Lê Nguyên Bình
Đảng Vì Dân Việt Nam
Thứ
Ba, 10/07/2012
Sau gần một năm bị đè nén, phong trào biểu
tình đã tái lập thành công trên đường phố Hà Nội và Sài Gòn. Sự kiện hàng trăm
người có thể xuống đường trở lại ở Hà Nội và Sài-gòn là một dấu hiệu đáng khích
lệ, dù sự thành công này phần nào bao gồm sự "nới lỏng có chủ ý và kiểm
soát" của nhà cầm quyền. Với kinh nghiệm cũ và tình hình mới, đợt biểu
tình lần hai hứa hẹn nhiều diễn biến khác hơn phong trào xảy ra vào đúng một
năm trước.
Chủ quyền đất nước không thể giữ được bằng
sự lên án suông, hay các hình thức phản đối mang tính biểu trưng. Lịch sử thế
giới, và ở cả nước ta, chứng minh rằng: Lãnh thổ quốc gia chỉ được bảo vệ
thành công khi có quyết tâm của cả dân tộc, kể cả những hy sinh bằng xương máu
khi cần thiết. Trong bối cảnh chính trị phức tạp hiện nay, chủ trương dùng
vũ lực để đấu tranh bảo toàn chủ quyền nước nhà, hay để dân chủ hoá đất nước,
có thể không phù hợp. Tuy nhiên, giới hạn đó không bắt buộc nhân dân Việt Nam
phải tự bó mình trong các hình thức đấu tranh bị động, khi chính đảng cầm quyền
cũng đang tự bó mình trong thế bị động đầy mâu thuẫn.
Đấu tranh là phải có sức mạnh, và phải ở
thế chủ động!
Chống xâm lăng là việc quốc sự và cần có sự
lãnh đạo sáng suốt của chính quyền. Nhưng công cuộc chống xâm lăng có hiệu quả
hay không là tuỳ thuộc vào quyết tâm của đa số nhân dân. Nhà nước CSVN sẽ không
thể thuyết phục được công luận khi chính họ không thể hiện được một thái độ dứt
khoát đối với Trung Cộng; và cứ tiếp tục bắt bớ, ngăn trở những công dân yêu
nước bày tỏ nguyện vọng chính đáng của mình. Thái độ lưng chừng của nhà cầm
quyền biểu hiện điểm yếu của những người lãnh đạo Việt Nam, và vì vậy không tạo
được sự kiêng nễ của Trung Cộng. Tình trạng đó, cộng hưởng với nhu cầu "bảo
hộ chính trị" một cách lộ liễu của đảng CSVN trong bối cảnh phong trào
dân chủ hoá đang bùng dậy dưới nhiều hình thức... dẫn đến trình trạng nhà cầm
quyền Trung Cộng xem thường những lời phản đối mang tính hình thức của nhà nước
CHXHCNVN.
Sức mạnh lớn nhất để ngăn chận sự bành
trướng của Trung Cộng trên đất liền và biển Đông của Việt Nam là một quyết tâm
to lớn và sắt đá của cả chính phủ và nhân dân Việt Nam. Trung Cộng có thể bắt
chẹt đảng CSVN nhưng không thể trấn áp cả dân tộc Việt Nam. Có thể nói, chính
quyền nào biết dụng sức dân để bảo vệ đất nước, thì chủ quyền nước đó mới có
thể được bảo vệ đúng nghĩa và đúng mức.
Đối với phía quốc tế, Việt Nam đã bắt đầu
có được một số yếu tố thuận lợi đáng chú ý, đặc biệt là khi Hoa Kỳ công khai
khẳng định chiến lược ở vùng Đông Nam Á. Nếu nhà nước CSVN sáng suốt và khôn
ngoan đúng mức thì sẽ có thể vận dụng những yếu tố cộng hưởng này một cách hiệu
quả cho công cuộc bảo toàn lãnh hải Việt Nam. Tất nhiên Hoa Kỳ sẽ không đánh
nhau với Trung Cộng để bảo vệ chủ quyền trên biển của Việt Nam, song Việt
Nam có thể vận dụng nhu cầu phát triển chiến lược của Hoa Kỳ ở khu vực biển
Đông để tạo thế tương quan quyền lợi như là một ràng buộc mặc nhiên. Phi
Luật Tân có thái độ cứng rắn, rõ ràng đối với Trung Cộng về vấn đề chủ quyền
lãnh hải được là nhờ chính phủ này không bị lệ thuộc vào Trung Cộng. Chính sách
của họ được Hoa Kỳ ủng hộ cũng là nhờ vậy. Yếu tố quan trọng này đáng để cho
nhà cầm quyền và nhân dân Việt Nam học hỏi. Vận động thế quốc tế là vô cùng cần
thiết song cũng cần phải cảnh giác: Không vận dụng được Hoa Kỳ trong thế trận
biển Đông là điều dỡ, song ỷ lại vào sự bảo vệ tuyệt đối nào đó của Hoa Kỳ sẽ
là một hy vọng hoang tưởng, ngây thơ.
Đấu tranh bất bạo động để bảo vệ chủ quyền
quốc gia hay nhằm dân chủ hoá đất nước cũng đều cần có số đông to lớn, đầy
nhiệt huyết và ý chí. Do vậy, dù vài trăm người biểu tình ôn hoà không thể ngăn
cản được tình trạng Trung Cộng xâm lấn thô bạo chủ quyền Việt Nam trên biển
Đông song quyết tâm của những người yêu nước là chất xúc tác cần thiết trong
tiến trình giải quyết những vấn nạn lớn của đất nước. Khi nhà cầm quyền ra sức
ngăn trở, giới hạn và thậm chí là bắt bớ, giam cầm những người tham dự biểu
tình ôn hoà... thì chính sự kiện đó chứng minh rằng chế độ thừa biết là hiện có
một số đông rất lớn khác đang sẵn sàng tham gia tranh đấu. Trong số đó, thành
viên các tổ chức đấu tranh đã, đang và sẽ tiếp tục thúc đẩy, yểm trợ cho phong
trào. Đó là bổn phận công dân đồng thời cũng là trách nhiệm đoàn thể. Khi thực
tế chứng minh được rằng hiện có một tiềm lực hùng hậu sẵn sàng dấn thân đấu
tranh chống xâm lăng, độc tài và bất công, thì vấn đề chỉ còn là thời gian và
điều kiện để có một hoàn cảnh xúc tác thuận lợi.
Lịch sử Việt Nam từng ghi lại rằng nhân dân
Việt Nam đã đứng lên chống lại làn sóng xâm lấn từ phương Bắc nhiều lần, và đều
thành công. Đế quốc to lớn này có thể áp chế được nước ta trong một thời gian
nào đó, nhưng đều không khuất phục được ý chí vùng dậy đòi độc lập của dân tộc
Việt. Hiện nay, đảng Cộng sản Trung Hoa có thể lạm dụng ưu thế đối với đảng
CSVN song rõ ràng là họ không đè bẹp được ý thức bảo vệ chủ quyền quốc gia của
người Việt Nam. Do vậy, chắc chắn là thế giới sẽ tiếp tục chứng kiến tiến trình
đấu tranh vì độc lập, chủ quyền và dân chủ, tự do của người Việt Nam.
Nhà cầm quyền đang lùi và phong trào đấu
tranh đang từng bước tiến tới. Nhà cầm quyền có thể bắt vài chục người nhưng
không thể bắt hàng trăm, hàng ngàn người yêu nước cùng một lúc. Chế độc độc tài
có thể ngăn chận vài trăm người biểu tình song sẽ không dám trấn áp hàng ngàn,
hàng chục ngàn người xuống đường cùng lúc. Thực tế cho thấy nhà cầm quyền CSVN
đang rất lúng túng và mất tự tin. Họ thừa hiểu việc những người yêu nước phản
đối Trung Cộng xâm lấn là đúng. Cho nên, mọi hành động ngăn chận, kể cả bắt
bớ... đều chỉ ở hình thức cảnh cáo, tạm giam ngắn hạn...
Khi mọi giới, mọi thế hệ đều hăng hái xuống
đường và công khai khôi hài hoá những cuộc tra hỏi, bắt bớ, tạm giam... thì chữ
SỢ trong người dân đang dần dần biến mất. Một khi người dân không còn SỢ, hàng
hàng lớp lớp người yêu nước chống nô lệ, độc tài, tham ô và bất công sẽ đứng
dậy. Khi nhà cầm quyền tiếp tục làm những điều nghịch lý, bất nhân khiến nhiều
người phẩn uất đến độ "nổi điên" lên, dám bất chấp hiểm nguy,
hậu quả... thì ngày đó Việt Nam có thể cũng sẽ diễn biến như Bắc Phi, Trung
Đông!
Lê Nguyên Bình (ĐVDVN)
No comments:
Post a Comment