09:18:am 29/07/12
Câu hỏi lạ lùng và khắc nghiệt làm sao!
Tuy thế, nó lại là việc khởi đầu của một hành trình đem đến những đổi thay tốt
đẹp cho mọi người. Thật vậy, lịch sử của thế giới, của nhiều quốc gia, cũng như
sự trải nghiệm của rất nhiều cá nhân đã chứng minh gía trị sâu sắc của câu hỏi
xem ra “ khắc nghiệt” này. Bạn nghĩ sao?
Việt Nam ta thế nào?
I.
Những lý do để đi tìmTự Do
Trong
những ngày gần đây, nhiều nguồn tin ở trong nước đã làm cho cuộc sống của người
Việt ở trong nước và hải ngoại bỗng giao động. Họ bị giao động vì những trò
chơi chết người của nhà cầm quyền Việt cộng đang tái diễn với nhân dân Việt
Nam, đặc biệt là đối với những người tranh đấu cho nền Thịnh Trị, Hòa Bình, Tự
Do, Dân Chủ, Nhân Quyền, Độc Lập của quê hương còn ở trong nước.
Chuỵện
Việt cộng đàn áp và đấu tố nhân dân Việt Nam không phải là mới bắt đầu từ những
năm gần đây. Nhưng từ ngày 3-2-1930, ngày Hồ chí Minh và tập đoàn cộng sản được
lệnh Tàu, Nga lập chi bộ đảng cộng sản Đông Dương ở Tân Trào thì người dân Việt
Nam đã phải nếm mùi máu tanh của cái mã tấu, mùi rỉ xét của cái búa, cái liềm
của chúng. Chỉ bất hạnh là, cái nùi máu tanh ấy lại là niềm hãnh diện, là biểu tượng
của nền văn hóa Vô Đạo của nhà nước CHXHCNVC hiện tại, nên người Việt Nam không
có nhiều phương án để chọn lựa.
a. Phương án một: Tuyệt đối tuân theo
mệnh lệnh của cái mã tấu trong tay Hồ chí Minh và đồng bọn. Không còn biết, còn
nghe, còn nói gì đến những ngôn từ Độc Lập Tự Do Nhân Quyền Dân Chủ nữa. Nghĩa
là “Nó muốn làm gì thì mặc mẹ nó”, phần mình thì nhắm mắt lại, vô giác, vô cảm.
Coi như đời đã chêt ngay từ lúc nhập thế.
b. Phương án hai: Hãy đứng dậy, nắm
lấy tay nhau cho ấm mà đi. Đi, đường có xa mấy cũng đến. Chết thì ai cũng một
lần chết. Làm con giun cho chúng dày xéo thì cũng chết. Nhưng đi, chưa chắc đã
chết. Hơn thế, đứng lên đi là có đổi thay. Chính sự đổi thay sẽ đem đến cho
mình và cho đời nhiều ý nghĩa tốp đẹp hơn. Như thế, bạn chọn phương cách
nào đây? Đứng lên đi, hay ngồi chờ chết nào?
Sở
dĩ có câu hỏi này là vì nhìn về qúa khứ, tính từ ngày Hồ chí Minh thành lập chi
bộ cộng sản theo lệnh Tàu đến nay, không có sách vở nào có thể ghi cho đủ, ghi
cho hết được danh tính của những người dân Việt bảo vệ chữ Tự Do, Dân Chủ, cũng
như bảo vệ nền luân lý đạo đức của quê hương đã bị chúng thủ tiêu, bị giết chết
vì cái búa, cái liềm, cái mã tấu của CS. Tệ hơn thế, mỗi một nhân mạng Việt Nam
bị tàn sát ấy lại bị CS nhân danh man rợ, bất lương mà khoác cho họ những bản
án đầy dối trá như “phản động”, “Việt gian bán nưóc” “cường hào ác bá”. Xa thì
như trường hợp Khái Hưng, Trần Thế Nghiệp, Phạm Quỳnh, Ngô đình Khôi… Gần hơn
là 172000 ngàn người dân Việt bị giết trong mùa đấu tố 1953-1956. Ấy là chưa kể
đến hàng trăm ngàn người khác bị đưa vào nhà tù, hoặc bị đày lên vùng rừng
thiêng nước độc Cao Bắc Lạng, hay trong các trại tù mang tên Cổng Trời, Đầm
Đùn, Thanh Hoá. Và điều tệ hại hơn cả là, những bạo ác khủng bố này không có
dấu hiệu ngừng lại.
Kế
đến, tôi tin rằng tất cả mọi người Việt Nam còn sống hôm nay chưa ai quên được
nỗi kinh hoàng đã xảy ra cho Huế vào tết Mậu Thân 1968. Chỉ sau ba mươi ngày
tạm chiếm thành phố, Việt cộng và bọn tay sai như loài thú Hoàng phủ ngọc
Tường, Ngọc Phan, thị Trinh, Nguyễn đắc Xuân… đã giết chết hơn 3000 đồng bào vô
tội. Phần chúng thì thẳng đường vào vinh quang với bác với đảng?
Rồi
trường tiểu học Cai Lậy, chợ búa, nhà thờ, nhà chùa của miền nam đã phạm vào
những loại tội gì để Việt cộng nhắm điểm pháo, đặt mìn vào những nơi này? Chẳng
lẽ, vì trường học là nơi mở mang trí tuệ cho con người, dạy cho trẻ biết Nhân
Lễ Nghĩa Trí Tín, biết lễ giáo, nhưng đối nghịch với cái vô đạo của CS, nên
chúng phải ra tay để tiêu diệt ngay những mầm non của dân tộc Việt? Chẳng lẽ
nhà thờ, Chùa chiền là nơi giúp con người sống lương thiện hơn, đạo đức, tử tế
hơn. Hoặc gỉa, dạy cho người biết phải quấy, làm lành lánh dữ, nên chúng phải
đặt mìn phá chùa, đốt nhà thờ, bắt tu sỹ, tăng ni chăng?
Riêng câu chuyện sau
30-4-1975, phải là câu chuyện để đời, tạo kỳ tích. Bởi vì, cho đến
nay, nó còn bám chặt lấy từng người Việt Nam . “đàn bò vào thành phố” Trịnh
công Sơn bảo thế. Và đúng thế, chả có lời nào diễn tả đúng hơn và giá trị hơn
một câu ngắn trong bài hát của nhà nhạc sỹ đa tài nhưng bị lắm tiếng bấc, tiếng
chì này dành cho họ vào những ngày ấy. Sau những đôi mắt ngơ ngác nhìn cảnh lạ,
vật lạ là những ngổ ngáo, những tay nghề chuyên nghiệp hành động. Chúng chia
nhau tỏa ra khắp nơi, tận tình tháo gỡ từng tấm tôn của nhà trường, vặn từng
con ốc ở nơi công sở đem chuyển về đất bắc làm đồ gia bảo (chuyện xảy ra từ sau
30-4-1975- 78). Phải nói thật là ngưởi miền nam vô cùng kinh ngạc về cái món
nghề tháo gỡ, chôm chỉa của các đoàn đảng viên Việt cộng. Mãi sau này, họ mới
vỡ lẽ và bảo nhau: “thế mới biết, họ hơn hẳn người
trong nam ta. Bởi vì phi trộm cắp, dối trá, bất thành đoàn đảng viên Việt
cộng”!
Điều
này không phải tự tôi viết hoặc đặt điều cho Việt cộng đâu. Câu chuyện trong
miền nam là như thế và hơn thế, nó đã được chứng minh. Vào tháng 10-2006, (vnexpress.net đưa tin, phỏng
vấn) phó chủ tịch của cái gọi là Quốc Hội của nước CHXHCN ở Hà Nội là Trần Quốc
Thuận đã công khai lên tiếng xác minh rằng: “Cơ chế này (chế
độ cộng sản) sinh ra nói dối hàng ngày….. Chúng ta đang sống trong một xã hội
phải tự nói dối nhau để mà sống. Nói dối hàng ngày nên thành thói quen, thói
quen ấy lập lại nhiều lần thành đạo đức.. . mà cái đạo đức ấy là rất mất đạo
đức. Nhưng nó là đạo đức cách mạng!”
Cũng thế, sự bạo tàn, man rợ của cộng sản chính là lý do đẩy
hàng triệu người ra khơi trên những chiếc thuyền mong manh để tìm Tự Do sau
ngày 40-4-1975. Có nhiều người đến được đến bến bờ tự do, nhưng còn hàng trăm
ngàn người mất mạng trên đường đi.Thế nhưng chẳng có mấy người từ bỏ mộng ra
đi. Tôi cho rằng, cuộc hành trình này còn là một nỗi đau khó quên của dân tộc. Trong khi đó, những
kẻ đuổi theo sau lưng họ, là các cấp bộ từ trung trương đến địa phương của đảng
Vẹm, xem ra là những người hạnh phúc nhất trên trần gian? Hạnh phúc bởi vì, sau
cuộc rượt đuổi ngắn ngủi bằng súng đạn ấy, các cấp đoàn, đảng, cán bộ, có được
tất cả mọi thứ. Từ căn nhà, căn phố và sản vật của người bỏ ra đi biến thành
của mình. Ngay đến đôi đũa, cái chén, cái bát, manh quần, manh áo của người ra
đi còn dể lại cũng được bác đảng tận tình chiếu cố như là một chiến thắng vinh
quang, to lớn nhất. Đó là một số lý do cơ bản để cho ta đứng lên mà đi.
II.
Những qủa lừa vĩ đại của Hồ chí Minh
Thêm cho những bạo ác ấy là những cú lừa vĩ đại của tập
đoàn cộng sản Việt Nam. Mục đích của mùa đấu tố 1953-56 là cướp đoạt toàn bộ
tài sản của đất nước vào trong tay đảng cộng sản. Nhưng Hồ chí Minh lại ba hoa
tuyên bố là chính sách “cải cách ruộng đất, lấy ruộng lại cho dân cày”. Ai nghe
cũng khoái lỗ tai, lại tưởng thật, ngưòi dân nhào vào cuộc đấu tố do Hồ chí
Minh và Trường Chinh lãnh đạo. Kết qủa, có hơn 172000 ngàn ngưòi dân bị giết.
Sau 1959, thợ cày vẫn trắng tay. Máu dân chảy ngập đồng, xương chất thành gò.
Sau này, theo báo cáo và tập san Kinh tế của nhà Nuớc CHXHCNVN in ấn, xác nhận
là có hơn 72% số ngưòi bị giết nằm trong diện bị giết oan! Người còn sống mặt
không còn chút máu. Hồ chí Minh lại láo lếu bảo rằng đó là thành phần “trí phú
địa hào” phải “đào tận gốc, trốc tận rễ!”. Thực tế, từ đó toàn bộ tài sản của
đất nước lọt vào tay đảng cộng sản nắm giữ với toàn quyền sinh sát. Phần Hồ chí
Minh sau khi gỉa nhân gỉa nghĩa lên truyền thanh mà nhỏ vài gịot nước mắt, nhận
trách nhiệm vì nhầm, vì không biết có nhiều ngươi bị chết oan trong vụ đấu tố
là hết trách nhiệm. Chả có tên ma bùn Việt cộng nào bị xử lý vì cái tội giết cả
trăm ngàn nhân mạng đồng bào Việt Nam này! Đến khi lau nước mắt chưa khô thì
cũng chính Hồ chí Minh tuyên bố cuộc đấu tố này là một chiến thắng long trời lở
đất! Thật là kinh khủng!
Đến chuyện chống Mỹ cứu nước mới là kinh dị. Hãy hỏi thử xem, biết bao nhiêu nhân tài vật lực của
Việt Nam đã bị Hồ chí Minh và Việt cộng phỉnh gạt và bị chết mất xác trong cuộc
chiến tuyên truyền này. Hỏi xem, một cuộc chiến mà Hồ chí Minh từng tuyên bố là
đánh cho đến người cuối cùng theo lệnh của Tàu cộng đem lại những gì cho Việt
Nam? Có phải là sự kiện Phan văn Khải, thủ tướng Việt cộng được chạm bàn tay
vào cái gót dày của đế quốc Mỹ trong công viên ở New York hay không? Thật là
nhảm nhí! Hàng trăm ngàn thanh niên miền bắc phải chết trên rừng vì sốt rét, vì
bom rơi đạn lạc, hoặc vì đói bệnh. Hàng ngàn, hàng vạn người dân miền bắc, miền
nam bị chết oan để đổi lấy một nụ cười của Phan văn Khải khi Y được sờ bàn tay
vào cái mũi giày của đế Quốc Mỹ! Ôi đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào, cho dù
phải đánh cho đến người cuối cùng, tưởng là vĩ đại thần thánh. Hóa ra chỉ là một mưu đồ thâm
độc của Hồ chí Minh, muốn tiêu diệt cho hết mọi phần tử dân tộc Việt Nam để Y
mở đường đón rước Tàu cộng tràn sang cho nhanh!
Công hàm bán nước 1958. Đây là một chứng minh rõ nét nhất
cho việc tập đoàn CS đã đưa Tàu sang, để Tàu chiếm nước ta. Nhưng bấy nhiêu
gian trá chồng lên gian trá, họ vẫn chưa thỏa lòng. Họ còn quyết tâm đưa cả
nước vào đường diệt vong. Bị
diệt vong vì nền văn hóa vô đạo, nô lệ của cộng sản càng lúc càng phá hủy tận
căn nền văn Hóa Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín là đạo nghĩa và luân lý của dân tộc. Bị
diệt vong vì nền luân lý của tôn giáo bị chúng lên án. Và bị diệt vong vì “chủ
nghĩa cộng sản anh em ảo tưởng” mà chúng đưa toàn khối dân tộc và đất nước Việt
vào tay bành trướng Bắc phương, bằng cách ngăn chặn những tiếng nói yêu nước
của ngưòi Việt Nam! Đây mới chính là cái tai họa to lớn nhất.
Rồi
nhiều thập niên qua, người dân Việt không có mùa xuân, nhưng đoàn đảng viên
Việt cộng thì mỗi lúc một lẫy lừng, trở thành những đại gia đỏ bằng chính những
lao khổ và mồ hôi và nước mắt của dân tộc Việt. Lịch sử đang mỗi ngày ghi lại
những điều chính xác về cái tập thể này. Kẻ thì bán đất, dâng biển của Tiền
Nhân cho ngoại bang để bám lấy quyền lực, để hưởng lợi. Kẻ thì dùng bạo lực mở
ra những vùng quy hoạch cưỡng chế để cưóp tài sản, đẩy nhân dân vào cảnh khốn
cùng không nhà không cửa, để làm giàu cho phe cánh. Kẻ thì trộm cướp, ăn chặn
tiền viện trợ nhân đạo của thế giới rồi tạo ra hối lộ tham nhũng để nợ cho dân.
Đã gây ra bấy nhiêu tội ác với dân tộc chúng còn chưa thỏa lòng, lại còn hành
hung, bạo ác trên đời sống của lương dân. Đã bán nước, tự nguyện làm những cán
cộng nô lệ cho bá quyền Trung cộng, còn vênh vang với cuộc lừa dối vĩ đại qua
ngôn từ của Hồ chí Minh là: Độc Lập, Tự Do, Ấm No, Hạnh Phúc!
a
Độc Lập
Độc
Lập ở đâu khi lần lượt Hoàng Sa, Trường Sa rồi Nam Quan, Bản Giốc, Lão Sơn, bãi
biển Tục Lãm, vịnh bắc bộ là đất, biển, đảo của quê hương ta lần lượt bị nhà
cầm quyền CS đem dâng cho bành trướng Bắc Kinh như một loại qùa biếu để cầu lấy
cuộc bảo hộ từ phương bắc? Và còn tủi nhục nào hơn cho người dân, người chiến
sỹ của quê hương khi nằm xuống để bảo vệ lấy phần đất của quê hương trong cuộc
chiến 1979 thì không có chỗ chôn thây, nói chi đến một nghĩa trang ghi ơn và
vinh danh họ. Trong khi đó, nhà nước Việt cộng xây đài, lập và trang hoàng cả
chục “nghĩa trang liệt sỹ” cho những quân cướp cạn ở ngay trên quê hương mình?
Như thế là định nghĩa của Độc Lập ư?
b.
Tự do
Tự
Do ở đâu khi người dân muốn nói lên Sự Thật, Công Lý. Họ đã không được bảo vệ.
Trái lại bị nhà nước hành hạ, đấu tố. Điển hình là trường hợp của TGM Kiệt, Đại
lão Hòa thượng Thích Quảng Độ, hay bị bỏ tù như LM Nguyễn văn Lý, LS Lê thị
Công Nhân, Nguyễn văn Đài, Cù huy hà Vũ, Lê Công Định, Trần huỳnh Duy Thức,
Phạm Hồng Sơn…. Hoặc gỉa là bị bịt miệng như trong trường hợp của Bùi Hằng,
Nguyễn chí Đức, cụ bà Hiền Đức, Lê quốc Quân, Nguyễn hữu Vinh… và bao người trẻ
khác ăn no đòn của công an nhà nước khi họ thể hiện lòng yêu nước tích cực bắng
những lời hô vang: Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam. Thế là Tự Do ư?
c.
Ấm No
Ấm
No tìm đâu ra khi biết bao nhiêu người dân Việt lang thang, mất nhà, mất nghiệp
vì những quy hoạch, cưỡng chế bởi lớp cán bộ có đủ bạo lực ở trong tay. Ấm No ở
đâu khi ngưòi dân không có mảnh đất làm nhà thì hàng 100000 mẫu rừng, biển cả
được dâng cho những chủ thầu Trung cộng khai thác dài hạn không thuế. Sau 50
năm, những vùng đất thuê ấy thuộc về Tàu hay thuộc về ta, khi những chủ thàu
hôm nay và lớp lao công của họ đến từ phương bắc đã có hàng lũ con cháu, chắt
được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất ấy. Nó không biết một chữ tiếng việt,
phong tục Việt. Nó sẽ là ngươi Việt Nam hay người Tàu đây? Ấy là chưa kể đến
hàng tỷ tỷ đô la tiền vay nợ từ ngoại quốc, nay đã mất cả vốn lẫn lời vì tiền
vốn mượn đã chui vào túi của các quan cán tham nhũng chia nhau, và đổ tràn gánh
nợ lên những thế hệ mai sau của Việt Nam. Như thế là định nghĩa về Ấm No chăng?
d. Hạnh Phúc
Hạnh
Phúc tìm ở đâu ra khi cả một nền Văn Hóa, luân lý, đạo đức của xã hội, của Tôn
giáo đặt căn bản trên Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín đã bị cộng sản sói mòn và thay thế
bằng cái nền văn hóa bất nhân vô đạo của Hồ chí Minh để xã hội Việt Nam càng
ngày càng có hàng loạt những loại tội đại ác như giết cha, giết mẹ, giết người
thân, giết bạn bè, giết ngưòi cướp của… khiến mọi ngưòi phải rùng mình kinh sợ.
Mà kẻ gây ra tội ác đa phần là cán bộ đảng viên, trẻ vị thành niên, hay kẻ
không kiếm được công ăn việc làm, không được giáo dục về đạo nghĩa xã hội? Thử
hỏi xem, cả một dân tộc đang bị mất dần nền móng văn hóa đạo đức của mình mà có
được hạnh phúc ư?
Hẳn
nhiên là không. Bởi vì, đến nay không còn một người Việt Nam Nam nào tin chủ
nghĩa cộng sản sẽ giúp dân, cứu nước nũa. Trái lại, mọi người, mọi nhà, mọi
tầng lờp trong xã hội đều biết rõ ràng rằng: Đã đến lúc toàn thể dân ta phải
biến câu hỏi đầy nghiệt ngã Tự Do hay là Chết này thành cuộc vận động hiện
thực. Bởi vì, nếu tiếp tục thụ động như những năm qua, chúng ta và con cháu
chúng ta sẽ còn tiếp tục bị cộng sản lừa dối qua hàng ngàn những phương cách,
ngôn từ hào nhóang khác. Rồi tất cả sẽ trở thành những qủa bong bóng vô định
hướng cho đến lúc bị nổ tung. Bởi vì, quy luật sống còn của cộng sản là không
bao giờ để cho dân chúng có đời sống ổn định. Mà muốn cho dân chúng có đời sống
bất ổn định là phải tạo ra những khác biệt trong gian dối và bất công.
III.
Đi tìm Tự Do bằng cách nào?
Boris
Yeslsin bảo rằng: “Cộng sản không thể sửa chửa, nhưng phải đào thải nó”. Chuyện
lớn qúa, nên dành cho những ngưòi khác. Phần tôi, ở trong trang giấy hạn hẹp
này, tôi đề nghị với bạn một cách thức thật nhỏ bé, thật dễ thi hành, nhưng ít
nhất mỗi tuần bạn sẽ có được 15 phút, hay nửa giờ trong không khí hoàn toàn
thoải mái với sự tự do của bạn trong tiếng thở với quê hương.
Ở
gần nhà bạn có cái công viên nào không? Ở phường, xã, quận huyện, tỉnh lỵ nào
mà chả có công viên công cộng phải không? Nếu có, bạn hãy ra đó, mang theo cho
bạn một cái điện thoại cầm tay, hay cái Mp3 trong đó có một bản nhạc mà bạn yêu
mến nhất. Thí dụ như: “Dậy mà Đi” của nhạc sỹ Tôn thất Lập. Nếu được, bạn rủ
thêm vài ngưòi bạn thân nữa. Ra đó, cùng nhìn trời nhìn đất, hít thở lấy không
khí trong lành, rồi nắm lấy tay nhau mà mở bản nhạc lên mà nghe. Nghe vài ba
lần bạn sẽ thấy lòng bạn gần kề với quê hương, Như thế là bạn thở hơi vào quê
hương rồi đấy. Và cách riêng là bạn cũng đã có được 15 phút, hay nửa giờ mỗi
cuối tuần tuyệt với rồi đấy. Tuần sau, lại rủ bạn cùng đi, nhưng thêm những bản
nhạc khác. Thi dụ như “Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ” của nhạc sỹ Nguyễn đức
Quang, hay “ Lá Đỏ”… lại đến công viên và hát cho nhau nghe. Nếu bạn tiếp tục
hành trình này, tôi tin chắc bạn sẽ có cùng một nhịp thở với quê hương, và bạn
sẽ thấy quê hương và dân tộc trong vòng tay yêu thương của bạn. Nói cách khác,
quê hương là bạn và mọi người sẽ chuyền cho nhau hơi thở quê hương. Bạn thấy
phương cách này có thể thực hiện không?
Trường
hợp ở gần nhà bạn không có công viên thì ta áp dụng sách của cụ Nguyễn công
Trứ, “ tri túc đãi túc, hà thời túc”. Bạn ra đứng ngay trước cửa nhà hay ngay
trong sân trường để mà thưởng thức những giây phút đặc biệt này. Nhưng nhớ,
đừng mở nhạc lớn kẻo làm phiền lòng ngưòi khác. Ước mong từ bắc tới nam. Từ
trong các làng mạc, xã thôn ra thành thị, mọi người, đặc biệt là bạn trẻ đều tự
tìm được những giây phút tự do, êm đềm, đầm ấm và giao hòa với quê hương. Khi
người người, nhà nhà đã có niềm vui tự tại thì hạnh phúc của quê hương đã là ở
trong tầm tay rồi. Mời bạn thử đi. Không bao giờ là qúa trễ đâu.
Tuy
thế, cũng có vài điều tôi xin nói trước với bạn nhá. Có thể những lần đầu bạn
lẻ loi lắm, chẳng có ai đến với bạn đâu. Nhưng mình đi tìm hơi thở Tự Do mà,
sớm muộn cũng có những cánh chim đồng cảm với tâm tình của bạn. Khi nhóm của
bạn có 4, 5 người là vui rồi, cứ thế mà giữ lấy niềm vui với nhau, và giữ lấy
nhau bằng chân tình. Kế đến, bạn cũng biết, bò vàng nhiều lắm đấy, chúng sẽ dí
mũi vào những cuộc găp gỡ của bạn, nên tuyệt đối bạn phãi cảnh giác bạn hữu là
không mang theo cờ quạt biểu ngữ băng rôn gì hết. Kẻo lại bị chúng chụp mũ bạn
đi biểu tình, làm mất trật tự công cộng thì phiền lắm.
Bạn
nhớ đấy, chủ đích của mình chỉ ra bờ hồ, đến công viên, sân nhà thờ, tìm hơi
thở trong lành để thư dãn cuối tuần thôi, nên phải tránh xa những kẻ trá hình,
mang theo cờ quạt đến rủ rê, hoặc nhập vào nhóm của bạn để mua lấy phiền phức
cho bạn. Dĩ nhiên là mình sẽ đón bạn mới, nhưng đường đi rất dài, không thể gây
ra phiền phức cho mình và cho người khác được. Mỗi nhóm lý tưởng là có từ 5- 7
người, nhiều hơn thì nên tách ra. Kế đến, công viên rộng lớn lắm, nhóm của bạn
cũng không nên gia nhập vào nhóm của các bạn khác để sinh hoạt chung (lâu lâu
một lần thì chẳng sao, tuyệt đối không thể thưòng xuyên). Nếu có quen biết thì
nên tìm cách trao đổi bạn với nhau hơn là xát nhập lại với nhau. Bởi lẽ, nhóm
đông thì vui thật nhưng rất phiền toái và dễ bị bể lắm. Ấy là chưa kẻ đến bò
vàng chúi mũi vào. Chúc bạn vui và tìm thêm bằng hữu trong mục đi tìm hơi thở
Tự Do trong tình tự của quê hương nhá. Bạn có ý kiến gì không?
Phần
tôi, tôi tin rằng, mỗi ngày bạn làm cho chính bạn, dù chỉ là vài cái vưon vai
trước nhà, và noí với đất trời rằng: Tôi Muốn Tự Do, Tôi Yêu Nước Tôi, và mỗi
tuần bạn làm với bạn hữu của bạn ở công viên, sân truờng, bờ hồ, bạn sẽ thấy sự
thay đổi kỳ diệu sẽ đến. Trước hết lòng bạn sẽ vui hơn và kiên tâm hơn trong lý
tưởng bạn theo đuổi. Sau là chính bạn đem niềm vui ấy cho người chung quanh và
đem vào non nước. Khi đó, sự thay đổi kỳ diệu kia sẽ không dành cho riêng bạn
nhưng có thể là cho cả đất nước của chúng ta. Bạn hãy bắt đầu thực hiện và nói
cho bằng hữu cùng thực hiện xem sao. Dĩ nhiên, bài báo này cũng sẽ có nhiều bò
vàng bò vào đọc, nhưng mình có làm gì sai đâu. Chỉ vươn vai và nói với mây với
gió với đất nước cho vừa đủ nghe Tôi Muốn Tự Do, chắc không ai làm hại mình.
Cầu
chúc cho hoa Tự Do nở tràn ra khắp non sông Việt để nhà Việt Nam mãi là mái ấm
Độc Lập của dân Việt. Ở đó, người dân sẽ cùng nhau chung hưởng sự Tự Do, Công
Lý, Dân Chủ, Nhân Quyền trong cuộc sống Thái Bình, Ấm No, Hạnh Phúc và Thịnh
Vượng, đặt trên nền tảng văn hóa nhân bản Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín của dân tộc, và
tôn trọng nền văn hóa đạo đức của các tôn giáo. Để từ đó sự hoàn thiện sẽ triển
nở trong tiến trình xây dựng một xã hội trong ổn định và an bình.
©
Bảo Giang
©
Đàn Chim Việt
No comments:
Post a Comment