8-7-2012
“Để đuổi kịp miền
Bắc”, năm 1976, Đảng CS VN chủ trương cả miền Nam tiến hành cải tạo XHCN,
chuyển nền kinh tế thị trường ở miền Nam sang kinh tế XHCN. Đảng CS VN không
dùng 2 từ tước đoạt mà dùng cụm từ “Công hữu hóa và tập thể hóa về tư liệu
sản xuất” - Giải thích: Tất cả những gì thuộc đối tượng để người lao
động tác động vào tạo ra của cải vật chất… được xem là tư liệu sản xuất (TLSX),
chẳng hạn như nhà máy, hầm mỏ, ruộng đất… và những cơ sở dịch vụ khác.
Cuộc cải tạo XHCN
diễn ra theo trình tự :
Đánh Tư sản mại
bản: Bao gồm những nhà
Tư sản kinh doanh có dinh líu với nước ngoài và những nhà Tư sản dính hoặc dựa
chế độ cũ (Việt Nam Cộng hòa).
Sau bước điều tra
lập danh sách, mở chiến dịch mang tên X.2, bất thần, đồng loạt đột nhập các mục
tiêu, kiểm kê, tịch thu cả nhà lẫn tài sản của họ, gây hoang mang, hỗn loạn.
Tài sản tịch thu “đổ tháo” rất khó kiểm tra. Vàng mà cho phép được ghi kim loại
màu vàng, nên vàng thật cũng có thể đổi thành vàng giả - miễn màu vàng là được.
Đoàn tham gia
chiến dịch X.2 ở Sài gòn, khi nghỉ trưa, một người nói: “Kỳ nầy đánh đổ Tư sản
thật rồi”. Một cán bộ kỳ cựu đỡ lời “Không, đánh đổi Tư sản !”.
Cải tạo Công và
Thương nghiệp: Các cơ sở Công,
thương nghiệp, dịch vụ… hoặc hiến cho Nhà nước hoặc vào làm ăn tập thể hoặc
ngưng hoạt động.
Không bao lâu,
bằng cách nầy hay cách nọ, nếu không thuộc về Quốc doanh hay tập thể thì đều
phải đóng cửa. Chỉ thời gian ngắn, Quốc doanh và Tập thể chiếm toàn bộ thị
phần. Tư nhân nếu còn chỉ hoạt động chui, bắt được là tới số.
Người Việt gốc Hoa
ở Sài gòn, nhìn thực tế thấy sao đó, nói: “Sợ Cộng sản không ăn, chớ họ chịu ăn
thì không có gì phải sợ”. Thế là tư nhân hành nghề dịch vụ nhỏ lai rai “lọt
lưới”.
Cải tạo Nông
nghiệp: Khi va vào như
vướng phải khối bầy nhầy, mới thấm thía câu “nhứt hậu hôn, nhì điền thổ”.
Cùng một thời
điểm, triển khai chủ trương cải tạo Nông nghiệp trên toàn cõi Nam VN (từ vĩ
tuyến 17 đến mũi Cà Mau). Nhưng Trung ương chọn tỉnh Tiền Giang làm trước 1
bước. Tỉnh Tiền Giang chọn xã Tân Hội – xã Anh hùng trong chiến tranh, làm Hợp
Tác Xã (HTX) thí điểm của tỉnh. Cách tiến hành theo mẫu miền Bắc.
Nông dân ở xã Tân
Hội nầy, hầu như ai cũng có công ít nhiều với Cách mạng. Khi đụng vào ruộng đất
của họ, họ chẳng sợ gì ai, phàn ứng không chừa cặn.
Ngoài cố vấn từ
miền Bắc kè bên, cán bộ tỉnh, huyện đều là võ tướng, văn tướng quầng như trâu
đạp lúa mà chẳng ăn thua. Sau “hội chẩn”, Tỉnh ủy Tiền Giang quyết định dời thí
điểm đến ấp Phú Quới, xã Yên Luông, huyện Gò Công – Vùng trọng điểm Bình định
của Việt Nam Cộng hòa trước đây. Có lẽ Tỉnh ủy nghĩ rằng, dân vùng địch hậu họ
sợ, sẽ ngoan ngoãn vâng theo. Chẳng biết có phải do họ sợ không, vận động họ
đưa đất vào HTX nông nghiệp làm ăn tập thể không mấy khó, nhưng với lý nầy, cớ
nọ, họ lao động chiếu lệ, sau một mùa vụ cũng đổ vỡ.
Gò Công ngưng làm
HTX nông nghiệp, tiến hành làm đại trà Tổ Đoàn Kết sản xuất nông nghiệp, ổn
định được đời sống nông dân, đủ sản phẩm nông nghiệp giao nộp cho Nhà nước theo
qui định. Thấy huyện Gò Công vùng đất nhiểm mặn mà “ăn nên làm ra”, ông Võ văn
Kiệt, Bí thư đảng bộ Thành phố Hồ Chí Minh đến Gò Công tham quan, ông hỏi tôi:
“Đoàn kết sản xuất là làm thế nào ?”. Tôi trà lời: “Thì củng bắt chước các anh
làm Vần đổi công thời kháng Pháp”. Ông Kiệt vỗ vai tôi nói: “Thì ra…”.
Có lẽ để nung các
địa phương khác, tỉnh Tiền Giang làm HTX nông nghiệp chẳng ra hồn gì, thế mà
Trung ương chỉ đạo tỉnh Tiền Giang mở Đại hội công bố hoàn thành về cơ bản
hợp tác hóa nông nghiệp. Khách mời gồm những đoàn đại biểu các Tỉnh, Thành
thuộc khu vực phía Nam, có Báo giới, Văn giới và 6 Ủy viên Trung ương Đảng CS
VN đến tụ hội. Làm chẳng ra đâu, nhưng tổng kết nghe cũng khá, từng hồi từng
chập pháo tay nổ giòn. Do “sinh non”, những “đứa con” nào ra trước chết trước…,
không lâu sau, chúng chết phủi tay.
Có thể nói, trong
chiến tranh Nông dân nhiệt tình đi theo Đảng bao nhiêu thì giờ đây họ nhiệt
tình chống lại chủ trương Hợp tác hóa nông nghiệp của Đảng bấy nhiêu –
từng nơi, từng lúc, họ phản ứng gần như tử thủ, giống như nông dân ở Tiên Lãng,
Văn Giang, Vụ Bản, Cái Răng… "thí mạng cùi” giữ đất gần đây vậy.
Có lẽ thấy không
ổn, Đảng CS VN xuống thang, chủ trương khoán sản phẩm trong nông nghiệp, có tên
là “khoán 100” – có nghĩa là trả 100% đất lại cho xã viên, rồi căn cứ chất
lượng đất, giao khoán sản phẩm trên đầu mẫu (ha)- có lẽ vừa để xả căng, vừa
khắc phục nạn thiếu lương thực.
Ấy thế, lúc bấy
giờ, ông Lê Đức Thọ, Ủy viên Bộ Chính trị, trưởng Ban Tổ chức Trung ương, còn
nói trên diễn đàn: “Khoán sản phẩm trong nông nghiệp là bước thụt lùi cần
thiết”. Khi nghe ông Thọ nói thế, tôi liên tưởng đến vở “Tiếng Trống Mê
Linh”, lúc tướng Tàu thách thi bắn tên, các nữ tướng hăng hái vào cuộc thi.
Trưng Trắc nhắc khéo các nữ tướng : “Con Hổ trước khi vồ mồi nó thu hình
lại”. Vậy có phải ý ông Thọ nói lùi để tiến bạo hơn chớ không phải lùi
luôn?. Nếu vậy, ông Thọ ngầm nhắc nhở mọi người kiên định lập trường XHCN
chớ gi ?.
Nói khoán sản phẩm
chớ khoán cái nỗi gì, sản xuất nông nghiệp bao giờ cũng phụ thuộc ngoại cảnh
như thời tiết, sâu rầy chẳng hạn, kiểm tra sản lượng được giao chi cho mất
công, nếu họ làm không đạt sản lượng theo giao kèo, bằng lý nầy cớ nọ , họ đổ
lỗi khách quan thì rầy rà hay phạt vạ gì họ được?Chỉ còn cách thu mua sản phẩm
nông nghiệp, nhất là 2 mặt hàng Lúa và Heo. Lúa thì qui định để laị cho mỗi
khẩu nông nghiệp 15 giạ, Heo thì bán hết cho Nhà nước (cấm giết mổ). Giá lúa và
heo do Nhà nước qui định – mua như ăn cướp, bán lại như cho. Để đối phó với sự
bất công ấy, nông dân khai gian sản lượng, tìm cách bán chui (lậu) nông sản. Để
ngăn chặn việc mua lùi bán lậu nông sản, Nhà nước chủ trương mở nhiều trạm kiểm
soát trên cac tuyến đường. Nông sản không lưu thông được, tạo mất cân đối về
lương thực, thực phẩm giữa các vùng, nhất là giữa thành thị và nông thôn, gây
rối loạn. Về lương thực, thực phẩm ở nông thôn cung lớn hơn cầu, ở thành thị
cầu lớn hơn cung. Công nghiệp và nông nghiệp không còn là thị trường của nhau. Công
Nông liên minh vốn có lâu đời giờ đây bị rạn nứt, giữa họ với nhau không còn
khắn khít.
Để kết thúc bài
viết của mình, tôi xin kể chuyện thật như đùa, xem coi nên cười hay mếu:
- Khi làm Chủ tịch
Hội đồng Bộ trưởng (chức Thủ tướng sau nầy), ông Đỗ Mười, công du Tây Nam bộ
về, trên xe có chở 1 bao gạo, trạm xét, lôi bao gạo xuống xe. Lái xe nói: “Gạo
người ta cho ông Đỗ Mười đang ngồi đàng trước”. Người ở trạm cười nói: “Đỗ Mười
Một chúng tôi cũng lấy”.
9/7/2012
Sông Tiền
No comments:
Post a Comment