Diễm Thi, RFA
13/03/2020
13/03/2020
Vụ thảm sát do lực lượng Trung Quốc nhắm vào các chiến
sĩ công binh Hải quân Việt Nam tại Đá Gạc Ma 32 năm trước là một biến cố lớn
trong lịch sử Việt Nam. Trong một thời gian dài sự thật lịch sử này không được
đảng cộng sản và chính phủ Việt Nam công khai cho toàn dân. Mãi đến gần đây,
thông tin về vụ thảm sát đẫm máu đó mới được truyền thông chính thống Nhà nước
loan đi một cách dè dặt.
Báo chí đưa tin theo chỉ đạo
Những người có mặt trên chiếc HQ-604 thuật lại, vào
ngày 14 tháng 3 năm 1988, Trung Quốc đổ bộ lên bãi đá Gạc Ma thuộc quần đảo Trường
Sa thảm sát 64 chiến sĩ hải quân Việt Nam và chiếm đảo. 56 người mãi mãi nằm lại
biển khơi; 8 người được đồng đội mang xác về; 9 người sống sót.
Báo chí Trung Quốc hàng năm vẫn nhắc lại như một chiến
thắng. Còn phía Việt Nam thì im lặng đến mấy chục năm sau mới dè dặt đề cập đến.
Tháng 7 năm 2018, khi cuốn sách “Gạc Ma - vòng tròn
bất tử” ra mắt, báo CAND có chụp tấm ảnh ông Võ Văn Thưởng đến thăm gian hàng
Trí Việt và mua ủng hộ một cuốn. Cuốn sách này sau đó lại bị ngưng phát hành.
Ngày 12 tháng 3 năm 2016, VnExpress đăng một video
“Gạc Ma - Trận hải chiến bị lãng quên” với nội dung tóm tắt: “Trận hải chiến bảo
vệ chủ quyền cụm đảo chìm Gạc Ma - Cô Lin - Len Đao, với 64 liệt sĩ ngã xuống
giữa làn đạn của quân Trung Quốc xâm lược cách đây 28 năm, không được nhiều người
biết đến”.
Tháng 3 năm 2013, chỉ duy nhất tờ Thanh Niên có bài
viết “Ký ức về trận chiến Gạc Ma năm 1988”, trong khi Việt Nam có hàng trăm tờ
báo chính thống. Phải chăng chính quyền, ban tuyên giáo...đã quên mất sự kiện
này?
Trung
tá quân đội Đinh Đức Long khẳng định họ không thể quên
và nhấn mạnh đây là vụ quân đội Trung Quốc thảm sát lính hải quân Việt Nam. Ông
nói:
“Phải nói đây là vụ thảm sát của quân Trung Quốc đối
với bộ đội Việt Nam, trên vùng đảo của Việt Nam. Sau đó phía Trung Quốc chiếm
trọn đảo đá Gạc Ma. Đây là vụ xâm lược. Tôi nhớ rõ tại thời điểm đấy (năm
1988) phía Việt Nam có tổ chức một buổi lễ truy điệu rất lớn, và người đứng đầu
tỉnh Khánh Hòa nói một câu là “chúng ta khắc cốt ghi xương mối thù này”. Nghĩa
là họ không thể quên được. Đó là điều chắc chắn.
Sau Hội Nghị Thành Đô (năm 1990) thì mọi việc phụ
thuộc vào tình hình và ‘thời tiết’ chính trị trong quan hệ giữa hai nước Việt
Nam và Trung Quốc.
Có những lúc ai lên tiếng về vụ này thì bị cho là
‘phản động’. Công an bắt, chặn đường. Có lúc thì họ thấy cần phải nhắc lại. Nó
tùy thuộc vào nhu cầu chính trị của giới lãnh đạo Việt Nam.”
Ông Đinh Đức Long kết luận, phía chính quyền thấy có
lợi thì tổ chức tưởng niệm, báo chí nhắc nhớ. Còn họ thấy không có lợi thì họ
im. Việt Nam là như thế. Chính trị đu dây.
Theo những người trong cuộc, chiều 13 tháng 3 năm
1988, tàu HQ-604 vừa đến Gạc Ma và bị quân Trung Quốc dùng loa cảnh báo. Anh
Dương Văn Dũng, người sống sót sau trận thảm sát, nói rõ lúc ấy Trung Quốc
có 3 tàu chiến bao vây con tàu vận tải HQ-604 của hải quân Việt Nam. Anh kể
lính Trung Quốc cầm loa thông báo rằng đây là lãnh thổ của Trung Quốc, yêu cầu
lính Việt Nam rời ngay. Tuy nhiên, phía Việt Nam vẫn bám đảo và sáng mai thì
phía Trung Quốc tấn công. Anh kể:
“Chúng tôi biết rằng đã bị thua thế và mắc mưu Trung
Quốc, cho nên chỉ làm bia đỡ đạn cho địch thôi chứ không biết nói sao. Họ là
phía hành động tất cả. Khi họ tràn qua đánh thì chúng tôi biết rằng chỉ có chết
thôi chứ làm sao sống được? Ở đó chỉ có nước và trời, không phải rừng núi, trốn
vào đâu được? Khi hành động là họ vây mình hết rồi, nên mình chỉ có chết thôi.
Tất cả các anh em đều bị bắn xối xả hết. Tôi vẫn nhớ kỹ mà. Tôi nhìn rõ hết mà.
Dễ sợ lắm.”
https://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/gacma-massacre-the-press-voiced-after-long-time-of-silence-dt-03132020124247.html/000_Hkg8376702.jpg/@@images/8e446281-9adc-41eb-abf8-46a5863b8f8f.jpeg
Người dân tham dự buổi tưởng niệm 64 chiến sĩ hải quân Việt Nam bị thảm sát hôm 14/3/1988. Ảnh chụp hôm 14/3/2013 tại Hà Nội. AFP
Người dân tham dự buổi tưởng niệm 64 chiến sĩ hải quân Việt Nam bị thảm sát hôm 14/3/1988. Ảnh chụp hôm 14/3/2013 tại Hà Nội. AFP
Anh Lê Minh Thoa, một người lính sống sót nhớ lại,
lính Việt Nam chết gần hết, xác họ trôi lơ lửng, máu tràn lan trên biển, máu của
lính từ mạn tàu chảy xuống. Sau này khi anh xem lại đoạn phim về trận hải chiến
này do Trung Quốc làm, anh vẫn nhớ như in cảnh tượng kinh hoàng ấy.
Thiếu
tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, vào năm 2018 đã đánh giá quyết
định không nổ súng của Bộ trưởng Quốc phòng Lê Đức Anh trong trận Gạc Ma:
“Tôi cho rằng lúc bấy giờ ông Lê Đức Anh được đưa
lên làm Bộ trưởng Quốc phòng mà làm cái việc như thế là một việc phản quốc. Ra
lệnh không được bắn lại để cho Trung Quốc nó giết chiến sĩ của mình như là bia
sống thì tôi cho đó là một hành động phản động, phản quốc.”
Thiếu
tướng Lê Mã Lương, Anh hùng Lực lượng Vũ trang Nhân dân, từng giữ chức
Giám đốc Bảo tàng Lịch sử Quân sự Việt Nam chia sẻ với RFA 30 năm sau sự kiện
này:
“Trong lịch sử của Hải quân Nhân dân Việt Nam chưa
có trận nào mà hải quân ta chỉ có mấy phút thôi chúng ta chết đến hơn nửa đại đội.
Không có chuyện lịch sử Hải quân, lịch sử của các đơn vị chiến đấu bộ binh chỉ
trong mấy phút mà tiêu như thế, trừ bom, nó bỏ trúng đội hình đang hành quân hoặc
là nó thả trúng đội hình đang đóng quân còn trong đánh nhau ta cũng trong thế
chủ động thì không có chuyện đó. Cho nên đó là cái nỗi đau mà nỗi đau này nó âm
ỉ và nó sẽ đi với người lính cho tới khi kết thúc sứ mệnh trên cái đất này.”
Tuy nỗi đau là thế, nhưng báo chí trong nước chỉ lên
tiếng trong hai năm rồi im bặt. Mãi đến những năm sau này mới nhắc lại cầm chừng.
Nhà
báo Võ Văn Tạo, người từng viết những bản tin liên quan đến vụ Gạc
Ma, kể rằng ngày 20 tháng 12 năm 2008, khi nghe thông tin ngư dân Lý Sơn tình cờ
tìm thấy di cốt liệt sĩ trong chiếc tàu đắm ở Gạc Ma, ông đã xác minh qua Trưởng
Ban Chính sách Vùng 4 Hải quân, Trưởng Phòng Chính sách Quân chủng Hải quân, thứ
trưởng Ngoại giao Hồ Xuân Sơn, rồi viết thành bản tin, gửi Tòa soạn báo Tuổi Trẻ
và chia cho phóng viên Nguyễn Đình Quân của Tiền Phong, thường trú Nha Trang.
Sau đó, biên tập viên báo Tuổi Trẻ là ông Đặng Đại, cho biết bản tin này
"nhạy cảm" nên không thể đăng. Đến ngày 21 tháng 12 thì báo Tiền
Phong đăng. Sau khi Tiền Phong đăng thì hôm sau, báo Tuổi Trẻ cũng đăng. Nhưng
khuya cùng ngày (22 tháng 12), thì các bản tin online trên Tuổi Trẻ và Tiền Phong
đều bị gỡ.
Trao đổi với RFA tối 13 tháng 3 năm 2020, nhà báo
Võ Văn Tạo phân tích:
“Nói cho đúng là sau trận đánh đó, báo chí cả nước ồn
ào đưa tin suốt hai năm (1988 – 1989). Đến sau Hội Nghị Thành Đô năm 1990 thì
câm lặng luôn cho đến sự kiện giàn khoan HD 981 tháng 5 năm 2014 thì mới bắt đầu
nhắc lại sự kiện này nhưng cũng chỉ ở mức độ cầm chừng.
Trước vụ giàn khoan là không dám hó hé gì hết. Nói
thẳng là như thế. Không báo nào dám đăng. Đăng là chết liền. Đến cột mốc giàn
khoan 981 tháng 5 năm 2014, chính quyền Việt Nam mới thấy rõ bộ mặt của Trung
Quốc nên thả cho báo chí tố cáo dần dần.”
Hội nghị Thành Đô được tổ chức tại tỉnh Tứ Xuyên,
Trung Quốc trong hai ngày 3 và 4 tháng 9 năm 1990. Lãnh đạo cao cấp phía Việt
Nam có Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Đỗ Mười, và Phạm
Văn Đồng, cố vấn ban chấp hành Trung ương Đảng. Phía bên Trung Quốc là Tổng bí
thư đảng cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân và Lý Bằng, Thủ tướng Quốc vụ viện.
Người dân Việt Nam cho đến nay vẫn không biết những
nội dung gì được bàn thảo trong hội nghị dù ai cũng cũng biết nó liên quan đến
vận mệnh của quốc gia, dân tộc.
*
Tin,
bài liên quan
No comments:
Post a Comment