Thursday, 1 July 2021

ÂM MƯU CHỐNG LẠI TRUNG HOA? (Wang Jisi - Foreign Affairs)

 



Âm mưu chống lại Trung Hoa?

Wang Jisi   -   Foreign Affairs   

Trần Giao Thủy, dịch thuật

JUNE 29, 2021 

https://dcvonline.net/2021/06/29/am-muu-chong-lai-trung-hoa/

 

Nếu Hoa Kỳ và Trung Hoa không kiềm chế được sự cạnh tranh của họ, thế giới sẽ phải đối phó với sự chia rẽ, bất ổn và xung đột.

 

https://cdn-live.foreignaffairs.com/sites/default/files/styles/x_large_1x/public/images/2021/06/17/RTXWO8X.jpg?itok=zvGuceXu

Beijing, China, January 2011. Jason Lee / Reuters

 

Cái nhìn của Bắc Kinh về sự đồng thuận mới của Washington

 

Hoa Kỳ và Trung Hoa đang bị kéo vào một cuộc cạnh tranh có thể lâu hơn, lớn hơn và khốc liệt hơn bất kỳ cuộc cạnh tranh quốc tế nào khác trong lịch sử hiện đại, kể cả Chiến tranh Lạnh. Ở cả hai quốc gia, người ta e rằng cuộc tranh giành có thể leo thang thành xung đột. Trong mười năm qua, sự đồng thuận ở Washington đã thay đổi dứt khoát theo hướng đối đầu hơn đối với Bắc Kinh, một tiến trình đạt đến đỉnh điểm dưới thời chính quyền Trump, đã thể hiện thái độ thù địch công khai với Trung Hoa và phỉ báng Đảng Cộng sản Trung Hoa (ĐCSTH). Sự thay đổi chính quyền gần đây ở Hoa Kỳ đã tạo ra một giọng điệu khác, nhưng không phải là một sự thay đổi lớn về bản chất: Hướng dẫn Chiến lược An ninh Quốc gia Tạm thời của chính quyền Biden công bố vào tháng 3, khẳng định rằng Trung Hoa “là đối thủ duy nhất có khả năng kết hợp sức mạnh kinh tế, ngoại giao, quân sự và kỹ thuật của mình để xây dựng một thách thức lâu dài đối với một hệ thống quốc tế ổn định và cởi mở.” Nhiều người ở Washington cho rằng sự đồng thuận mới cứng rắn hơn này đối với Trung Hoa đã xuất hiện để đáp lại những hành động quyết đoán hơn, thậm chí gây hấn hơn từ phía Bắc Kinh: theo quan điểm của họ, Trung Hoa đã buộc Hoa Kỳ phải có lập trường cứng rắn hơn.

 

Đường lối chính thức của ĐCSTH vẫn là quan hệ song phương cần được hướng dẫn bằng nguyên tắc “không xung đột, không đối đầu, tôn trọng lẫn nhau và hợp tác cùng có lợi” như Chủ tịch Trung Hoa Tập Cận Bình đã mô tả trong cuộc điện đàm đầu tiên với Tổng thống Hoa Kỳ Joe Biden, vào tháng Hai. Tuy nhiên, cũng như quan điểm của Mỹ về Trung Hoa ngày càng cứng rắn trong những năm gần đây, giới chức Trung Hoa đã có cái nhìn xem thường Mỹ hơn trước. Hiểu biết thông thường ở Bắc Kinh cho rằng Hoa Kỳ là thách thức bên ngoài lớn nhất đối với an ninh quốc gia, chủ quyền và sự ổn định nội bộ của Trung Hoa. Hầu hết giới quan sát Trung Hoa hiện nay đều tin rằng Hoa Kỳ đang kiềm chế Trung Hoa bằng mọi cách có thể được do sự sợ hãi và đố kỵ. Và mặc dù giới tinh hoa lập chính sách của Mỹ nhận thức rõ ràng rằng quan điểm đó đã có ảnh hưởng ở Trung Hoa như thế nào, nhưng nhiều người trong số họ bỏ lỡ thực tế rằng từ quan điểm của Bắc Kinh, chính Hoa Kỳ — chứ không phải Trung Hoa — đã vun sới môi trường đối nghịch mới này, đặc biệt là bằng cách thực hiện việc mà ĐCSTH coi là một chiến dịch can thiệp vào công việc nội bộ của Trung Hoa kéo dài hàng chục năm với mục tiêu làm suy yếu khả năng nắm quyền của đảng cộng sản. Hiểu rõ hơn những quan điểm khác biệt này về lịch sử gần đây sẽ giúp hai nước tìm ra cách quản lý sự cạnh tranh giữa họ và tránh một cuộc xung đột tàn khốc mà không ai mong muốn.

 

CẢ HAI ĐỀU KHÔNG ƯA NHAU

 

Không khó hiểu tại sao những viên chức Mỹ coi Trung Hoa là một đối thủ cạnh tranh. Hầu hết giới phân tích ước tính rằng vào cuối năm 2021, GDP của Trung Hoa sẽ tương đương với khoảng 71% GDP của Hoa Kỳ. Để so sánh, vào đầu những năm 1980, trong Chiến tranh Lạnh, GDP của Liên Xô chỉ bằng 50% GDP của Hoa Kỳ. Trong khi đó, Trung Hoa đã thay thế Hoa Kỳ trở thành điểm đến lớn nhất của đầu tư nước ngoài. Người Mỹ ngày càng cảm thấy rằng trong cuộc cạnh tranh với Trung Hoa, động lượng đang ở phía Bắc Kinh.

 

Khi Trung Hoa ngày càng giàu có và hùng mạnh hơn, Hoa Kỳ các chính trị gia hy vọng với vẻ ngoài cứng rắn đã chỉ trích gay gắt ĐCSTH và đã dựa trên những lo ngại của công chúng về sự mất cân bằng thương mại giữa Mỹ và Trung Hoa, và việc Trung Hoa bị cáo buộc tấn công những cơ chế Mỹ và đánh cắp bí mật thương mại, và nhập cư bất hợp pháp của người Trung Hoa. Năm 2020, Tổng thống Donald Trump liên tục cáo buộc Trung Hoa phát tán mầm bệnh gây ra dịch COVID-19, và gọi nó là “virus Trung Hoa” và vẫn còn nghi ngờ Bắc Kinh đã đánh lừa thế giới về nguồn gốc của virus. Đến thời Biden, luận điệu chính thức của Hoa Kỳ về Trung Hoa đã bớt hiếu chiến hơn nhưng vẫn phản ảnh tâm trạng chống đối. Trong cuộc họp báo đầu tiên vào tháng 3, Trung Hoa có

“mục tiêu tổng thể là trở thành quốc gia hàng đầu thế giới, quốc gia giàu có nhất thế giới và quốc gia quyền lực nhất thế giới. Điều đó sẽ không xảy ra trong thời đại của chính quyền của tôi, bởi vì Hoa Kỳ sẽ tiếp tục phát triển và mở mang.” (Joe Biden)

 

Sự nghi ngờ Trung Hoa hầu như không chỉ dành cho quan chức và giới tinh hoa Hoa Kỳ. Theo Trung tâm Nghiên cứu Pew, vào mùa thu năm ngoái, 73% người Mỹ được hỏi đã lập kỷ lục có quan điểm tiêu cực về Trung Hoa. Điều này một phần có thể phản ảnh sự thay đổi thế hệ. Những người Mỹ lớn tuổi có khuynh hướng xem những người đồng cấp Trung Hoa của họ là sinh viên hoặc đối tác cấp dưới, mong muốn học hỏi kinh nghiệm của người Mỹ. Tuy nhiên, những người Mỹ trẻ hơn đang đối đầu với một Trung Hoa quyết đoán hơn nhiều, và họ có thể ít gia trưởng hơn — và theo một cách nào đó, ít thiện cảm hơn — đối với những người đồng cấp Trung Hoa của họ. Trong khi đó, ở Hoa Kỳ đã có ​​sự gia tăng đáng báo động về bạo lực có động cơ chủng tộc và lời nói căm thù nhắm vào những người gốc châu Á, và một số người trong giới phân tích tin rằng khuynh hướng này có liên quan đến việc quan hệ của nước Mỹ ngày càng tồi tệ hơn đối với Trung Hoa. Trong hơn năm triệu người gốc Hoa sống ở Hoa Kỳ ngày nay, hơn ba triệu trong số họ sinh ra ở Trung Hoa. Và trước khi bắt đầu đại dịch, Hoa Kỳ các trường cao đẳng và đại học đã đón gần 400.000 sinh viên đến từ Hoa lục. Những người này và cộng đồng mà họ hình thành thường được coi là cầu nối giữa hai quốc gia. Tuy nhiên, càng ngày, sự hiện diện của họ và sự đối xử mà họ nhận được có thể trở thành nguồn gốc của xích mích :

 

Hầu hết giới quan sát Trung Hoa hiện nay tin rằng Hoa Kỳ kiềm chế Trung Hoa do sự sợ hãi và đố kỵ

 

Tại Hoa Kỳ, sự trỗi dậy của Trung Hoa là nguồn gốc gây ra chứng đau dây thần kinh và lo lắng. Không có gì đáng ngạc nhiên, ở Trung Hoa, vị thế ngày càng tăng của họ là nguồn gốc của sự tự tin và tự hào. Tập nói với một nhóm cán bộ cao cấp của ĐCSTH vào tháng Giêng :

 

“Khi thế giới phải đối diện với bất an chưa từng có, thời gian và động lượng đều đứng về phía Trung Hoa.”

 

Giới chức cộng sản Trung Hoa dường như ngày càng cảm thấy được khuyến khích khi đương đầu với Washington. Vào tháng 3, Yang Jiechi (Dương Khiết Trì) — một ủy viên Bộ Chính trị và một chuyên gia ngoại giao kỳ cựu của Trung Hoa — đã gây chú ý tại một cuộc họp cao cấp gây tranh cãi giữa Mỹ và Trung Hoa ở Alaska; tại đó  ông công khai khiển trách các giới chức Mỹ có mặt vì đã nói chuyện với Trung Hoa “một cách trịch thượng” và khẳng định rằng “Hoa Kỳ không có đủ điều kiện. . . để nói với Trung Hoa từ một vị thế mạnh.”

 

Trong năm qua, niềm tin của Trung Hoa đã được củng cố bằng một loạt những điểm trái ngược hoàn toàn với Hoa Kỳ. Theo số liệu của chính phủ Hoa lục, đến giữa tháng 5, số người Hoa Kỳ chết vì COVID-19 là gần 600.000 người, trong khi Trung Hoa — với dân số đông hơn nhiều — đã chết ít hơn 5.000 người. Trong những năm gần đây, Hoa Kỳ đã cung cấp một loạt những bản tin về các vụ xả súng hàng loạt, sự tàn bạo của cảnh sát và tình trạng bất an ở đô thị — một mức độ hỗn loạn và bạo lực không thấy ở Trung Hoa. Và những tranh cãi xung quanh cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ năm 2020, với đỉnh điểm là cuộc tấn công vào ngày 6 tháng 1 của những kẻ bạo loạn nhằm lật ngược thất bại của Trump, cho thấy mức độ bất an chính trị và xã hội cao ở Hoa Kỳ, đặc biệt là so với trật tự và khả năng dự đoán của hệ thống Trung Hoa. Trong hoàn cảnh đó, nhiều nhà phân tích Trung Hoa nêu bật tình trạng rối loạn chính trị, bất bình đẳng kinh tế xã hội, chia rẽ sắc tộc và chủng tộc, và sự trì trệ kinh tế đang gây ra cho Hoa Kỳ và các nền dân chủ phương Tây khác. Họ cũng chỉ ra rằng nhiều nước đang phát triển và các nước xã hội chủ nghĩa trước đây mô phỏng theo mô hình phương Tây sau Chiến tranh Lạnh không có phong độ tốt, và họ lưu ý rằng Afghanistan và Iraq, hai nơi mà Hoa Kỳ đã can thiệp mạnh mẽ nhất, tiếp tục bị ảnh hưởng như thế nào, nghèo đói, bất ổn và bạo lực chính trị. Vì tất cả những lý do này, nhiều người Trung Hoa, đặc biệt là thế hệ trẻ, cảm thấy hoàn toàn có lý khi đối đầu với áp lực của Mỹ bằng sự tự tin và thậm chí cảm giác chiến thắng bất chấp tất cả.

 

BÀN TAY LÔNG LÁ

 

Bên dưới những quan điểm cứng rắn gần đây của Trung Hoa về Hoa Kỳ là nguồn gốc sâu xa hơn của sự đối kháng. Trong mắt Trung Hoa, mối đe dọa đáng kể nhất đối với chủ quyền và an ninh quốc gia của Trung Hoa từ lâu đã là Hoa Kỳ. can thiệp vào công việc nội bộ của nước này nhằm thay đổi hệ thống chính trị của Trung Hoa và phá hoại ĐCSTH. Người Mỹ thường không đánh giá được tầm quan trọng của lịch sử này đối với các đối tác Trung Hoa và mức độ nó tiêu biểu cho quan điểm của Bắc Kinh về Washington.

 

Việc ĐCSTH lên nắm quyền vào năm 1949 đã xóa sạch quan hệ chính trị, kinh tế và văn hóa của Hoa Kỳ với Hoa lục. Để đáp lại nỗ lực của Washington nhằm be bờ và cô lập Trung Hoa, Bắc Kinh đã lập liên minh với Moscow và đã trực tiếp chiến đấu với Hoa Kỳ trong Chiến tranh Đại Hàn. Vào khoảng thời gian đó, ĐCSTH đã tiến hành một cuộc vận động ý thức hệ nhằm loại bỏ tư tưởng “thân Mỹ, sợ Mỹ và tôn thờ Mỹ” trong giới học thức người Trung Hoa. Vào giữa những năm 1950, ĐCSTH đã lưu ý khi Hoa Kỳ và đồng minh của Mỹ ủng hộ các cuộc nổi dậy chống cộng sản ở Hungary và Ba Lan do Liên Xô thống trị. Trong hai mươi năm tiếp theo, bảo vệ chống lại sự lật đổ của phương Tây và ngăn chặn “diễn biến hòa bình” hướng đến chủ nghĩa tư bản và dân chủ hóa kiểu phương Tây vẫn là hàng đầu trong chương trình nghị sự của ĐCSTH.

 

Vào cuối những năm 1970, chính sách “cải cách và mở cửa” của Đặng Tiểu Bình đã mở ra một cuộc thay đổi chính trị mạnh mẽ và dẫn đến sự nồng ấm hơn trong quan hệ Mỹ-Trung. Các hoạt động thương mại và liên kết xã hội dân sự giữa hai nước bùng nổ vào những năm 1980. Tuy nhiên, những mối quan hệ chặt chẽ hơn đó cũng khiến Trung Hoa nghi ngờ rằng người Mỹ có ý định gieo mầm bất đồng chính kiến ​​ở Trung Hoa và cuối cùng lật đổ ĐCSTH. Phương tiện truyền thông Mỹ đưa tin dữ dội về các cuộc biểu tình trên Quảng trường Thiên An Môn năm 1989 và các lệnh trừng phạt mà Washington và các đồng minh áp dụng đối với Bắc Kinh sau cuộc đàn áp đó đã khẳng định mối lo ngại của đảng CSTH về ý định của Mỹ.

 

Kể từ đó, bất cứ khi nào ĐCSTH gặp bất ổn chính trị trong nước, họ đều tin rằng có bàn tay lông lá của Hoa Kỳ đàng sau. Vào cuối những năm 1990, sau khi Bắc Kinh đàn áp Pháp Luân Công, một tổ chức mà ĐCSTH đã xác định là “tà giáo”, lãnh đạo của tổ chức này và một số tín đồ đã trốn sang Hoa Kỳ và thành lập một thành trì ở đó, và Hoa Kỳ. Hạ viện đã tố cáo “cuộc đàn áp” của Trung Hoa đối với nhóm này và những tín hữu của họ. Hoa Kỳ cũng đã đón tiếp và kiên trì ủng hộ một số nhân vật bất đồng chính kiến ​​của Trung Hoa. Vào tháng 10 năm 2010, Lưu Hiểu Ba, một trí thức nổi tiếng và là người phê bình ĐCSTH gay gắt, đã được trao giải Nobel Hòa bình. Hạ viện Mỹ đã chúc mừng Liu và kêu gọi Trung Hoa thả ông ta khỏi tù. Ở Trung Hoa, người ta tin rằng các chính khách Mỹ đã thúc đẩy Ủy ban Nobel trao giải cho Lưu Hiểu Ba.

 

https://cdn-live.foreignaffairs.com/sites/default/files/styles/large_2x/public/images/2021/06/09/RTR1YAQ1.jpg?itok=mtT2T4tP

Đốt cờ Trung Hoa ở Lhasa, Tây Tạng, tháng 3 năm 2008. Kenneth Leung / Reuters

 

Giới chức Trung Hoa đặc biệt khó chịu với những gì họ cho là can thiệp của Mỹ vào các vùng khó trị của Trung Hoa. Năm 2008, khi một cuộc bạo động diễn ra ở Lhasa, thủ đô của Tây Tạng, ĐCSTH coi bạo lực là hậu quả có chủ đích của sự hỗ trợ từ lâu của Hoa Kỳ với những người ly khai Tây Tạng sống ở nước ngoài do Đạt Lai Lạt Ma dẫn đầu; người mà Mỹ đã tổ chức chín cuộc họp với tổng thống Hoa Kỳ từ năm 1991 đến năm 2008. Truyền thông nhà nước Trung Hoa vào đầu năm 2009 khẳng định rằng “nhóm Đạt Lai trên thực tế đã trở thành một công cụ cho Hoa Kỳ. can thiệp thô lỗ vào công việc nội bộ của Trung Hoa và cố gắng chia rẽ Trung Hoa.”

 

Vào năm 2018, Trump đã ban hành một đạo luật yêu cầu Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ trừng phạt các viên chức Trung Hoa cấm người Mỹ đi lại tự do đến Tây Tạng, một hành động mà Bộ Ngoại giao Trung Hoa lên án là “can thiệp thô bạo vào nội bộ của Trung Hoa.”

 

Gần đây, khu vực Tân Cương phía tây Trung Hoa đã trở thành một nguồn xích mích lớn. Bắc Kinh cáo buộc rằng các cuộc bạo động ở đó vào tháng 7 năm 2009 đã được nước ngoài lên kế hoạch và tổ chức và giới hoạt động Uyghur ở Hoa Kỳ nhận được sự khuyến khích và hỗ trợ của nhà chức trách và tổ chức Hoa Kỳ đã hành động như một “bàn tay đen” khuấy động tình trạng bất an. Vào năm 2019, các nhóm nhân quyền ở Hoa Kỳ đã cáo buộc ĐCSTH tham gia vào việc giám sát và tra tấn người Uyghur và các nhóm thiểu số Hồi giáo khác, đồng thời giam giữ ít nhất một triệu người trong các trại ở Tân Cương. Vào năm 2020, Quốc hội Hoa Kỳ đã thông qua luật yêu cầu chính phủ liên bang báo cáo về các vụ đàn áp trong khu vực. Và vào tháng 3, chính quyền Biden đã coi các hành động của Trung Hoa ở Tân Cương là “tội ác diệt chủng” và trừng phạt các viên chức Trung Hoa phụ trách các vấn đề an ninh trong khu vực đó. Theo lời người phát ngôn của Phái bộ Thường trực Trung Hoa ở LHQ  thì Bắc Kinh đã nhiều lần bác bỏ cáo buộc đó và cáo buộc Washington “bị ám ảnh bởi việc bịa chuyện và âm mưu dung những vấn đề liên quan đến Tân Cương để kiềm chế Trung Hoa và tạo ra [một] tình trạng hỗn loạn ở Trung Hoa.”

 

Chính sách của Mỹ về Hong Kong lại là một nguồn gốc lâu dài khác khiến Trung Hoa không tin tưởng vào Hoa Kỳ. Vào năm 2014, một loạt các cuộc biểu tình trên đường phố được gọi là Chiếm Trung tâm (hay Phong trào Ô dù) đã xảy ra ở Hong Kong phản đối quyết định của Bắc Kinh trong việc cải tổ hệ thống bầu cử của lãnh thổ. Bắc Kinh tin rằng chính phủ Hoa Kỳ và các tổ chức phi chính phủ có trụ sở tại Hoa Kỳ đã hỗ trợ các cuộc biểu tình. Khi các biểu tình bùng phát trở lại vào năm 2019–20 như phản ứng với những thay đổi được đề nghị về thỏa thuận dẫn độ giữa đại lục và Hong Kong, các lực lượng an ninh đã đàn áp và chính quyền Trump áp dụng các biện pháp trừng phạt đối với một số viên chức Trung Hoa và Hong Kong. Vào tháng 3, chính quyền Biden đã tăng cường biện pháp trừng phạt bổ túc để đáp lại việc Bắc Kinh áp đặt luật an ninh quốc gia mới hạn chế quyền của người dân ở Hong Kong.

 

Cuối cùng, không có vấn đề nào khiến Trung Hoa mất lòng tin vào Hoa Kỳ nhiều như vị trí của Đài Loan. Trong nhiều chục năm, chính sách “một Trung Hoa” của Washington nhìn chung đã có mục đích ngăn chặn bất đồng về hòn đảo làm bùng phát xung đột Mỹ-Trung. Tuy nhiên, gần như đã có nhiều sai sót và khả năng che đậy căng thẳng của chính sách ngày càng mỏng. Vào năm 1995, khi các phe phái ủng hộ độc lập ở Đài Loan đạt được đà phát triển, lãnh đạo của Đài Loan, Lee Tung-hui (Lý Đăng Huy), đã nhận được một chiếu khán nhập cảnh Hoa Kỳ đi thăm Đại học Cornell, trường cũ của ông, nơi ông đã đọc bài phát biểu khiến Bắc Kinh bực bội. Để phản ứng lại, Trung Hoa đã tiến hành các cuộc tập trận quân sự gần Đài Loan và Washington đã cử hai nhóm tàu sân bay tác chiến tới khu vực này vào mùa xuân năm 1996. Theo quan điểm của Bắc Kinh, cuộc khủng hoảng khiến không ít người nghi ngờ rằng Washington sẽ vẫn là một trở ngại lớn cho sự thống nhất Trung Hoa. Trong thời chính quyền Đài Loan của Mã Anh Cửu (Ma Ying-jeou), từ năm 2008 đến năm 2016, căng thẳng giữa Bắc Kinh và Đài Bắc lắng xuống. Nhưng kể từ năm 2016, khi Đảng Tiến bộ Dân chủ (DPP) ủng hộ độc lập lên nắm quyền ở Đài Bắc, lập trường của Bắc Kinh đã cứng rắn trở lại. Trung Hoa đã liên tục gây áp lực chính trị và quân sự lên Đài Loan để ngăn DPP thực hiện các hành động theo hướng ly khai hợp pháp. Trong khi đó, trong những năm gần đây, Washington đã bắt đầu đẩy mạnh tay khi nói đến Đài Loan. Vào tháng 12 năm 2016, khi ông đắc cử tổng thống, Trump nhận được một cuộc điện thoại từ người lãnh đạo Đài Loan Tsai Ing-wen (Thái Anh Văn) để chúc mừng ông đắc cử; đó là một cuộc trò chuyện đã kích động sự phản đối giận dữ từ Bắc Kinh. Mặc dù chính Trump dường như không đặc biệt chú trọng đến Đài Loan, nhưng ông đã ký một số đạo luật nhằm tăng cường quan hệ Hoa Kỳ-Đài Loan và củng cố vị thế quốc tế của hòn đảo này. Vào tháng 1, Biden trở thành Tổng thống Hoa Kỳ đầu tiên, kể từ năm 1978, đón tiếp phái viên của Đài Loan tại Hoa Kỳ tại lễ nhậm chức của ông. Những ngày sau đó, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã đưa ra một tuyên bố xác nhận cam kết “chắc như đá” của Washington đối với Đài Loan.

 

ĐCSTH tin rằng tất cả những nỗ lực kích động bất đồng chính kiến ​​và gây bất an ở Trung Hoa là một phần trong chiến lược tổng hợp của Mỹ nhằm phương Tây hóa (xihua) và phân hóa (fenhua) Trung Hoa và ngăn nước này trở thành một cường quốc. Bắc Kinh tin rằng Washington là động lực đằng sau “các cuộc cách mạng màu” diễn ra trong mười năm đầu tiên của thế kỷ này ở các quốc gia thuộc Liên Xô cũ và chính phủ Hoa Kỳ đã tăng cường các phong trào phản đối chống lại các chế độ độc tài trên khắp thế giới, kể cả các cuộc nổi dậy của người Ả Rập trong năm 2010–11. ĐCSTH tin rằng những cáo buộc can thiệp của Hoa Kỳ sẽ đưa ra một kế hoạch chi tiết để Washington phá hoại và cuối cùng lật đổ ĐCSTH. Chính phủ trung ương và các phương tiện truyền thông chính thức của Trung Hoa thừa nhận không có sự phân biệt nào giữa nhánh hành pháp của chính phủ Hoa Kỳ, Quốc hội Hoa Kỳ, và truyền thông Mỹ cũng như các tổ chức phi chính phủ có trụ sở tại Mỹ. ĐCSTH coi tất cả các tổ chức và cá nhân Hoa Kỳ chỉ trích hoặc có hành động chống lại Bắc Kinh là những người tham gia vào một chiến dịch lật đổ  đã được lên kế hoạch tốt, được tổ chức tốt và ĐCSTH coi bất kỳ công dân hoặc nhóm người Trung Hoa nào đã được sự hậu thuẫn của chính phủ Hoa Kỳ hoặc các tổ chức của Hoa Kỳ với tư cách là một “bù nhìn” hoặc “công cụ chính trị” của Washington.

 

Phản ứng của Trung Hoa đối với sự can thiệp của Mỹ hầu như không bị giới hạn trong những diễn ngôn tức giận. Trong những năm gần đây, Trung Hoa đã củng cố cơ sở quyền lực của ĐCSTH trong xã hội và hạn chế hơn nữa thông tin “không chuẩn về mặt chính trị” mà công dân của họ có thể tiếp cận, và Bắc Kinh đã trừng phạt các viên chức Hoa Kỳ, tổ chức và cá nhân mà ĐCSTH cho là đang hoạt động chống lại Trung Hoa. Cảnh giác chống sự can thiệp của Mỹ là một phần của chiến lược toàn diện, dài hạn nhằm bảo vệ sự lãnh đạo của ĐCSTH, cũng kể cả một số luật và chính sách nhằm hạn chế khả năng người Mỹ và những người nước ngoài khác khuyến khích bất đồng chính kiến ​​ở Trung Hoa — các hoạt động mà đảng này coi là các mối đe dọa đối với tính hợp pháp và thẩm quyền của nó. ĐCSTH cũng đã tăng cường “giáo dục chính trị” cho cán bộ và công chúng trong nước và các nỗ lực tuyên truyền của nó ở nước ngoài.

 

Mối quan tâm của ĐCSTH về Hoa Kỳ can thiệp vào công việc nội bộ của Trung Hoa có liên quan trực tiếp đến căng thẳng giữa Washington và Bắc Kinh về một loạt các vấn đề địa chính trị, bao gồm tranh chấp lãnh thổ ở Biển Đông và chỉ tay về nguồn gốc của vi rút gây ra đại dịch COVID-19. Tư thế ngày càng quyết đoán của Trung Hoa trong những bất đồng này một phần là phản ứng trước nhận thức của ĐCSTH rằng Hoa Kỳ đang cố gắng làm suy yếu đất nước và ủy quyền cho đảng. Thông điệp rất rõ ràng: Trung Hoa sẽ không bị đe dọa.

 

HAI TRẬT TỰ, HAI THỰC TẾ

 

Mối quan hệ Mỹ-Trung xoay quanh hai trật tự: trật tự nội bộ mà ĐCSTH duy trì ở Trung Hoa và trật tự quốc tế mà Hoa Kỳ muốn dẫn đầu và duy trì. Cho đến khi mối quan hệ song phương đi xuống như hiện nay, bắt đầu vào năm 2017, Washington và Bắc Kinh vẫn ngầm hiểu rằng: Hoa Kỳ sẽ không công khai nỗ lực làm mất ổn định trật tự nội bộ của Trung Hoa, và do đó, Trung Hoa sẽ không cố ý làm suy yếu trật tự quốc tế do Hoa Kỳ lãnh đạo. Trong khuôn khổ của sự hiểu biết hỗ tương này, hai nước đã mở rộng nhưng liên kết thương mại và dân sự một cách đáng kể — đến mức phụ thuộc lẫn nhau. Họ cũng bắt đầu phối hợp và hợp tác trong các vấn đề toàn cầu khác nhau, chẳng hạn như chống khủng bố và biến đổi khí hậu. Tuy nhiên, sự hiểu biết ngầm hiện đã đổ vỡ, vì Hoa Kỳ dường như quyết tâm làm suy yếu ĐCSTH và Trung Hoa dường như có ý định thách thức sự lãnh đạo của Hoa Kỳ trong cơ chế toàn cầu và các giá trị phương Tây một cách rộng rãi hơn. Viễn cảnh về một vòng luẩn quẩn hiện ra.

 

Để tránh xung đột công khai, giới lãnh đạo ở Washington và Bắc Kinh cần chấp nhận hai thực tế cơ bản. Thứ nhất là ĐCSTH được người dân Trung Hoa vô cùng yêu thích; sức mạnh của nó là không thể lay chuyển. Bất chấp những thách thức trong nước, chẳng hạn như suy thoái kinh tế, dân số già đi và hệ thống phúc lợi xã hội không hoàn hảo, sự cai trị của đảng sẽ không bị thách thức trong tương lai gần. Những áp lực từ bên ngoài đối với việc thay đổi hệ thống chính trị của Trung Hoa có thể sẽ vô ích và thậm chí có thể phản tác dụng bằng cách thúc đẩy sự đoàn kết và kích động tình cảm chống phương Tây. Thực tế thứ hai là Hoa Kỳ sẽ vẫn là tác nhân mạnh mẽ nhất trong việc định hình trật tự toàn cầu. Các vấn đề của Mỹ rõ ràng là: căng thẳng chủng tộc, phân cực chính trị, bất bình đẳng kinh tế xã hội và các liên minh suy yếu. Tuy nhiên, sức mạnh của nó nằm ở sự đa dạng, nền văn hóa đổi mới và khả năng phục hồi của xã hội dân sự — và những thuộc tính đó vẫn không thay đổi. Nhiều quốc gia có thể thất vọng vì sự đạo đức giả, sự rối loạn chức năng và sự lãnh đạo của Washington, nhưng một số ít thực sự mong muốn thấy Hoa Kỳ rời khỏi khu vực của họ và để lại khoảng chân không quyền lực.

 

Với những thực tế này, cả hai nước nên tuân thủ những gì mà Trung Hoa từ lâu gọi là cách tiếp cận “tôn trọng lẫn nhau”. Washington nên tôn trọng trật tự nội bộ của Bắc Kinh, trật tự đã giúp hàng trăm triệu người thoát khỏi đói nghèo và mang lại sự ổn định cho quốc gia lớn nhất thế giới và Bắc Kinh nên tôn trọng vai trò tích cực của Washington trong trật tự quốc tế hiện có, vốn đã giúp thúc đẩy tăng trưởng kinh tế và tiến bộ kỹ thuật — và trên thực tế, điều này đã mang lại lợi ích rất nhiều cho Trung Hoa. Hai quốc gia sẽ tiếp tục cạnh tranh trong nhiều lĩnh vực: chính phủ nào phục vụ người dân tốt hơn, quốc gia nào phục hồi sớm hơn sau đại dịch COVID-19 và giữ cho công dân của mình khỏe mạnh hơn, quốc gia nào được ưa chuộng hơn trên thế giới, v.v. Nhưng họ nên hạn chế cạnh tranh xem quốc gia nào có thể đưa ra những lời chỉ trích lớn nhất và gay gắt nhất đối với quốc gia kia và quốc gia nào có thể sản xuất vũ khí đáng gờm nhất.

 

Để giữ cho sự cạnh tranh trở thành thảm họa, cần đặc biệt chú ý hai vấn đề. Đầu tiên là Đài Loan. ĐCSTH coi tình trạng của Đài Loan là trung tâm đối với chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Trung Hoa; chính phủ Mỹ nhìn Đài Loan qua lăng kính các nghĩa vụ quốc tế và lợi ích an ninh của nước này. Tuy nhiên, cả hai nước đều có chung một lợi ích: duy trì hòa bình. Là những người nhiều kinh nghiện trong việc hoạch định chính sách Hoa Kỳ Kurt Campbell và Jake Sullivan đã nhận xét trong những trang này vào năm 2019, “Đài Loan không chỉ có thể là một điểm nóng; đó cũng là thành công lớn nhất chưa từng có trong lịch sử quan hệ Hoa Kỳ-Trung Hoa”, là kết quả của cách đối ứng linh hoạt và sắc thái được cả hai bên áp dụng trong lịch sử. Nếu Washington tuân theo chính sách “một Trung Hoa” của mình và không công khai ủng hộ Đài Loan độc lập, Bắc Kinh có thể sẽ tiếp tục muôn thống nhất trong hòa bình với Đài Loan, trừ khi các điều kiện được quy định trong Luật chống ly khai của Trung Hoa — chẳng hạn như chính quyền Đài Loan đơn phương tuyên bố độc lập bằng cách loại bỏ “Trung Hoa” khỏi tên chính thức của hòn đảo — thúc đẩy Hoa lục phải dùng đến vũ lực.

 

Vấn đề quan trọng thứ hai là cạnh tranh kinh tế Mỹ-Trung, và các vấn đề mà nó đưa ra vừa rộng vừa gai góc hơn so với tình thế tiến thoái lưỡng nan ở Đài Loan. “Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Hoa” và “trật tự quốc tế tự do” ngày càng tỏ ra không tương thích với nhau. Ngay cả trước khi cuộc chiến thương mại do chính quyền Trump gây ra, mô hình trao đổi kinh tế song phương Mỹ-Trung đang trở nên không bền vững, bởi vì người Mỹ ngày càng tỏ ra chán nản về những gì họ coi là các chính sách kỹ thuật và thương mại không công bằng của Trung Hoa. Tuy nhiên, hai nền kinh tế đã trở nên gắn bó với nhau sâu sắc đến nỗi sự tách biệt về kinh tế và kỹ thuật sẽ gây ra vô số tổn thất và tạo ra sự bất ổn chưa từng có.

 

Hiện tại, Bắc Kinh đang nhấn mạnh đến sự tự cường về kinh tế và sự đổi mới bản địa, đồng thời với việc Washington phải vật lộn với chủ nghĩa dân tộc dân túy đang trỗi dậy — một sự thôi thúc thể hiện trong cách tiếp cận “Nước Mỹ trên hết” của Trump và giờ đây phần nào truyền cảm hứng cho “chính sách đối ngoại dành cho giới trung lưu.” Cả hai quốc gia đều mong muốn tăng khả năng cạnh tranh kinh tế của mình và gây bất lợi cho bên kia. Tuy nhiên, trên thực tế, cả hai nền kinh tế sẽ không phát triển mạnh trừ khi cả hai đều được phục hồi mạnh mẽ sau đại dịch.

 

Trung Hoa cần đẩy mạnh cải cách để cho phép thu được nhiều ngoại thương, đầu tư và bí quyết kỹ thuật hơn, đó là triết lý của câu thần chú mới của Trung Hoa “lưu thông kép”. Theo quan điểm thúc đẩy sản xuất và tiêu dùng trong nước sẽ khuyến khích các doanh nghiệp nước ngoài dựa nhiều hơn vào chuỗi cung ứng kỹ nghệ và thị trường tiêu dùng của Trung Hoa, đồng thời thúc đẩy cái mà Tập gọi là “nền kinh tế thế giới mở”. Việc tham gia hội nhập kinh tế quốc tế sẽ củng cố trật tự nội bộ của Trung Hoa, bởi vì một nền kinh tế đang bùng nổ sẽ làm tăng sự nổi tiếng của ĐCSTH. Trung Hoa có thể tiếp tục chống lại những lời kêu gọi tái thiết hệ thống chính trị của mình, nhưng nước này nên tuân thủ (hoặc điều chỉnh) các quy tắc quốc tế có lợi cho nền kinh tế, hỗ trợ tiến bộ xã hội và cung cấp an ninh môi trường về lâu dài. Về phần mình, Hoa Kỳ nên xem xét lại những hậu quả có thể xảy ra khi củng cố trật tự hiện tại. Một trật tự tự do thực sự sẽ mang tính bao trùm hơn và có tính đến các giá trị của các xã hội không phải phương Tây và lợi ích của các quốc gia ngoài vòng kết nối của các đối tác cùng chí hướng với Washington. Những thất bại của sự can thiệp của Mỹ ở Afghanistan và Trung Đông sẽ là lời nhắc nhở tỉnh táo về sức mạnh có giới hạn của Mỹ.

 

Nếu Hoa Kỳ và Trung Hoa không kiềm chế được sự cạnh tranh của họ, thế giới sẽ phải đối phó với sự chia rẽ, bất ổn và xung đột. Bước đầu tiên để xây dựng sự tôn trọng lẫn nhau là cố gắng hiểu nguồn gốc của sự không tin tưởng lẫn nhau của họ. Nếu giới lãnh đạo ở cả hai nước có thể hiểu được cách nhìn của phía bên kia về quá khứ, họ sẽ có cơ hội xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn.

 

https://www.chinausfocus.com/upload/avatar/author/211.jpg?1624427676

Tác giả | Wang Jisi ( , Vương Lập Tư) là Khoa trưởng khoa Nghiên cứu Quốc tế của Đại học Bắc Kinh.

 

© 2021 DCVOnline

Nếu đăng lại, xin ghi nguồn và đọc “Thể lệ trích đăng lại bài từ DCVOnline.net


 

Nguồn:  

 

The Plot Against China?   

How Beijing Sees the New Washington Consensus

By Wang Jisi

July/August 2021

Foreign Affairs 

 

 

 

No comments:

Post a Comment

View My Stats