S.T.T.D Tưởng Năng Tiến
Tác
giả gửi tới Dân Luận
22/03/2020
Đảng thực chất chỉ là đảng cướp. - Nguyễn
Chí Thiện
*
CHXHCNVN, có lẽ, là nơi duy nhất mà danh tính
của một cá nhân lại luôn kèm theo tuổi… đảng:
- Lê Khả Phiêu 71
- Nguyễn Thị Bình 73
- Lê Đình Kình 58…
Trong một xứ sở theo chế độ đảng trị thì
thâm niên tuổi đảng quả là một thuộc tính rất đáng kể, và đáng nể.
Chả thế mà vào ngày 26 tháng 8 năm 2019, tất
cả cáo báo đài nhà nước đều hớn hở loan
tin:
“Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng, Bí thư Quân ủy Trung ương
đã tới dự và trao Huy hiệu 70 năm tuổi Đảng tặng nguyên Tổng bí thư Lê Khả
Phiêu. Tham dự buổi lễ có các Ủy viên Bộ Chính trị, các lãnh đạo Văn phòng Tổng
bí thư, các đồng chí Ủy viên Thường vụ Quân ủy… ”
Đồng chí Lê Khả Phiêu được toàn Đảng ưu ái
không chỉ vì đã từng giữ quyền cao chức trọng mà còn vì ông là một
nhân vật kiệt xuất, đặc biệt trong lãnh vực sáng tạo. Ngoài việc
cầm quân, ông còn cầm bút và là tác giả của tuyển tập Mênh
Mông Tình Dân mà thiên hạ (đôi lúc) đọc nhầm thành Mênh
Mông Tiền Dân.
Khác với vị TBT kế nhiệm (Nông Đức Mạnh)
đồng chí Lê Khả Phiêu không trang trí nội thất bằng cách dát vàng. Tư
thất của ông trưng bầy toàn những sản phẩm đậm đà bản chất
văn hoá dân tộc (và đều là hàng độc) như tượng bác Hồ,
trống đồng, ngà voi… khiến khách khứa đều phải trầm trồ hay ái ngại
– tùy theo cách nhìn của từng người.
Lê Khả Phiêu còn có sáng kiến rất độc đáo
(tuy hơi kém “mênh mông” chút xíu) là thiết lập một hệ thống tiêu
tưới tự động – sprinkler system – trên sân thượng của tư
thất để làm thành một vườn rau nhỏ, dành riêng cho bếp ăn của gia
đình, để khỏi phải dùng chung rau (bẩn) với bàn dân thiên hạ. Bằng
vào những kỳ tích này nên trong buổi “Lễ Trao Huy Hiệu
70 Năm Tuổi Đảng,” Tổng Bí Thư kiêm Chủ Tịch Nước Nguyễn
Phú Trọng đã không tiếc lời tán tụng công đức của người
tiền nhiệm: “Chúng tôi luôn học tập ở đồng chí về phương pháp, tác phong làm
việc sâu sát, cụ thể và hiệu quả.”
Với loại đảng viên ở cấp địa phương thì lễ
lạc loại này (thường) giản dị hơn. FB Mạc Văn
Trang thuật chuyện:
“Hai hôm nay về Bãi Cháy (Hạ Long) mừng Cụ lão thành
Cách mạng 90 tuổi đời, 70 tuổi Đảng, thân thiết trong gia đình. Cụ tham gia
Cách mạng từ năm 16 tuổi, 20 tuổi (1949) đã vào Đảng CSVN. Con cháu cứ nhấn vào
sự kiện Huy hiệu 70 năm tuổi Đảng, tổ chức cho hoành tráng, tưởng Cụ 90 tuổi,
lú lẫn, lẩm cẩm rồi, thì làm gì Cụ cũng nghe… Nhưng mình để ý, Cụ quan tâm đến
90 năm tuổi đời hơn là 70 năm Huy hiệu Đảng…
Cụ bảo, chúng nó cứ bày ra, nhưng tôi không cho mời
ai đương chức cả, chỉ mời anh em, con cháu, bạn bè thân thiết thôi, nhân 90 tuổi
mà… Mình bảo, sự kiện 70 năm tự hào lắm chứ nhỉ? – Cụ tặc lưỡi, được 12 triệu…
Tôi về hưu, suốt bao nhiêu năm làm Bí thư chi bộ, Tổ
trưởng Dân phố, tham gia Mặt Trận, Hội người Cao tuổi… không bao giờ có phụ cấp,
tất cả là ‘ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng’, tâm huyết, tận tụy…”
Mười hai triệu đồng VN, nếu qui ra Mỹ Kim, là
tầm 700 đô la cho bẩy mươi năm năm “tâm huyết tận tụy.” Tính chi li hơn
thì mỗi năm được một trăm, và mỗi ngày khoảng 25 xu Mỹ. Chả hiểu có
đủ để mua một que kem?
Tuy thế, nếu bỏ chuyện tiền bạc qua một bên
thì được như thế cũng qúi hoá lắm rồi. Là công dân của một quốc gia
đã từng liên tiếp đánh thắng mấy đế quốc to mà ông cụ vẫn còn sống
sót, với nguyên vẹn tứ chi hình hài, mãi đến tuổi 90 (tưởng) đã là
điều vô cùng may mắn và hy hữu.
Sự may mắn hiếm hoi này khiến tôi không khỏi
trạnh lòng nhớ đến một trường hợp (không may) khác, của một đảng
viên cộng sản khác. Trong bản Tuyên
Bố Lên Án Tội Ác Đồng Tâm có đoạn viết về nhân vật này như
sau:
“Cụ Lê Đình Kình 84 tuổi đời, 58 tuổi đảng, một lão thành cách mạng của đảng
cầm quyền, một nhân cách đẹp, một khí phách lớn, kiên cường, bền bỉ, vững
tin vào luật pháp nhà nước, vững tin vào lẽ phải, vào nhân dân trong
cuộc đấu tranh với quyền lực tham nhũng, một già làng được hầu hết
người dân Đồng Tâm kính trọng, tin yêu. Con người như vậy đã bị giết
hại và phanh xác quá rùng rợn: Khảo tra, đánh đập bầm dâp khắp thân
già. Kề súng tận tim, tận não xả đạn. Mang xác đi mổ bụng, phanh
thây…”
Tôi trộm nghĩ thêm rằng chính cái “nhân cách
đẹp, một khí phách lớn, kiên cường, bền bỉ, vững tin vào luật pháp
nhà nước, vững tin vào lẽ phải” của cụ Lê Đình Kình chính là nguyên
nhân gây ra thảm nạn. Cái chết tàn bạo của nạn nhân, và mọi sự sách
nhiễu cùng oan khuất mà thân nhân của ông đang phải ghánh chịu, cũng
giúp cho tôi chợt hiểu ra thái độ nhận nại (hay nhẫn nhục) của nhiều
đảng viên kỳ cựu khác từ nhiều thập niên qua.
Cụ Nguyễn Thị Bình, nhân vật đã nhận huy
hiệu 70 tuổi đảng từ năm 2017, là một trường hợp điển hình.
Theo Wikipedia:
“Bà sinh năm 1927 là
một nữ chính trị gia người Việt Nam. Bà nổi
tiếng trên thế giới khi giữ cương vị Trưởng phái đoàn Mặt
trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam, rồi Chính
phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa Miền Nam Việt Nam tham gia Hội nghị
4 bên về hòa bình cho Việt Nam tại Paris trong giai đoạn 1968-1973. Bà là một
trong những người đại diện các bên ký hiệp
định Paris năm 1973 và là người phụ nữ duy nhất đặt bút ký vào Hiệp
định.”
Nguyễn Hữu Thọ
- Hunhf Tấn Phát -
Nguyễn Thị Bình
Nhờ vào những “kỳ tích” thượng dẫn nên dù
cả MTGPMN lẫn CPCMLT đều bị giải thể (sau khi miền Nam thất thủ)
Nguyễn Thị Bình vẫn được cho ngồi vào một cái ghế súp – Phó Chủ
Tịch Nước – và bà đã ngồi im thin thít cả chục năm trời (1992 đến
2002) không dám ho he hay hó hé gì ráo trọi.
Mãi cho đến khi cuối đời Nguyễn Thị Bình mới
rón rén lập ra một cái quỹ văn hóa với kỳ vọng “hưng dân trí, chấn dân
khí” nhưng cũng không tồn tại được lâu. Báo Tuổi
Trẻ, số ra ngày 23/02/2019, ái ngại loan tin: “Bà Nguyễn Thị Bình - chủ tịch Quỹ văn hóa Phan Châu Trinh - ký văn bản
thông báo về việc quỹ này chấm dứt hoạt động từ ngày 20-2 vì một số điều kiện
khách quan.”
Tuy (nguyên) PCTN không nói gì về những “điều kiện
khách quan” này nhưng ai cũng hiểu rằng bà (lại) tiếp tục ngậm
bồ hòn làm ngọt. Thế mới rõ Nguyễn Thị Bình là người trí thức
và là kẻ thức thời, chứ cứ như nông dân Lê Đình Kình (“kiên cường,
bền bỉ, vững tin vào luật pháp nhà nước, vững tin vào lẽ phải, vào
nhân dân”) thì e khó thọ đến bây giờ, và chưa chắc đã được chết toàn
thây.
Mà có riêng chi bà Bình, ông Thọ, ông Phát,
bà Định… (và ngay cả đến ông Hồ) cũng đều chọn thái độ “thức thời”
tương tự vì họ biết cái đảng (cướp) của mình rõ hơn ai hết. Chỉ có
những thường dân ngây thơ như chúng ta thì vẫn cùng nhau lên tiếng “đòi
hỏi phải truy tố những kẻ đã sát hại cụ Kình.” Làm sao có thể can thiệp
vào chuyện trừng phạt đảng viên của một đảng cướp cho dù đây là “một
vú án một tội ác trời không dung, đất không tha” chăng nữa?
Công lý chỉ có thể được thực thi sau khi mọi người đều đã nhận diện
được bọn cướp này, và quyết tâm đánh đuổi cho đến khi chúng ngã gục
– bằng mọi giá.
No comments:
Post a Comment