Đỗ Trung Quân
[Để gửi em Huỳnh Thục Vy]
tôi
con chiên ghẻ
hàng chục năm qua chưa từng về lại nhà
Chúa
Ngày ấy tôi bỏ đi vì lý do vừa trẻ con
vừa quyết liệt
Ông tôi chết không được phép xức dầu
Nhà quá nghèo, tiền đóng xây nhà Chúa
thiếu như thiếu thuế
Ông tôi qua đời không có thiên sứ đi
theo…
tôi bỏ nhà thờ, bỏ xứ đạo ra đi
không bao giờ về nữa
thật ra
tôi, con chiên ghẻ lở
vẫn trở về những khi lòng tuyệt vọng
mùi hoa huệ thơm thơm trong tâm thức
an ủi mình xiết bao
hôm nay
Tôi đã quì trong góc riêng mình.
cô độc và tuyệt vọng
khẩn cầu chúa cứu giúp một người con
gái trẻ tôi vừa gặp
rất dịu dàng , nhỏ nhẹ, khiêm ái và sắp
lấy chồng.
Họ bắt,
cô ấy đã quen
Họ đàn áp
cô ấy đã quen
nhưng khi những lời không phải của con
người dành cho con người “mày không còn cơ hội làm lại cuộc đời.
Mày sẽ không còn thiên chức làm mẹ nữa
đâu…”
gửi đến người chồng trẻ tuổi
đấy là lời quỉ dữ
không phải tiếng nói của loài người
Tôi sụp xuống trong nỗi đau đớn
chúa ơi! tôi là con chiên ghẻ của người
xin cứ đày tôi vào luyện ngục
nhưng xin che chở cho cô gái ấy. Xin
người…”
Một ngày dài qua đi như thế
trong mùi hoa huệ thoáng qua
tôi nghe giọng nói
“bóng tối hãy lui ra…”
Và tôi rơi lệ
Tôi biết
Cô gái ấy
đã
về
nhà…
Đỗ Trung Quân
No comments:
Post a Comment