Một
bộ luật không cho phép kẻ bắt trộm một con vịt thoát sự trừng phạt, là cần thiết.
Nhưng một bộ luật mà khiến kẻ bắt trộm một con vịt phải lĩnh án tới 7 năm tù,
thì bộ luật ấy nhất định phải xem lại.
Trong tiểu thuyết “Đi tìm nhân vật”, tôi từng
để nhân vật nói với mình thế này: “Tôi tự nhủ là mình không được mủi lòng.
Còn những tiếng kêu khác của đồng loại, thê thảm hơn, chói tai hơn mà ta buộc
phải làm ngơ”.
Nhân vật với tác giả đôi khi là một. Quả tình
nhiều lúc tôi cũng đã rất muốn, thậm chí đã bắt chước, làm giống như nhân vật của
mình. Cuộc sống có muôn vàn chuyện đau lòng, làm sao mình đủ sức để quan tâm đến
tất cả.
Nhưng không phải cứ bịt tai là không nghe thấy
những tiếng thét, nhất là những tiếng thét kêu đòi công lý.
Vụ án cô giáo Lê Thị Dung
chính là một tiếng kêu chói tai như vậy.
Tòa án huyện Hưng Nguyên, Nghệ An, đã tận dụng
triệt để sự lỏng lẻo trong các quy định của luật, để tuyên án cô 5 năm tù giam,
chỉ vì cô “làm thất thoát”, trong gần chục năm, hơn 44 triệu đồng. Họ dựa vào
đâu để có bản tuyên án như vậy? Đây rồi, đó là tình tiết TÁI PHẠM NHIỀU LẦN. Nhờ
tình tiết mập mờ này, các quan tòa đã Ơ-rê-ca tìm ra cái khung hình phạt ghê gớm,
vốn chỉ áp cho tội phạm lớn.
Chỉ cần lấy hai vụ án còn rất mới làm “đối chiếu”:
Vụ ông Đặng Thanh Bình làm trái gây thiệt hại cho nhà nước 15.000 tỷ đồng, với
mức phạt 03 năm tù treo; vụ bác sỹ Nguyễn Quang Tuấn, công khai thừa nhận đã ăn
hối lộ 10.000 USD (khoảng 240 triệu đồng, gấp hơn 5 lần số tiền cô Dung bị cho
là ‘chi sai”) và thất thoát 53,6 tỉ đồng, bị xử với mức án 03 năm tù giam, thì
nhắm mắt lại Tòa Hưng Nguyên cũng có thể phán quyết cô Dung chỉ phải hoàn trả số
tiền 44 triệu 700 ngàn đồng (cứ cho là cô phải chịu trách nhiệm về việc chi
sai” cho ngân sách), mà không sợ sai một li. Việc xử lý tiếp theo đối với cô
Dung thuộc phạm vi hành chính.
Đẹp cả lý cả tình.
Giờ đây, nếu lấy mức án của cô Dung làm “đối
chiếu” ngược, thì ông Bình sẽ phải bị phạt tù khoảng 4000-6000 năm, ông Tuấn ít
nhất cũng là 300-1000 năm.
Một bộ luật không cho phép kẻ bắt trộm một con
vịt thoát sự trừng phạt, là cần thiết. Nhưng một bộ luật mà khiến kẻ bắt trộm một
con vịt phải lĩnh án tới 7 năm tù, thì bộ luật ấy nhất định phải xem lại.
Ngay cả với người có tội, thì công lý là để trừng
phạt, chứ không phải để trả thù, tệ hơn ngàn lần nếu nó bị kẻ nắm quyền lực
trong tay lợi dụng cho mục đích trả thù cá nhân.
Trong trường hợp khép tội cô Lê Thị Dung, hoặc
Tòa án huyện Hưng Nguyên sai, hoặc TẤT CẢ chúng ta đều sai?
Tôi nghiêng về giả định sau.
Sửa chữa sai trái của một phiên xét xử, một bản
án, thậm chí cả một cơ quan tư pháp, không có gì khó.
Nhưng sửa cái sai của tất cả chúng ta, thì rất
khó.
Có những tiếng kêu chỉ gây chói tai, chỉ khiến
ta bịt tai quay mặt. Nhưng khi nó biến thành những tiếng gào thét, có thể khiến
vỡ vụn tất cả.
Tôi không muốn đưa ra ví dụ.
.
https://www.facebook.com/photo/?fbid=10226830041714699&set=a.10214678173885598
Cô giáo Lê
Thị Dung
.
No comments:
Post a Comment