Sunday 8 July 2012

THIẾU QUAN TÂM TỚI SINH MẠNG DÂN (Ngô Nhân Dụng)




Friday, July 06, 2012 6:33:05 PM

Người Việt mới thuật lại lời ông Nguyễn Xuân Hướng, chủ tịch Hội Ðông Y Việt Nam, nói với báo Kiến Thức, ông có bằng chứng hơn 90% các phòng khám bệnh của người Trung Quốc ở Việt Nam là lừa đảo.

Một bằng chứng là trong một lần kiểm tra trước đây mươi năm, có 23 người Trung Quốc làm Ðông y thì 17 người không qua học hành gì cả, 5 người là y sĩ, bác sĩ cấp xã, vân vân. Một lần sau, hơn năm năm nay, thì phải bác bỏ cả 7 hồ sơ. Ông Hướng đến thử ở một phòng mạch, người đứng tên khai sinh năm 1937, gần 5 tuổi, nhưng người đứng ra khám bệnh là một thanh niên ngoài 20! Ông Nguyễn Xuân Hướng tố cáo việc để cho các y sĩ Trung Quốc sang Việt Nam hành nghề tràn lan là “thiếu quan tâm tới sinh mạng của dân”.

Tại sao chính quyền cộng sản ở nước ta lại nhắm mắt trước tai họa này? Ông Hướng cho là một nửa tiền của người dân đến khám bệnh “chui vào túi người kinh doanh các phòng khám này,” và nửa còn lại chui vào túi của một số người “thuộc cơ quan chức năng quản lý các phòng khám ấy...”

Nếu trong vụ này các cơ quan chức năng lại được “chấm mút” với các nhà kinh doanh Trung Quốc đến một nửa số tiền thu nhập thì còn quý hóa hơn là chẳng ai được đồng nào, khi hàng chục ngàn công nhân Trung Quốc vào làm việc ở Việt Nam mà không cần phép tắc nào cả! Báo Tuổi Trẻ dẫn lời ông Trần Ngọc Hùng, chủ tịch Tổng Hội Xây Dựng Việt Nam, đưa ra con số đó hàng chục ngàn đó, chắc con số thật còn lớn hơn nhiều! Nếu có thêm mấy chục thầy lang Trung Quốc thấm vào đâu? (Dùng hai chữ Lang Vườn để nói về mấy người Trung Quốc không học mà đi chữa bệnh; xin quý vị thầy Ðông y tha lỗi mạo phạm.)

Ðây không phải là lần đầu tiên báo chí nước ta loan tin về người Trung Quốc sang làm ăn lậu. Mới Tháng Tám năm ngoái, báo Giáo Dục Việt Nam loan tin công trường Thủy điện Sông Bung 4 ở huyện Nam Giang, Quảng Nam được trao cho một nhà thầu Trung Quốc Sinohydro. “Theo điều tra riêng của phóng viên, tại công trình Thủy điện Sông Bung 4 có 296 lao động Trung Quốc, trong đó có 186 công nhân, 23 lái xe và 5 nấu ăn, số còn lại làm quản lý... Ðáng chú ý, 100% số lao động này đều không đăng ký với Sở Lao Ðộng, Thương Binh, Xã Hội.” Có 296 người Trung Quốc đang làm việc “chui,” phần lớn là “lao động phổ thông,” tức ai làm cũng được, không cần nghề chuyên môn nào hết, cướp công việc làm của người lao động Việt Nam! Thế mà chả biết có “cơ quan chức năng” nào được chia chác gì không!

Nhà báo bước vào thăm công trường thấy các tấm biển toàn bằng chữ Hoa. Anh hỏi chuyện mấy tài xế người Việt Nam làm việc ở đó. Mỗi tháng tài xế lãnh 6, 7 triệu đồng Việt Nam. Còn các công nhân Trung Quốc lãnh từ 10 triệu đến 15 triệu, mà công việc của họ nhẹ nhàng hơn: Uốn sắt, làm kè, xây tường hay sửa xe.

Ngay cả việc nấu ăn cho công nhân Trung Quốc họ cũng phải “nhập cảng di dân lậu”. Nhà báo kể: Chị Mai Thị Bảy quê ở huyện Quế Sơn, Quảng Nam, nói: “Nấu ăn cho công nhân người Việt mỗi tháng được trả 1.5 triệu đồng, còn nấu cho người Trung Quốc cao hơn nhiều, nhưng chỉ có người Trung Quốc nấu thôi. Anh em ở đây ăn uống kham khổ lắm.” Sở dĩ chúng tôi muốn giới thiệu chị Mai Thị Bảy bởi vì chị có liên quan đến bản tin về các lang vườn Trung Quốc ở nước ta! Nhà báo kể câu chuyện có thật: Chị Bảy bất đắc dĩ trở thành thầy thuốc! Bởi vì các công nhân “ốm đau như cơm bữa nhưng không hề có thuốc men!” Chị nói: “Thấy anh em đau ốm là cho uống kháng sinh, đau bụng thì cho uống Becberin. Nặng quá thì xin nghỉ đưa xuống trạm xá xã.” Bây giờ các “cơ quan chức năng” có thể biện hộ lần nữa: Một bà nấu bếp ở công trường Thủy điện Sông Bung 4 có thể đóng vai thầy thuốc được; vậy thì các ông lang Tàu không học mà đi chữa bệnh cũng không phải chuyện mới lạ!

Tại công trường xây dựng nhà máy đạm Cà Mau có một ngàn công nhân Trung Quốc làm việc, cũng không cần xin phép ai cả! Nước Việt Nam là thiên đường của di dân lao động lậu! Mấy đại biểu Quốc Hội Mỹ lo vấn đề di dân lậu ở nước Mỹ, nên sang Việt Nam học tập chính sách di dân tự do ở Việt Nam! Nhưng quyền tự do lao động lậu chỉ dành cho người Trung Quốc thôi!

Lý do, bởi vì đại đa số các công trình xây dựng ở nước Việt Nam cũng là do các chủ thầu Trung Quốc được chấm! Mấy năm trước, ông Trần Ngọc Hùng, chủ tịch Tổng Hội Xây Dựng Việt Nam, đã cho biết các dự án xây dựng nhà máy lớn như điện, xi măng, hóa chất, nhà nước cho đấu thầu hầu như đều rơi vào tay các nhà thầu nước ngoài! Trúng thầu rồi, các nhà thầu Trung Quốc thường đem theo hàng ngàn công nhân và đem cả thiết bị của họ sang sử dụng; những thiết bị đó hoàn toàn có thể sản xuất ở Việt Nam được! Ông Trần Văn Huynh, chủ tịch Hội Vật Liệu Xây Dựng Việt Nam cho biết có hơn 10 công trình xây dựng nhà máy xi măng, nhiều dự án nhà máy điện lớn ở Việt Nam đều đang được các nhà thầu Trung Quốc làm. Ông kể là người Trung Quốc đem một số loại vật liệu qua Thái Lan rồi đi vòng vào Việt Nam! Tại một nhà máy xi măng do nhà thầu Trung Quốc làm, đến cái bệ xổm toa lét họ cũng không dùng hàng làm ở Việt Nam mà đem từ Trung Quốc qua! Một quan chức trong văn phòng chính phủ công nhận tại một công trình số công nhân Trung Quốc sang tới hơn hai ngàn người!

Tháng Mười Một năm ngoái báo Tuổi Trẻ cũng điều tra thấy trong số 312 người lao động Trung Quốc tại nhà máy nhôm Nhân Cơ, có 190 người được nhà thầu Chalieco (Trung Quốc) đưa sang nước ta với danh nghĩa là “công nhân kỹ thuật cao”. Nhưng trong thực tế chính những người này chẳng được học hành, huấn luyện gì cả! Nhà báo viết: “Khi chúng tôi hỏi ông Khắc việc uốn sắt này học từ trường nào, ông cười xuề xòa: ‘Việc cỏn con, làm nhiều thì quen, chẳng ai dạy. Tôi mới học hết lớp 10, chưa học qua trường nghề nào cả!’” trong số 310 công nhân Trung Quốc Nhà máy Nhân Cơ, thì gần 180 người không có giấy phép lao động!

Còn nhiều chuyện khác, có thể coi là lớn hơn. Như báo Người Việt mới loan tin, “Từ đầu năm đến nay đã có 198 tàu thuyền nước ngoài, xâm phạm lãnh hải Việt Nam tại vùng biển Ðà Nẵng, phần chính là tầu Trung Quốc.” Và “Bốn tàu hải giám của Trung Quốc đã chặn một tàu cảnh sát biển Việt Nam tại khu vực Trường Sa.”

Quả thật, so với số công nhân Trung Quốc sang Việt Nam làm việc lậu, hay là tàu thuyền Trung Quốc xâm nhập hải phận nước ta, thì sự kiện mấy chục ông lang vườn Trung Quốc hành nghề “có giấy phép” của các “cơ quan chức năng” tương đối còn lương thiện! Nhưng việc chữa bệnh không phải chuyện chơi! Ông Nguyễn Xuân Hướng, chủ tịch Hội Ðông Y Việt Nam, nói rất đúng: Các “cơ quan chức năng” này “thiếu quan tâm tới sinh mạng của nhân dân!”

Chắc các “cơ quan chức năng” có lý do để tự biện hộ. Họ có thể nói rằng ở nước Việt Nam thiếu bác sĩ, coi cảnh chị Mai Thị Bảy ở công trường Thủy điện Sông Bung 4, Quảng Nam, vừa nấu bếp vừa chữa bệnh, bán thuốc, thì thấy đảng và nhà nước đang cần thêm các nhà Ðông y chữa bệnh cho đồng bào. Cho nên mới cho người Trung Quốc vào nước ta khám bệnh; cũng là một cách “tìm đường cứu dân cứu nước!” Nếu bệnh nhân gặp phải các “lang vườn Trung Quốc” thì chẳng qua là “sự cố kỹ thuật” mà thôi! Có người từng đi tìm đường cứu nước đã đem cả tư tưởng, chủ trương, chính sách của Mao Trạch Ðông vào nước ta áp dụng, tai họa còn gieo rắc cho tới bây giờ. Hành động mời ông lang vườn chính trị Mao Trạch Ðông đưa các cố vấn vĩ đại sang nước ta đã mở đầu cho tất cả các tai họa mà ngày nay người dân Việt Nam phải gánh chịu! Cô Huỳnh Thục Vy mới lên án chế độ cộng sản là “vô pháp, vô thiên” - trên không có trời đất quỷ thần, dưới không theo luật lệ nào cả! Bốn chữ “vô pháp, vô thiên” hay được ông Mao Trạch Ðông dùng, theo lời người bác sĩ riêng của ông kể lại. Chế độ vô pháp, vô thiên đó đã được rước vào ta cũng chỉ vì người ta say mê tôn sung một chủ nghĩa mà “thiếu quan tâm tới sinh mạng của nhân dân!”






No comments:

Post a Comment

View My Stats