chứng kiến hiện tượng suy thoái của các nền dân chủ trên thế giới
(democratic recession), ngày càng nhiều quốc gia trở lại chế độ độc tài hoặc gặp
thách thức trong việc duy trì nền dân chủ. Một số học giả cho rằng quan điểm của
Fukuyama về lịch sử thực chất cũng chỉ là phản ánh góc nhìn bảo thủ của riêng
ông. [2]
Ở
bài này, người viết sẽ tóm tắt những nội dung chính của cuốn sách và giải thích
vì sao nhiều dự đoán của Fukuyama vẫn có giá trị cho đến ngày nay.
Trong
phần đầu của cuốn sách, Fukuyama phân tích khái niệm "sự cáo chung của lịch
sử". Ông lập luận rằng nền dân chủ tự do là điểm đích cuối cùng của sự
phát triển chính trị vì nó đã giành được thắng lợi trong cuộc chiến văn hóa và
tri thức. Chưa kể, nó có những yếu tố để đảm bảo cho cuộc sống ý nghĩa, an
toàn, đó là tự do, công lý, sự giàu có và sự tôn trọng cá nhân.
Fukuyama
cho rằng nền dân chủ tự do là hình mẫu lý tưởng tối ưu. Góc nhìn này của ông được
lấy cảm hứng từ Immanuel Kant và Georg Wilhelm Friedrich Hegel, khác với quan
điểm của Karl Marx và nhiều triết gia tả khuynh trước năm 1980, những người cho
rằng chủ nghĩa cộng sản mới là điểm đích cuối cùng của nhân loại vì nó hứa hẹn
chấm dứt đấu tranh giai cấp.
Sự
gia tăng số lượng các quốc gia dân chủ và việc các chế độ cộng sản phải mở cửa
kinh tế (như Việt Nam trong thời kỳ Đổi Mới) đã phần nào chứng minh kết luận của
Fukuyama.
Mặc
dù nêu nhiều ưu điểm của nền dân chủ tự do, nhưng Fukuyama cũng dự báo nền dân
chủ có thể khiến công dân trở nên thờ ơ về chính trị và gây ra sự phân hóa
trong xã hội, nhất là khi con người cảm thấy thiếu sự công nhận từ cộng đồng mà
họ đang sống (thymos).
Khi
đó, chế độ độc tài có thể hấp dẫn hơn vì nó thường đưa ra các mục tiêu chính
cho con người. Ví dụ, chủ nghĩa cộng sản hứa hẹn công bằng giữa các giai cấp,
chủ nghĩa phát xít khẳng định sự ưu việt của một dân tộc, v.v.
Trong
quyển sách này, Fukuyama dành nhiều trang giới thiệu khái niệm "con người
cuối cùng" (the Last Man), để miêu tả trạng thái của những cá nhân sống
trong nền dân chủ tự do, nơi mà họ có thể cảm thấy thiếu mục đích và động lực.
Fukuyama
cũng nhận thấy rằng sự nổi lên của chủ nghĩa xã hội hoặc sự ủng hộ của nhiều
người đối với các chế độ độc tài phần nào đó đã phản ánh sự thất vọng với nền
dân chủ hiện tại. Chẳng hạn, một cuộc khảo sát vào năm 2018 ở Úc cho thấy 63%
sinh viên đại học ủng hộ chủ nghĩa xã hội và tổ chức Fraser tại Anh vào năm
2023 cũng phát hiện rằng 53% thanh niên từ 18 - 34 tuổi có quan điểm tương tự.
[3] [4]
Ông
cũng dự đoán chính xác rằng xã hội sẽ có sự phân hóa sâu sắc dựa trên dân tộc,
tôn giáo, giới tính, v.v. Chúng ta có thể thấy cựu tổng thống Donald Trump đã
thắng trong cuộc bầu cử Mỹ vào năm 2016 vì bà Hillary Clinton chỉ kêu gọi các
nhóm thiểu số (như người da đen, phụ nữ) và bỏ qua các khu vực khác. [5] [6]
Hay gần đây hơn, cuộc bạo loạn tại Southport (30/7 - 5/8) ở Anh có nguồn cơn từ
làn sóng bài Hồi giáo, v.v. [7]
Nhưng
nếu vậy, có phải chủ nghĩa cộng sản đang lật ngược thế cờ không?
Không
hẳn.
Fukuyama
giải thích rằng nền dân chủ sẽ không dễ dàng bị phá vỡ một sớm một chiều vì các
vấn đề như tội phạm, nghèo đói, v.v. Trong khi đó, các chế độ độc tài không có
giải pháp nào hoàn hảo để xử lý vấn đề khủng hoảng lãnh đạo (bad emperor
problem). [8]
Fukuyama
nhấn mạnh việc duy trì và phát triển nền dân chủ là một thách thức lớn, nhưng
khó khăn có thể được giải quyết bằng cách giảm bạo lực và cải thiện sự hiểu biết
lẫn nhau giữa các nhóm xã hội.
Nếu
chúng ta giữ vững niềm tin vào tự do, công lý và nhân phẩm, thì nền dân chủ sẽ
chiến thắng. Nói cách khác, chính chúng ta sẽ quyết định khi nào lịch sử kết
thúc.
-----------------------------
Đọc
thêm:
Cuốn sách
“Retrofitting Leninism - Participation without democracy” mang đến cái nhìn sâu
sắc về việc Trung Quốc đã cải cách chủ nghĩa Lênin trong thời đại số hóa, còn
được gọi là Chủ nghĩa Lênin 2.0.
No comments:
Post a Comment