Anna
Huyền Trang, VRNs
Đăng bởi pleikly lúc 7:21 Sáng
1/11/12
VRNs (01.11.2012) – Sài Gòn – Tôi viết những hàng chữ này trước hết để ngợi ca sức
mạnh và quyền năng của Thiên Chúa, tôi muốn tri ân và làm chứng về Đức Maria,
Mẹ từ ái mà tôi biết tôi được Mẹ thương yêu vô cùng, tôi cũng muốn làm chứng về
sức mạnh của chuỗi Mân Côi.
Vào lúc 10:30, ngày 30.10.2012, tôi, Anna Huyền Trang, và một người bạn trên đường đi từ công viên Bách Tùng
Diệp về lại công viên Tao Đàn, nơi bạn tôi đã gửi xe, khi đến công viên (đối
diện Dinh Độc Lập) thì bị một nhóm hơn 30 người, gồm công an mặc sắc phục, an
ninh mặc thường phục, dân phòng, CSGT vây quanh chúng tôi và bắt chúng tôi, họ
đòi kiểm tra giấy tờ tùy thân của chúng tôi. Tôi hỏi: “Lệnh đâu mà kiểm tra
giấy tờ của chúng tôi. Nếu kiểm tra giấy tờ của chúng tôi thì các anh phải kiểm
tra giấy tờ tất cả những người đang có mặt tại công viên này? Tôi sẽ gọi cho
cậu tôi để làm việc với các anh”, nhưng họ đã giật lấy điện thoại của tôi.
Họ lôi chúng tôi lên xe bít bùng nhưng tôi
không chịu, tôi đã vịn thật chặt vào thành xe. Họ cố lôi kéo tôi vào xe nhưng
không được. Cuối cùng, 3 – 4 người trong nhóm đẩy thật mạnh tôi vào xe. Họ
không đóng cửa xe được vì chân tôi chắn cửa xe. Họ loay hoay mãi bằng cách 3 –
5 người ở ngoài đẩy cánh cửa xe và một người ngồi giữ tôi trong xe kéo chân tôi
ra thì mới đóng cửa xe được.
Khoảng hơn 11 giờ, tôi và bạn tôi bị đưa về
đồn công an phường Cầu Kho, Q.1, Sài Gòn.
Bạn tôi và tôi mỗi đứa bị giam một nơi.
Tại phòng “làm việc”, điều đầu tiên tôi nghĩ
đến là lấy Chuỗi Tràng Hạt Mân Côi ra đọc kinh và cầu nguyện.
Có khoảng 10 an ninh, công an và dân phòng
cùng “làm việc” với tôi. Một anh an ninh hỏi tôi: “Tên là gì, nhà ở đâu, làm
nghề gì?… Tôi hỏi lại: “Anh là ai, sao hỏi tôi?, Tên anh là gì?” Anh an ninh
này quát to: “Đây là đồn công an. công an đưa cô về đây thì có quyền hỏi cô”,
tôi nói lại: “công an phải mặc sắc phục chứ, anh đâu có mặc sắc phục?”.
Một chú công an khác hỏi tôi: “Em về đây, em
muốn gì?”. Tôi trả lời: “Tôi không muốn gì cả, tự nhiên các anh đưa tôi về đây,
rồi lại hỏi tôi như vậy?” Họ hỏi tiếp: Cô có phải là công dân VN không?”. Tôi
trả lời: “Tôi là người Việt Nam”. Họ nói: “Nếu cô là người VN thì ít nhất phải
có giấy tờ tùy thân trong người chứ!”. Tôi trả lời: “Tôi đi tập thể dục vào
buổi sáng thì đem đi làm gì?”. Và câu họ cứ lặp đi lặp lại là “Cô phải hợp tác
làm việc thì sẽ được về sớm… Tên cô là gì? Nhà ở đâu? Ra công viên Bách Tùng
Diệp làm cái gì…?”
Họ không có lệnh đưa tôi về đồn công an nên
không có lý do nào mà tôi cung cấp thông tin cá nhân của tôi cho họ. Tôi cứ nằm
dài trên bàn, nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Thấy
vậy, họ đập bàn liên tục, tạo tiếng ồn “khủng bố” lỗ tai tôi, nhưng tôi mặc kệ,
làm thế, họ đau tay chứ tôi đâu có đau tay đâu! Một an ninh mặc thường phục cứ
đập vào tay tôi, nói và lặp đi lặp lại: “chị ơi, chị dậy đi chứ, làm sớm về
sớm…”. Tôi không trả lời vì tôi có làm gì đâu mà “làm việc” với các anh.
Họ thấy tôi nằm ì ra bàn nên thỉnh thoảng họ
dùng những lời lẽ có ý làm nhục tôi như: “mày hiếp dâm nó cho tao”, người khác
trả lời: “mày làm đi, sao bắt tao làm?”, người nào đó trong phòng nói: “mày lột
đồ nó ra cho tao”, “hay là đêm qua làm nhiều quá nên mệt, bây giờ về đây ngủ
bù”, sau đó họ phá lên cười. Còn tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc
kinh và cầu nguyện.
Một lúc sau, một người an ninh, người đã tra
vấn tôi lúc đầu, 3 lần liên tiếp, túm tóc tôi và lôi tôi lên để nói chuyện
nhưng tôi vẫn nhắm mắt, im lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện… Thấy thế,
anh an ninh này, lại 3 lần liên tiếp nữa, túm tóc và lôi đầu tôi dậy nhưng tôi
vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện… Anh an ninh này nói:
“cho một công an viên nữ làm việc với nó, nhưng phải mặc sắc phục thì nó mới
hợp tác.”
Anh an ninh trẻ thấy trên tay tôi cầm chuỗi
Mân Côi, kỷ vật của một người Cha đáng kính tặng cho tôi, anh an ninh trẻ liền
nói: “Sao chúng nó, đứa nào cũng có cái này vậy?”. Tôi thầm nhủ: “Tạ ơn Chúa vì
họ đã nhận ra được sức mạnh của con.” Anh an ninh trẻ đến gần tôi, tò mò xem
tràng hạt, thấy chữ “JERUSALEM”. Anh an ninh trẻ hỏi: “Chữ ấy nghĩa là gì
vậy!”. Sau đó, họ nói to với nhau: “Ở đây làm gì có Chúa, Chúa ở nhà thờ ấy,
mày đọc kinh cũng vô ích thôi. Ở đây, Chúa không cứu được mày đâu! Mày chỉ cho
tao biết Chúa là ai đi…!”.
Lòng tôi uất nghẹn vì họ đã xúc phạm đến
Chúa, nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Và
nghĩ đến gia đình mình, gia đình truyền thông VRNs, những người bạn đáng quý
đang lo lắng cho mình, tôi được an ủi và nuốt nước mắt vào trong, nhưng vui, vì
có Chúa, Đức Mẹ và Đức Cố Hồng Y Phanxico Xavie Nguyễn Văn Thuận đang đồng hành
với tôi.
Khoảng độ 10 phút sau, chị công an viên trẻ,
xinh đẹp, có khuôn mặt hiền từ, nghe theo lệnh của cấp trên, lay tôi dậy, nhưng
tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện, chị nói: “do
chị không hợp tác nên tôi mới bóp cổ chị” [luật pháp VN có cho công an quyền
“không hợp tác nên tôi bóp cổ” không?], nói rồi chị ấy bóp cổ tôi 3 lần
liên tiếp, nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu
nguyện. Ngay sau đó, họ liền lôi tôi dậy và nói chị công an khám xét người tôi.
Tôi nhìn thẳng anh an ninh đối diện và nói: “Ai cho các anh khám xét người tôi,
lệnh đâu?”. Họ trả lời: “Ở đây, là đồn công an, ở đây là pháp luật nên có quyền
làm điều này.” Họ sốc nách tôi lên, nắm lấy tay tôi, tôi vùng vẫy vì không chấp
nhận hành vi của họ… nhưng họ vẫn khám xét áo quần tôi thì có 76.000 đồng trong
người, cái khẩu trang, cái mũ và cái áo khoác.
Người công an tra vấn kéo tay tôi nói: “Nếu
mày là con trai thì chết với tao rồi đấy. Đồ lì, câm và điếc!”. Tôi trả lời:
“Anh nói đúng. Vì tôi biết, anh thương yêu vợ anh, mà vợ anh là đàn bà và tôi
cũng vậy.” Anh công an liền buông tay tôi ra, về sau anh ta hạn chế những hành
vi thô bạo cũng như lời nói với tôi.
Ngay lúc đó, họ nói: “Con này nó không tên,
không nhà, không nghề nghiệp, đi lang thang, kết nó vào nghị định 423 đi trại
cải tạo Thanh Hà, Hà Nội, như bà Bùi Hằng, con này nó thân với Bùi Hằng lắm
mà!”.
Họ không cho tôi ngồi gần bàn nữa mà kéo ghế
tôi xa ra chỗ bàn nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và
cầu nguyện. Một an ninh trẻ gợi ý, “phải tìm cho nó có cái ghế không có chỗ dựa
xem nó có đọc kinh được không, con lì lợm”. Một người khác tán thành, thằng này
có ý kiến hay, thế là họ tìm được 1 cái ghế ngựa không có chỗ tựa lưng, người
khác lên tiếng: “Nó mà ngã lăn ra đó thì rách chuyện đấy!”, anh an ninh trẻ trả
lời: “Ở đây có máy quay phim 24/24 thì lo gì, nó ngã, nó chịu, mình có làm gì
nó ngã đâu!” nhưng chiếc ghế nhựa ấy vẫn thản nhiên, không người, bên cạnh
chiếc ghế tôi ngồi.
Anh an ninh trẻ: “Chị kia, bị câm điếc à, sao
nói mà chị không nghe vậy!”. Tôi mở mắt ra và nhìn thẳng anh an ninh trẻ mà
nói: “Tôi đang cầu nguyện”. Anh ta hỏi tiếp: “Thế chị cầu nguyện đến khi nào
xong?”. Tôi trả lời: “Đến 10 giờ tối, tôi vẫn chưa cầu nguyện xong anh à!”.
Tiếp theo, họ sỉ nhục Lm Giuse Đinh Hữu Thoại
và các Cha DCCT: “Các Cha có lấy vợ và sinh con không mày?, Chắc là mày là vợ
hay con của ông Thoại chứ gì? Một lũ phản động…”. Họ nói tiếp: “Nhìn mặt mày
sáng sủa lắm mà, sao ngu thế! Chúng nó cho mày tiền, hay hứa cho mày đi nước
ngoài phải không, nên mày mới đi với lũ phản nước? Chúng mày muốn chống cộng à!
Không chống được đâu, chỉ có Mỹ mới chống được thôi, em à!…”. Nghe mà cay đắng
trong lòng nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu
nguyện.
Các chú công an, an ninh và dân phòng ơi. Các
chú và cháu là người VN, là công dân VN sao lại quy kết và sỉ vả cháu như vậy!
Nếu trong trường hợp cháu là con gái các chú, thì các chú sẽ cảm thấy như thế
nào về những câu nói trên?
Khoảng 14:15, một
nhân viên công an phường mặc thường phục, áo sơ mi ngắn tay, áo bỏ trong quần,
hỏi: “có thông tin gì về nó chưa?” Một người nói: “con này nó lì, nó câm, nó
điếc và nó lang thang vì nó không cho biết tên…”, người khác nói: “kêu một đứa
bị sida vào đây, chích cho nó một mũi, cho nó bị sida luôn, phường này xì ke và
sida nhiều lắm”. Sau đó, chú công an viên liền nói: “gọi chị ấy lên (người đàn
bà to con, tôi không biết tên) để làm việc với nó”. Người đàn bà này “chào hỏi”
tôi bằng cách lay cho tôi mở mắt nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi,
đọc kinh và cầu nguyện. Một người trong nhóm nói: “Nó bị câm và điếc từ khi vào
đây, không chịu nói và không chịu mở mắt.” Cô ta liền búng vào lỗ tai tôi 3
cái, sau đó lấy tay kẹp chặt lỗ mũi của tôi, nhưng tôi vẫn nhắm mắt, thinh
lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện.
Chú công an vừa rồi ra lệnh: “Mang nó vào
phòng tắm và khám xét xem trong người nó có gì không?” Tôi phản ứng lại: “Ai
cho các chú khám xét người tôi, lệnh đâu?” Cô ta liền trả lời: “Đây là đồn công
an, luật pháp ở đây, có quyền khám xét người cháu, khám xong sẽ viết biên bản…”
Tôi cự lại: “Cô không có quyền gì khám xét người tôi hết”… “Không nói nhiều
nữa, lôi nó vào phòng tắm”, chú công an lại ra lệnh.
Trong phòng tắm, cô ta yêu cầu tôi “cởi quần
áo ra”, tôi nói: “cô không có quyền gì khám xét người cháu. Lệnh đâu?”, tôi hỏi
tiếp: “nếu là con gái cô thì cô sẽ làm gì?”, cô ta trả lời: “do cô xem cháu là
con của cô nên chính tay cô khám xét người cháu, nếu là người khác, sẽ kêu mấy
thằng kia vào khám…”.
Tôi nhìn qua chị công an trẻ hỏi: “nếu là
chị, chị sẽ làm gì?”. Tôi nói tiếp: “tôi không cần câu trả lời, nhưng lương tâm
các người sẽ tự chất vấn các người.”… Thêm một người phụ nữ to con nữa ôm lấy
người tôi, tôi vùng vằng đẩy họ ra. Lúc ấy, cô ta la lên: “mấy thằng đâu vào
khám xét người con này mau lên!”. Người phụ nữ to con và cô ấy ôm chặt người
tôi và… khám xét …
Lúc này, tôi uất ức với ánh mắt đầy uất hận
vì tủi nhục, nhưng nhờ ơn Chúa Thánh Thần, Ngài cho tôi nhớ lại những lúc Chúa
Giêsu bị bắt bớ, bị đánh đập và bị lột quần áo. Khám xong, cô ta nói: “trong
người nó không có gì hết.” Cô ta nói: “con này nó lì, cho nó vào trại 2 ngày
xem nó còn lì nữa không? Xem ai hơn nó”.
Ra khỏi phòng tắm, tôi ngồi trên ghế tiếp tục
nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Viên công an điều động
nãy giờ lập biên bản đại khái với nội dung thế này: “Một người trạc 20 tuổi,
tóc dài… vi phạm những điều sau: Một, tụ tập nơi cấm, là công viên Bách Tùng
Diệp. Hai, chống đối và không hợp tác người thi hành công vụ. Tôi hỏi viên công
an: “chú có mặt ở hiện trường không mà chú lập biên bản cho cháu?”, ông ta trả
lời: “kệ nó!”. Viết biên bản xong, viên công an hỏi: “Nhưng không có người dân
nào chứng kiến nó chống đối?”. Một người trong họ nói: “Cho thằng dân phòng này
nó làm chứng.” Một hồi sau, dân phòng, an ninh, chị công an trẻ… ký vào biên
bản, ngoại trừ tôi. Công việc lập biên bản kết thúc khoàng 16 giờ.
Trong khoảng thời gian từ 16 giờ đến 17 giờ 30, họ không chất vấn tôi nữa. Nhìn chị công an thấy mà
thương! Chị ấy khát khô cả cổ họng mà không dám đi lấy nước uống vì sợ tôi
“chuồn” đi đâu mất tiêu. Chị ấy liền xin một nhân viên công an: “em khát nước,
anh có thể cho em xin một chai nước suối được không?”, anh ta hỏi: “chai lớn
hay chai bé?”, chị ấy trả lời: “dạ chai nhỏ”… Anh ta liền “chém” qua tôi “mày
không uống nước, xem Chúa có cho mày uống nước không nhé?”, tôi nhận ra: “đúng
rồi, từ lúc vào đồn đến giờ mình chưa ăn chưa uống gì cả! Khát thiệt! Bụng kêu
o o” Nhưng tôi vẫn tiếp tục nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu
nguyện. Bỗng nhiên, anh dân phòng lên tiếng: “Này chị ơi, chị có nhu cầu ăn
uống gì không thì nói, không thôi lại bảo không cho ăn cho uống”. Tôi trả lời:
“cám ơn anh”, và lòng thấy vui, tự hỏi: “anh Dân Phòng ơi, một cách nào đó, tôi
thấy anh cũng là người tốt đấy chứ! Nhưng điều gì đã cản trở anh phát triển hạt
giống của lòng thương yêu vậy? Anh muốn con gái và con trai anh phát triển hạt
giống yêu thương hay hận thù?
Thấy anh dân phòng hút thuốc liên tục, tôi
hỏi: “một ngày anh hút bao nhiêu điếu thuốc vậy?”. Anh trả lời: “2 bao thuốc”.
Tôi kêu lên: “trời! Anh hút thuốc nhiều vậy! Thế anh có mấy cháu rồi?”. Anh trả
lời: “một”. Tôi hỏi: “cháu mấy tuổi rồi anh?”. Anh trả lời: “3 tuổi”. Tôi nói:
“anh hút thuốc, anh không sợ bé hít khói thuốc vào rồi viêm phổi hay sao?”. Anh
trả lời: “tôi chỉ hút thuốc ở cơ quan thôi, về nhà, muốn hút thuốc, thì đi ra
khỏi nhà”. Tôi nói: “thế thì không được rồi, tội nghiệp mấy đứa trẻ hàng xóm
quá!”. Anh trả lời: “không, tôi hút thuốc khi không có trẻ con”. Tôi nói: “chúc
gia đình anh hạnh phúc và bé mạnh khỏe nhé”. Anh trả lời: “cám ơn chị”.
Tôi lại hỏi chị công an trẻ, xinh đẹp, chị
ơi: “chị đi làm lâu chưa?”. Chị đáp: “mới làm”. Tôi hỏi: “chị đi làm có vui
không?”. Chị nói: “vui chứ!”. Tôi đáp lại: “dạ, chúc chị có niềm vui thật sự
trong công việc nhé!”.
Khoảng 17 giờ, anh an ninh trẻ, “tiếp” tôi từ
sáng đến giờ đến canh gác tôi, và tôi nói với anh ta: “tôi sẽ ấn tượng với anh
vì anh đã bẻ hai tay tôi ra đằng sau, uýnh tôi, anh nhớ đấy nhé!”. Anh ta trả
lời: “tôi cũng ấn tượng với cô, vì cô quá lì”. Tôi hỏi: “thấy anh đeo nhẫn, vậy
anh có mấy cháu rồi?”. Anh đáp: “chưa có cháu nào hết?”. Tôi nói: “thế à! Chúc
gia đình anh hạnh phúc nhé!”. Anh ta trả lời: “cám ơn chị. Vậy chị đã có gia
đình chưa?”. Tôi hỏi lại: “anh hỏi để làm gì?”. Anh ta trả lời: “để biết. Chị
hỏi tôi được mà tôi không hỏi chị được sao?”. Tôi trả lời: “anh à, tôi hỏi anh
và chúc anh với một tấm lòng chân thành và thiện chí, còn anh hỏi tôi với tư
cách điều tra thông tin của tôi”. Một lát sau, anh ta hỏi tôi: “chị có khát
nước không?”. Tôi đáp: “nếu như anh mời tôi uống nước một cách chân thành thì
tôi cám ơn anh và sẽ uống”. Ngay sau đó, anh nói chị công an trẻ kế bên đưa cho
tôi chai nước suối mà chị công an trẻ đang uống dở.
Anh an ninh trẻ ơi, cho tôi hỏi anh điều này
nhé. Trong bữa cơm tối với gia đình, anh sẽ kể với vợ anh và con gái về công
việc anh làm như thế nào? Nếu tôi là vợ anh hay con gái anh đang bị hành hạ
trên đôi tay rắn chắc, khỏe mạnh của người đàn ông khác, thì anh sẽ làm gì ngay
lúc đó?
Khoảng 18 giờ, có
6 người đàn ông to con và lực lưỡng, trong đó gồm: anh an ninh trẻ, 2 anh dân
phòng và 3 người nữa, không biết rõ họ là ai, nói với tôi: “từ sáng đến giờ, cô
không khai cô là ai, làm gì và ở đâu nên chúng tôi cần lấy vân tay của cô”. Tôi
trả lời: “các anh không có quyền lấy vân tay của tôi”. Một trong số họ ngồi lăn
mực và nói: “nếu cô không hợp tác cho chúng tôi lấy vân tay, thì làm sao chúng
tôi biết cô ở đâu, tên là gì, làm gì… Nói nhẹ nhàng cô không nghe, chúng tôi sẽ
cưỡng chế cô”. Tôi kiên quyết: “các anh không có quyền lấy vân tay của tôi”. 3
người đàn ông xông đến, bẻ hai bàn tay của tôi ra, họ càng cố gắng bẻ hai bàn
tay của tôi thì tay tôi càng nắm chặt. Họ không thể bẻ tay tôi ra được. Một lúc
sau, anh chàng lăn mực nói: “Không thể dùng cách này với nó được, bỏ nó ra”. Họ
chụp hình tôi, tôi cho chụp. Trong khi họ bẻ tay tôi, tôi đã cầu nguyện với
Thiên Chúa, xin Chúa giúp con, Chúa ơi!
Họ lại ngồi thương lượng với tôi nhưng tôi
nhìn họ chằm chằm và kiên quyết không đồng ý cho họ lấy vân tay. Họ nói: “Cô
tên là gì”. Tôi trả lời: “Tôi là phóng viên Truyền thông Chúa Cứu Thế”. Một an
ninh mắng xối xả vào mặt tôi: “Ai công nhận chúng mày là nhà báo hả? Thẻ tác
nghiệp của chúng mày đâu? Một lũ ăn không ngồi rồi, rồi rủ nhau phản động
hả?…”. Lúc ấy, tôi nhìn họ trong sự thinh lặng, đọc kinh, cầu nguyện và tin một
điều rằng: “Họ sẽ không thể làm gì được tôi vì Chúa đang hiện diện trong những
lúc con cái Ngài bị bách hại”.
Ngay lúc đó, hai bàn tay tôi vẫn nắm chặt,
anh an ninh trẻ lại bẻ hai tay tôi ra đằng sau, tôi liền lấy chân đạp bàn đang
để mực và giấy tờ, cho nó rớt xuống đất. Liền đó, ba bốn người gì đó cùng nhau,
dùng sức, bẻ hai bàn tay tôi ra, tôi bị ngã xuống đất và cầu xin Chúa: “Xin
Chúa đừng cho họ hại con, Chúa ơi!”. Họ càng dùng sức nhưng vẫn không thể nào
bẻ hai bàn tay tôi ra được. Ngay sau đó, anh dân phòng đeo mắt kính, không phải
anh dân phòng tôi đã trò chuyện, hét lên: “đéo mẹ mày, Chúa của mày à, thì này
Chúa của mày nè, vứt mẹ nó đi…” Anh ta liền giựt lấy tràng hạt của tôi, tôi đã
đeo vào cổ tay mấy vòng trước khi họ cưỡng chế tôi, tràng hạt của tôi đã bị đứt
rồi, nên tôi yêu cầu: “Các anh phải tìm lại cho tôi dây tràng hạt đã đứt. Nếu
anh không tìm lại cho tôi, Thượng Đế sẽ trừng phạt gia đình các anh. Tôi tìm
tràng hạt là để cứu gia đình các anh đấy. Tìm lại cho tôi!”. Anh an ninh trẻ
vội vàng đi tìm lại tràng hạt cho tôi. Tràng hạt đủ cả nhưng Thánh Giá đã bị
đứt rồi!
Cuối cùng họ nói: “trả mày điện thoại, mày về đi”. Tôi lấy áo khoác, mũ và quần áo trên người tôi phủi bụi
những sự ác đã diễn ra tại đồn công an, vì của ai cái gì thì trả lại cho người
đó cái ấy. Tôi chào anh dân phòng, mà tôi đã trò chuyện, chúc anh và gia đình
anh luôn hạnh phúc mà ra về lòng đầy bình an trong sự quan phòng đầy tình yêu
thương của Chúa.
—
Các anh an ninh, dân phòng ơi, tôi hỏi anh
điều này nhé. Khi các anh cùng nhau cưỡng chế tôi thì bản chất nam nhi của các
anh đâu rồi? Nếu vợ và các con anh nhìn thấy các anh ăn hiếp một đứa con gái
yếu đuối như tôi, thì họ sẽ nghĩ gì về người bạn đời và người cha của mình đây,
hả các anh?
Và tôi biết một điều rằng các anh rất thắc
mắc tại sao con này nó lại khỏe đến như vậy? Bởi vì sức mạnh của tôi là ở chuỗi
tràng hạt, nhắm mắt, thinh lặng, lần chuỗi, đọc kinh và cầu nguyện. Và, những
lúc các anh bách hại tôi thì sức mạnh thiêng liêng của Chúa đã tỏ hiện ra nơi
tôi. Các anh có muốn có sức mạnh phi thường ấy không, thì hãy đến xem Ông Giêsu
là ai!
Con xin chân thành cảm ơn Quý Cha, Quý Thầy,
các Bác, Cô, Chú, các anh chị, nhóm Fiat và Gia Đình VRNs đã hiệp thông cầu
nguyện cho con. Xin tri ân.
Anna Huyền Trang, VRNs
No comments:
Post a Comment