Việt Nam và chuyện loay
hoay với đào tạo tiến sĩ . . . như cũ
Nam
Lê
Đang làm tiến sĩ ở University College Dublin
22 tháng 7 năm 2021
https://www.bbc.com/vietnamese/forum-57928863
Một lễ trao học
hàm giáo sư trong Văn miếu, HN năm 2015. Việt Nam có truyền thống trọng bằng cấp
nhưng quan niệm học và thi 'để 'làm quan' ngày càng bất cập với các chuẩn mực
quốc tế
Năm nay Bộ Giáo dục Việt Nam lại thay đổi quy
chế đào tạo tiến sĩ mà thực ra là gần như quay về quy chế cũ từ 2017 trở về trước.
Việc này diễn ra sau hơn 3 năm theo quy chế
"ít nhất hai bài báo khoa học quốc tế" với yêu cầu đầu ra của đào tạo
tiến sĩ.
Trước hết cần hiểu
Lý Do: Tại sao lại phải có công bố quốc tế?
Cái chữ "quốc tế" ở đây chỉ áp dụng
với Việt Nam — vì với Việt Nam thì mấy cái tạp chí bằng tiếng Anh (chưa nói chất
lượng) mới được gọi là "quốc tế".
Giáo dục Việt Nam thời
'buôn chữ bán sách'
Chi phí giáo dục ở nơi
nào đắt nhất?
Từ Mỹ nhìn về giáo dục ở
Việt Nam
Giáo dục Hà Giang có
'gian lận điểm thi'
Còn với người ở phương Tây, các quốc gia khoa
học phát triển, thì đấy là hệ thống tạp chí/hội nghị của tất cả các nhà khoa học
trong lĩnh vực nào đó. Chẳng có phân biệt thế nào là "quốc nội",
"quốc tế".
Tạp chí có nhà xuất bản ở Đức, ở Mỹ, ở Anh, hội
nghị khoa học tổ chức ở Anh, Mỹ, Úc, thậm chí Brazil (chỉ là địa điểm) — đều có
giá trị khoa học của riêng nó.
Và việc công bố ở đâu, phụ thuộc vào lĩnh vực
nghiên cứu, và yêu cầu của nghiên cứu, giữa giáo sư, nghiên cứu sinh, nguồn tài
trợ...
Trước đây, những người làm nghiên cứu ở trong
nước chúng ta phần lớn xuất bản ở quốc nội, như viết giáo trình cho sinh viên,
các tạp chí trong nước, các hội nghị trong nước, phần lớn không có peer-review
cho nên nền khoa học trong nước không được "quốc tế" công nhận.
Quốc tế ở đây nghĩa là: thế giới khoa học,
không có nghĩa là phải ở Anh hay Mỹ. Vì khoa học là của toàn nhân loại, tiêu
chuẩn ở Anh, Mỹ cao là vì họ là người tạo ra các nghiên cứu tiên phong và từ đó
tiêu chuẩn ngày càng cao.
Vào giai đoạn đó, tạm coi là trước 2016, ở
Việt Nam có một làn sóng yêu cầu phải có công bố chất lượng, được thế giới
khoa học công nhận theo một số thang bậc, thước đo nào đó. Do vậy mới có yêu cầu
công bố "quốc tế", trong khi các nơi xuất bản trong nước chưa thực sự
được vào danh mục (index) của các nhà xuất bản khoa học uy tín thế giới.
Publish or Perish
(công bố hay là chết)
Đây là vấn đề thứ nhì. Ba năm qua, đúng là số
lượng bài báo khoa học ở Việt Nam "tăng chóng mặt" thật sự. Các bài tạp
chí, kỷ yếu hội nghị (có hay không có peer-review như tạp chí) tăng lên rất nhiều
về số lượng, nhưng chất lượng thì cũng "thượng vàng hạ cám".
Đó là hệ quả ban đầu của một luật chơi chung của
giới khoa học thế giới, publish or perish (công bố hay là chết). Nghĩa là, vì
phải chạy theo số lượng công bố để có thể kiếm được funding nghiên cứu, vị trí
công tác ổn định (như giáo sư). Hệ quả là, cũng không ít công trình trong số
này có chất lượng rất xoàng, phần lớn viết xong publish rồi vứt xó, đóng góp về
tri thức cho lĩnh vực là hầu như rất ít.
Điều này sẽ càng đến mạnh hơn, ở các quốc gia
có nền khoa học đang phát triển.
Tuy nhiên, ở Việt Nam, ngoài chuyện chất lượng
công bố khoa học, còn một vấn nạn: Nhiều người tham gia chương trình tiến sĩ,
và cả một số đào tạo, chưa đủ khả năng để Tự viết một công bố khoa học vì nhiều
lý do: Có thể do rào cản ngôn ngữ (phần lớn yêu cầu viết tiếng Anh khoa học),
hoặc là nghiên cứu chưa đến chất lượng, hoặc là chẳng biết nghiên cứu cái gì...
Cho nên, vấn đề mà chắc không ít được nghe nói
đến những năm qua là: nhiều người đã phải Thuê viết bài, thâm chí không phải chỉ
thuê viết tiếng Anh mà thuê một số "thợ khoa học" đã có sẵn framework
cứ thể là "generate" các bài báo khoa học số lượng lớn, và bán cho
nhiều người cần (nghiên cứu sinh, phó giáo sư đang cần để lên chức...)
Đây là vấn đề đạo đức khoa học nghiêm trọng.
Như vậy là sau khi phải "chạy theo
Tây" để có "công bố khoa học quốc tế", thì lại nảy sinh nhiều vấn
đề bất cập: Lượng quá nhiều so với chất thì đã không nói, nhưng lại còn làm
"giả chất lượng".
Chúng ta lại trở về với trước đây: Là chỉ cần
yêu cầu công bố trong nước
Thứ ba, cần xem
Việt Nam đào tạo tiến sĩ là đào tạo ra cái gì?
Có lẽ chúng ta hiểu chưa đúng Bản chất của việc
đào tạo tiến sĩ — học vị mà đến từ nền giáo dục phương Tây.
Đào tạo tiến sĩ phải hiểu bản chất là một quá
trình đào tạo ra một người có khả năng nghiên cứu khoa học, từ đó có thể kết hợp
nghiên cứu đến giảng dạy truyền bá kiến thức, hoặc nghiên cứu để kiến tạo ứng dụng
thực tế cho cuộc sống.
Cho nên, nó hoàn toàn không liên quan đến việc
dùng bằng cấp tiến sĩ để đạt được một chức vị hay điều gì đó trong cuộc sống.
Nếu mang tư duy giáo dục của phong kiến trung
quốc, tầm chương trích cú, học để "vinh thân phì gia", áp dụng vào triết
lý để đào tạo tiến sĩ (cái xuất phát từ giáo dục kinh viện tây phương) — thì sẽ
dẫn đến các hệ luỵ như vậy.
Não trạng bị "không tương thích",
nên mới dẫn đến cảnh loay hoay đẽo cày giữa đường bao năm qua.
Xem ra, vị bộ trưởng mới (có lần tôi đã đưa lên
trang này), lên còn "giảm tiêu chí" khoa học hơn so với thời bộ trưởng
Phùng Xuân Nhạ.
Vậy thì giải pháp
khả quan là gì?
Để quay lại được giải pháp cốt lõi, thì là một
bài viết dài riêng cho nó. Ở đây tôi xin nói ngắn gọn:
Đầu tiên, chúng ta cần nâng tầm các tạp chí
trong nước, các peer-reviewed conference, trước hết là vào các danh mục khoa học
của thế giới hiện nay, và sau đó là thu hút được các nghiên cứu chất lượng đến
với các nhà xuất bản này.
Đây là một việc làm KHÓ. Nó giống như làm
thương hiệu vậy. Cần thời gian, và cần cú hích lớn. Ví dụ: Như Vingroup có nhiều
tiền, nên có thể thuê ngay các giáo sư từ Yale, Silicon Valley về làm thương hiệu,
từ đó mọi người biết đến nghiên cứu của Vin.
VN: Tranh cãi về lý lịch
của tân Bộ trưởng Giáo dục và Đào tạo
Việt Nam: Chiếc xe đò mang
tên Đại học
Bộ trưởng GDĐT: 'con sâu
làm rầu nồi canh'
Để xây dựng một tạp chí khoa học, cần nhiều mối
quan hệ đến thế giới "tháp ngà" của khoa học hàn lâm. Ví dụ: Có một
giải Nobel công bố trên một tạp chí X nào đó, thì sẽ là sự quảng cáo làm thương
hiệu tuyệt vời cho tạp chí X và chuyên ngành trên tạp chí đó.
Thứ nhì, cốt lõi hơn cả, đó chính là Chất Lượng
của việc làm nghiên cứu. Ở trên như tôi đã nói: Chúng ta cần hiểu cái Bản chất
của việc đào tạo nghiên cứu sinh là gì.
Do vậy, để đảm bảo
chất lượng chúng ta cần có:
1.Yêu cầu từ người
hướng dẫn:
Người hướng dẫn (các tiến sĩ, giáo sư) có chất
lượng công bố khoa học Tốt. Có khả năng công bố khoa học quốc tế có Chất Lượng,
được các chuyên gia trong lĩnh vực của vị đó công nhận (chứ không phải 1 hội đồng
giáo sư nhà nước hay các cấp ôm đồm đa ngành).
Người Á Đông có nói: Danh sư xuất cao đồ.
Thầy mà còn làm nghiên cứu "loè bịp",
thì khó mà đào tạo ra một học trò là nhà nghiên cứu thực thụ. Cho nên theo tôi,
nên siết chặt đầu vào đầu tiên với: Ai đủ điều kiện để hướng dẫn
nghiên cứu sinh.
2.Yêu cầu đầu ra
nên thế nào?
Chuyện ràng buộc yêu cầu đầu ra của một nghiên
cứu sinh, Không Nên là Chuẩn Chung. Mà nên dựa theo yêu cầu của từng Người hướng
Dẫn, là giáo sư/tiến sĩ bên trên đã được xiết chặt chất lượng.
Cũng dựa vào thực tế thôi. Vì bản chất nghiên
cứu khoa học là có nhiều ngành khác nhau. Có những ngành có thể có công bố sớm,
công bố nhiều, vd như khoa học máy tính có văn hoá peer-reviewed conferences.
Nhưng một số ngành xã hội, thì có lẽ để công bố được trong một tạp chí có chất
lượng tốt có khi mất đến hàng năm để review. Nói như vậy, không có nghĩa là
không có những yêu cầu cụ thể.
Nhưng như tôi nói bên trên: Chúng ta phải để
chính vị giáo sư hướng dẫn, người này sẽ có thẩm quyền quyết định xem một
nghiên cứu sinh của mình đạt điều kiện để Viết một luận văn tiến sĩ và ra bảo vệ
trước hội đồng hay chưa.
Theo như kinh nghiệm của tôi được biết, về mặt
bản chất ở một số quốc gia như Anh/Pháp, không có yêu cầu Cứng số lượng công bố
đầu ra. Nhưng tuỳ giáo sư sẽ có yêu cầu riêng đối với học viên nghiên cứu của
mình.
Giáo sư của tôi (ngành computer science) từng
nói:
"Nam ah, thật ra không có một yêu cầu Cứng
nào là cậu phải công bố bao nhiêu bài. Mặc dù bất cứ ai tốt nghiệp PhD ở đây đều
thường có ít nhất 3-4 bài báo được công bố. Bởi vì có thể 3-4 bài báo đó sẽ tượng
trưng cho 3-4 chương trong luận văn. Nghĩa là, những gì cậu viết, trình bày
trong luận văn, đã được công bố (hay được chấp nhận, kiểm chứng một phần), để
tăng sự tin tưởng."
Tuy nhiên, đào tạo tiến sĩ của chúng tôi nói rằng:
Luận văn viết bởi nghiên cứu sinh, part was published (một phần đã được công bố),
or part is publishable (một phần có thể được công bố trong tương lai). Nghĩa
là: Nếu không may mắn, bạn biết đấy, khi gửi bài đi có thể gặp reviewer khó
tính và đánh trượt vài lần dẫn đến không công bố được.
Tôi hiểu rằng người giáo sư là vô cùng quan trọng.
Kể cả khi học viên không may mắn, hoặc chưa thể công bố được. Nhưng bằng trình
độ của thầy, thầy biết là luận văn này là Publishable — thì vẫn có thể cho phép
học viên viết luận văn, nếu đã trả lời đủ các câu hỏi khoa học cần thiết.
Và trong trường hợp đó, thầy có nói với tôi:
"Thường là sẽ phải viết một bài journal, trước khi submit luận văn, và ghi
là: đang trong tình trạng review."
Đó là lý do vì sao tôi nói, nên có yêu cầu đầu
tiên với người đủ tiêu chuẩn để hướng dẫn nghiên cứu sinh.
3. Vấn đề về bảo vệ:
Nên gạt luôn các bước bảo vệ cấp cơ sở cấp
khoa rồi cấp trung ương. Chỉ có một buổi bảo vệ duy nhất (nếu là yêu cầu bảo vệ).
ời Được Mời đến, không phải là do chỉ định của
khoa hay bất kỳ ai, mà là sự liên hệ giữa nghiên cứu sinh-giáo sư đến những
giáo sư/tiến sĩ - những người có tiếng trong lĩnh vực của nghiên cứu.
Chỉ có họ, mới đủ thẩm quyền và chuyên môn, để
có thể "phần nào" nhận xét được về chất lượng của luận văn nghiên cứu
trong lĩnh vực của họ. Kể cả phải "thuê" nước ngoài đến, trả tiền cho
họ, là tuỳ thuộc vào điều kiện.
Vậy đến đây có bạn sẽ hỏi: Vậy không sợ, văn
hoá "đút lót thầy", để thầy cho bảo vệ dù không đạt chất lượng?
Chuyện này rõ ràng là không hiếm ở Việt Nam.
Tuy nhiên như đã nói ở bước 1: Yêu cầu rất cao
đối với người được hướng dẫn.
Những người này, có "danh tiếng"
khoa học của họ. Nếu họ cho phép một học viên của mình, công bố một công trình
kém, hoặc là bảo vệ một luận văn khoa học Kém chất lượng….thì thực sự ảnh hưởng
đến danh tiếng và danh dự khoa học của họ.
Phần lớn ở đây, chúng ta tin vào danh dự của một
nhà khoa học nghiêm túc.
Cho nên, xác suất của các vấn đề "đút
lót" sẽ giảm.
Và cuối cùng, vui lòng không đề cao hay nâng tầm
thái qúa cái học vị, suốt ngày giơ ra để khoe như khoe chức khoe quyền (kiểu
Giáo sư Tiến sĩ Đại tá….rất kì cục).
Tiến sĩ là một người nghiên cứu. Đào tạo tiến
sĩ, là đào tạo một người có khả năng nghiên cứu độc lập (nghĩa là có thể xuất bản
khoa học) về một hay một số lĩnh vực.
Đừng dùng các học vị khoa học để chạy chức chạy
quyền, chế tài xử phạt phải đầy đủ, thì mới mong có một nền liêm chính học thuật
ở quốc gia này.
Bài
đã đăng trên trang Facebook của tác giả Nam Le's Liberal, người
đang hoàn tất chương trình PhD ở University College Dublin, CH Ireland, và
trang Facebook 'Liêm chính Khoa học'.
Tựa đề bài đăng ở đây do BBC News Tiếng Việt đặt.
Xem
trên báo VN 'Đào
tạo tiến sĩ cần thực chất' và bài về Nạn
viết thuê cho các 'tiến sĩ' ở VN
Chủ đề giáo dục:
Vì sao có người khát khao
bằng giả?
VN: Cần công khai bằng cấp
của lãnh đạo?
***
TIN LIÊN QUAN
.
Việt Nam đứng trước nhu cầu
có nên cho trẻ em được học tại nhà
15 tháng 4 năm 2021
.
Chi phí giáo dục ở nơi
nào đắt nhất?
5 tháng 9 năm 2018
.
Vì sao có người khát khao
bằng giả?
20 tháng 2 năm 2018
.
Giáo sư Nguyễn Thị
Kim Thanh nhận giải Rosalind Franklin
7 tháng 11 năm 2019
.
GS Jonathan London nói về
giáo dục quốc tế đi vào Việt Nam
12 tháng 9 năm 2017
No comments:
Post a Comment