Thursday 19 July 2012

CHÚC THƯ CỦA NGƯỜI LÍNH (Blog Trần Hoài Thư sưu tầm)





CUNG TRẦM TƯỞNG
CHÚC THƯ CỦA MỘT NGƯỜI LÍNH VÔ DANH

Nếu ngày mai cam phận tôi lên đường
Về một miền trời nồng mùi thuốc súng
Xin các người đừng tụ tập lăng xăng
Đừng đọc diễn văn, trương cờ xí
Đừng ủy lạo tặng quà
Quàng vòng hoa chiến sĩ
Đừng chu choa tiếng kèn đồng
Bởi cái chết là một món hàng vô giá
Không lễ tiễn đưa nào chuộc được

Nếu ngày mai tâm lý chiên đàn
Lùa toán quân lao vào chiến địa
Mìn mù loà xé xác chiên ngoan
Xin các người đừng đến lầm rầm trước linh vị
Vinh danh tôi anh hùng liệt sĩ
Bởi cái chết giờ là
Một quan tài gỗ tạp – nếu có –
Đóng bằng ván lạnh lùng
Và đinh sắt lãng quên – vô ơn
Màu thời đại

Nếu ngày mai say mùi thuốc súng
Tôi miên du trong mưa đạn
Phiến ngực gầy làm tấm khiên che
Thân bung tung như xác pháo
Theo nhịp cười rồ dại cỗ liên thanh
Của một xạ thủ nằm rình
Bên chiến hào đối mặt
Hắn cũng như tôi
Đang say mùi thuốc súng
Mùi mê yên mị dược
Đánh thuốc lú hồn ta
Đang vô thức miên du
Trước khổ đau đồng loại

Vậy
Nếu vì cuồng vọng một người
Một triệu người phải ngã xuống
Vải tang sô không đủ để quấn đầu
Muộn sầu triệu nàng goá phụ
Vật vờ triệu mụn con côi
Tôi xin các người đừng đến cúi đầu mặc niệm
Tỏ tiếc vong linh người chồng / cha vắn số
Rồi ra về ngồi ký lệnh trưng quân
Lấy thịt đồng bào làm mồi cho súng ngoại
Bởi giết chóc này vô luân và phi lý
Chân lý không hồng, cứu cánh không xanh
Tôi muốn ngã xuống máu trắng
Trên một lằn ranh màu trắng

Nếu ngày mai giữa khói lửa đỏ rực trời
Tôi bị hút vào từ trường phía trước
Viên đạn nào vô giác xoáy đầu tôi
Xin các người đừng làm trò thiểu não
Đặt vòng hoa phúng điếu, phân ưu
Biểu dương công trạng trước quân kỳ
Bởi mạng Việt Nam các người coi rẻ rúng
Tấm bạt thô phủ vội xác gầy gùa
Khách bộ hành hấp tấp bước băng qua
Không ngoảnh lại

Di ảnh tôi
Xin các người đừng phóng lớn, phô bày
Trong công viên, ngoài phố xá
Bởi sinh thời thường tránh chốn lao xao
Chỗ chợ người bon chen bát nháo
Tôi muốn được chết âm thầm, tan loãng giữa vô danh
Một vết xước nhợt nhoà
Trên vô tình lịch sử

Nay
Để hồn nhẹ nhõm lúc ra đi
Xin trả đủ lại các người
Những huy chương láng coóng
Những chiến tích mạ kền
Những hoa hòe hoa sói
Những loá mắt lập lòe
Một thiên đàng mộng hoạn
Một chiến sử không vui
Một nghĩa địa hoang vùi
Triệu anh hùng mê muội
Phận mỏng con thiêu thân
Lao vào lòng hoả ngục

*

Phù Vân
Chúc thư

Tôi viết bản chúc thư trong cuộc đời chiến sĩ.
Sau mỗi lần ra trận tôi đem đọc lại như người ta đọc thư tình nhân.
Mảnh giấy màu xanh – một điều trái ngược khi tôi viết những lời chết chóc đáng lẽ phải được ghi lên những câu nói âu yếm cho người yêu.
Mảnh giấy vẫn nằm trong túi áo trận bên trái ngực phía quả tim.
Qua bao nhiêu lần chạm súng tôi vẫn còn ngồi đọc lại bản chúc thư cho cuộc đời bây giờ nhàu nát.
Tôi vẫn lo sợ nếu mai kia tôi chết đi
Một viên đạn làm vỡ tan lồng ngực một trái phá vô tình xé thân thể tôi thành nhiều mảnh thịt nhầy nhụa đất đen.
Mắt tôi sẽ phải nhắm lại, miệng tôi sẽ phải câm lặng muôn đời, trí óc tôi sẽ không còn suy nghĩ thì làm sao người ta có thể biết được tôi muốn nói gì trong óc.
Tôi muốn rằng nếu mai nầy tôi có rủi ro nằm xuống
Xin người ta đừng khoác lên linh hồn tôi quá nhiều danh từ vĩ đại
Xin đừng bắt tôi cúi đầu nhận chịu những vương miện những vòng hoa đổi lấy cuộc đời.
Cũng xin hãy đừng truy niệm tôi bằng giây phút trống rỗng trong tâm hồn những người còn sống.
Đừng làm gì hết cả – đừng khóc cho tôi hỡi người yêu nhỏ bé hãy để dành nước mắt cho những mối tình dang dở.
Những người thân còn lại bên bờ cuộc đời hãy nghe đây:
- Ta không cần các người đưa tiễn, ta không cần các người xót thương.
Ta không cần những hình thức những lễ tấn phong những hình ảnh đời người đã chết.
Ta đi đây – ta chiến đấu cho các người giành cơm dành áo, giành tiền bạc sang giàu.
Ta, ta giành từng chút hơi thở thiên thần, từng mảnh trời không bị cắt xén không bị che kín bởi màu đỏ của máu lửa màu đen của đêm tối màu trắng của tang tóc.
Ta giành lại từng tấc đất yên lành cho những bước chân không còn sợ gì gai góc.
Ta giành lại ánh sáng công viên lối đi sỏi đá bóng mát cho những cặp tình nhân chưa biết gì về cuộc đời giả dối.
Ta giành lại sách vở bút mực loài dã thú muốn chiếm đoạt về cho các em – các em có thể dùng để viết những danh ngôn những bài thơ ca tụng ái tình hay
làm gì tùy ý.
Ta xin giành lại những khung trời cổ tích những nàng tiên ngoan hiền thần thoại
về cho những khuôn mặt trẻ thơ.
Ta xin giành cho những người già cả mớ tháng ngày còn lại yên lành như lòng nôi của mẹ.
Và cuối cùng ta giành lại cho người yêu nhỏ bé những giọt nước mắt vui mừng những vòng tay ân sủng những nụ cười không hề tính toán những đêm nằm ôm gối mà chẳng biết cô đơn.
Để chấm dứt bản chúc thư ta xin – Nếu ngày mai ta chết hãy đốt lấy thi hài ra rải cùng mặt đất để cho mỗi nơi có một hạt bụi rơi xuống sẽ mọc lên một mầm Thương Yêu.

*
*

TÔ NHƯỢC CHÂU
Lời cho vợ con trước giờ hành quân

Hãy ngủ ngoan đừng kinh hoàng nghe con
Dù đêm nay thật nhiều súng nổ
Hãy ngủ yên đừng đợi chờ nghe em
Dù đêm nay anh đi ra trận
Dù đêm nay anh đi không về
Hãy ngủ ngoan bằng lời ru nghe con
Dù chung quanh thật nhiều tiếng khóc
Hãy ngủ yên đừng gào thét nghe em
Dù nằm mơ thấy thân anh đầy máu
Dù ngày mai anh sẽ lìa đời
Hãy ngủ ngoan bằng tình thương nghe con
Dù lớn lên con gặp nhiều phản bội
Hãy ngủ ngoan bằng tình anh nghe em
dù mai sau em hôn người khác
Và quên anh đã chết giữa rừng
Hãy ngủ ngoan cùng tuổi thơ nghe con
Dù đạn bom vô tình rớt xuống
Dù đạn bom cày nát quê hương
Dù đạn bom cho một đời tàn tật
Dù đạn bom cho con những hận thù
Hãy ngủ yên đừng kinh hoàng nghe em
Dù trong mơ em gặp nhiều quỷ dữ
Dù trong mơ em thấy anh đi vào một bãi mìn
Dù trong mơ em thấy anh tan xác
Cũng đừng buồn và khóc nghe em
Hãy ngủ ngoan bằng hy vọng nghe con
Dù ngày mai cha con đã chết
Hãy ngủ yên đừng đợi chờ nghe em
Mười hai tháng lương sau cùng là gia sản
Anh đi không về em giữ lấy nuôi con.




No comments:

Post a Comment

View My Stats