28.03.2016
.
Ông Nguyễn Bình Giang (phải) và tác giả (Lê Anh Hùng) tại nhà riêng của
ông ngày 18/2/2016
Kính thưa ĐBQH Dương Trung Quốc!
Tên tôi là Lê Anh Hùng, sinh
ngày 27/8/1973; CMND số 042073000036 do Cục Cảnh sát ĐKQL Cư trú và DLQG về Dân
cư cấp ngày 17/4/2015; hộ khẩu thường trú tại Tổ 2, Cụm 5, Khương Đình, Thanh
Xuân, Hà Nội.
Trước hết, xin được gửi tới ông
lời chào kính trọng và những lời chúc tốt đẹp nhất nhân dịp đầu năm mới Bính
Thân.
Thưa ông! Tôi là người đã 2 lần
trực tiếp gửi đơn thư tố cáo các ông Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải, Thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng và nguyên Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh cho ông.
Lần thứ nhất là vào ngày
6/6/2012. Ngày 19/6/2012, ông trao cho tôi tờ xác nhận là ông đã chuyển đơn thư
của tôi cho Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng, người đã nói với ông vào ngày
25/10/2012 rằng “đây là vụ
việc phức tạp lắm”. Sau nhiều lần thúc giục ông qua điện thoại cũng như gặp
trực tiếp, hơn 1 năm sau, ngày 18/7/2013, ông chuyển cho tôi một văn bản mà ông
nói là công
văn của Bộ Công an trả lời Quốc hội về vụ việc của tôi. Trong văn bản đó,
ông đã bỏ qua việc Bộ Công an chà đạp lên pháp luật khi không đếm xỉa gì tới Bản
Cam Đoan của vợ tôi với tư cách là người từng nằm trong đường dây ma tuý của
Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải, chưa kể hàng loạt sai phạm trắng trợn khác.
Lần thứ hai là vào ngày
16/9/2013. Sau đó ông cho tôi biết là ông chuyển đơn thư cho Bộ Công an. Và gần
hai năm rưỡi đã trôi qua nhưng đến nay tôi vẫn chưa hề nhận được câu trả lời của
ông về vụ việc đặc biệt nghiêm trọng đó, dù tôi đã nhiều lần liên lạc và thúc
giục ông.
Ngày 2/11/2015, tôi đã gửi cho
ông bản "Yêu cầu giải quyết đơn thư tố cáo lãnh đạo Đảng và Nhà nước"
(mà trang Bauxite Việt Nam, diễn đàn của giới trí thức Việt Nam yêu nước, đã
đăng ở địa chỉ http://www.boxitvn.net/bai/38719).
Ông xác nhận với tôi qua điện thoại là ông đã nhận được tập đơn thư. Tuy nhiên
sau đấy, khi tôi nhiều lần liên lạc với ông để hỏi về tiến triển của vụ việc
thì ông lại tiếp tục im lặng, không hề hồi âm gì.
Ngày 14/11/2012, trong phiên chất
vấn tại Quốc hội, trước những sai lầm của chính phủ và cá nhân Thủ tướng, ông
đã thẳng thắn đặt câu hỏi với Thủ tướng về văn hoá từ chức. Mới đây, ngày
10/2/2016, trả lời phỏng vấn Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam, ông đã tuyên
bố dứt khoát: “Giặc nội xâm phải ‘xử’ ngay, còn ngoại xâm cứ đến là đánh.”
Đó là một phần những gì đã làm nên một Dương Trung Quốc rất nổi bật trong nghị
trường Quốc hội Việt Nam, một Dương Trung Quốc “địa chỉ đỏ” của bao số phận oan
nghiệt.
Tuy nhiên, trong cuộc trao đổi
với ông ngày 3/6/2012, ông cho tôi biết là ông Nguyễn Bình Giang, nguyên Uỷ
viên Trung ương Đảng ba khóa VI–VII–VIII, nguyên Phó Trưởng ban Thường trực Ban
Bảo vệ Chính trị Nội bộ Trung ương và là người đứng tên trong bức
Tâm Huyết Thư ngày 7/5/2007 của nhiều cán bộ cao cấp tố cáo ông Hoàng Trung
Hải là người Hán khai man lý lịch, từng chuyển cho ông bức thư ấy. Sau đó, ông
chuyển bức thư cho một bà Uỷ viên Trung ương Đảng, ĐBQH tỉnh Đồng Nai, để bà
chuyển cho người phụ trách nhân sự của Đảng.
Rõ ràng, không ai đủ tư cách
hơn ông Nguyễn Bình Giang, Trưởng đoàn Thẩm tra lý lịch ông Hoàng Trung Hải
của Ban Bảo vệ Chính trị Nội bộ Trung ương, để kết luận về lý lịch của ông
Hoàng Trung Hải: bố ông Hải tên là Sì Sói, sinh ra và lớn lên ở Long Khê,
Chương Châu, Phúc Kiến, Trung Quốc. Vì thế, ông Hoàng Trung Hải là người
Hán, chứ không phải là người Kinh như trong bản lý lịch man trá của ông.
Cơ quan chức năng đã không trả
lời ông, và ông cũng đã không lên tiếng để yêu cầu họ phải trả lời về vấn đề hết
sức nhạy cảm và quan trọng đó. Kết quả là ngày 2/8/2007, ông Hoàng Trung Hải đã
được các Đại biểu Quốc hội bấm nút phê chuẩn chức vụ Phó Thủ tướng phụ trách
kinh tế theo đề cử của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Từ năm 2007 đến nay, ông Hoàng
Trung Hải được
Thủ tướng Chính phủ giao phụ trách các lĩnh vực quan trọng nhất của nền kinh tế:
công nghiệp, nông nghiệp, thương mại, xuất nhập khẩu, xây dựng, giao thông, tài
nguyên - môi trường… cùng một loạt ban bệ quán xuyến cả nền kinh tế và an ninh
- quốc phòng của quốc gia.
Sau 9 năm nắm trong tay gần như
cả nền kinh tế, “di sản” mà ông Hoàng Trung Hải để lại là những gì?
Xin thưa, đó là một nền
kinh tế bị Hán hoá ngày càng nặng nề; đó là một nền công nghiệp mà không một
doanh nghiệp nào làm nổi một con ốc vít cho ra hồn (nếu tính cả thời gian ông
ta làm Bộ trưởng Công nghiệp nữa thì thời gian ông ta phụ trách nền công nghiệp
Việt Nam lên tới… 14 năm); đó là một nền sản xuất chủ yếu là gia công nhờ lợi
thế… nhân công rẻ; đó là một thị trường tràn ngập hàng hoá Trung Quốc, từ cái
tăm xỉa răng trở đi; đó là một
nền nông nghiệp phụ thuộc nặng nề vào Trung Quốc từ giống lúa, thuốc trừ
sâu cho đến phân bón (dù là một quốc gia nông nghiệp); đó là một ngành điện lực
mà hầu hết các nhà máy nhiệt điện, thuỷ điện hoặc do Trung Quốc làm tổng thầu
(EPC) hoặc mua thiết bị Trung Quốc, vốn lạc hậu và hay hỏng hóc (nghĩa là an
ninh năng lượng Việt Nam được đặt vào tay Trung Quốc); đó là một ngành xi măng
với 24 nhà máy thì có đến 23
nhà máy do Trung Quốc làm tổng thầu; đó là một ngành khai thác khoáng sản
mà phần lớn các mỏ khoáng sản đều
do người Trung Quốc nắm; đó là tuyến
biên giới với Trung Quốc được mở toang bằng hệ thống xa lộ cao tốc theo các hướng tấn công của đội
quân xâm lược đến từ phương bắc tháng 2/1979, mở đường cho cuộc xâm lăng kinh tế
và quân sự của Trung Quốc…
Người Trung Quốc đã chiếm lĩnh
được nhiều vị trí xung yếu về an ninh quốc phòng trên khắp cả nước thông qua
hàng loạt dự án kinh tế trá hình thuộc lĩnh vực quản lý của ông Hoàng Trung Hải:
hàng trăm ngàn ha rừng đầu nguồn biên giới, 90% dự án hạ tầng trọng điểm quốc
gia, Trung
tâm Nhiệt điện Vĩnh Tân… chưa kể tình trạng người Trung Quốc theo chân các
dự án mà ông Hoàng Trung Hải “dâng” cho Trung Quốc để lập
xóm, lập phố trên khắp Việt Nam.
Xin đơn cử, ông Hoàng Trung Hải
là người trực
tiếp ký 2 văn bản quan trọng nhất (Công văn số 323/TTg-QHQT ngày
4/3/2008 “đồng ý chủ trương cho Tập đoàn công nghiệp nặng Formosa - Đài Loan lập
Dự án đầu tư nhà máy liên hợp luyện thép và cảng nước sâu Sơn Dương tại Khu
kinh tế Vũng Áng, tỉnh Hà Tĩnh” và Công văn số 869/TTg-QHQT ngày 6/6/2008
“đồng ý việc Tập đoàn công nghiệp nặng Formosa thực hiện dự án đầu tư xây dựng
khu liên hợp gang thép và cảng Sơn Dương tại Khu Kinh tế Vũng Áng, tỉnh Hà
Tĩnh”) đưa
đến sự ra đời của Formosa Hà Tĩnh, một dự án mà rất nhiều nhân sỹ, trí thức,
nhà quân sự đã phản đối mạnh mẽ vì hiểm hoạ vô cùng lớn của nó: một doanh nghiệp
Trung Quốc được giao một diện tích mặt đất và mặt biển (cùng với cảng nước sâu
Sơn Dương, 1
trong 4 tử huyệt của Việt Nam trên Biển Đông) bằng 1,2 lần diện tích Ma Cao
ở vị trí cực kỳ xung yếu – trải dài hơn 5km mặt biển dưới chân Đèo Ngang, cách
không xa căn cứ quân sự Tam Á của Trung Quốc trên đảo Hải Nam.
Ngày 4/1/2016, trước thông tin
Formosa Hà Tĩnh xây cái gọi là “Tháp Tinh thần bão luỹ”cao hàng chục mét, Tiến sỹ
Hán nôm Nguyễn Xuân Diện đã bình luận trong bài “TIN
NÓNG: Hà Tĩnh đã sẵn sàng làm nội ứng cho giặc Tàu?” như sau: “Tháp
‘Tinh Thần bão lũy’ ư? Nó chính là cái đài phong thủy cắt đứt long mạch miền
trung. Nó còn là cái đài quan sát toàn bộ miền trung - nút thắt của Việt Nam.
Khi tín hiệu bật lên, Đại Việt bị cắt làm đôi và miền trung bị khống chế hoàn
toàn, hiện thực hóa Hiệp ước Thành Đô 1990, bắt đầu thời kỳ Bắc thuộc mới. Nếu
trung ương không ngăn chặn việc này thì chính họ là một bè lũ bán nước, từ trên
xuống dưới. Quá rõ!”
Bài học lập quốc đầu tiên của
người Việt Nam là câu chuyện Mỵ Châu – Trọng Thuỷ. Vậy mà hiện nay, bất cứ một
người Việt Nam tỉnh táo nào cũng nhận thấy ở Việt Nam đã xuất hiện vô số cơ sở
nội ứng của giặc Tàu, tất cả đều dính líu hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp đến bàn
tay lông lá của nhân vật mà nay đã trở thành nhà lãnh đạo tối cao của thủ đô Hà
Nội “ngàn năm văn hiến” và là một trong những nhà lãnh đạo quan trọng nhất của
Việt Nam. Những gì ông Hoàng Trung Hải gây hại cho Việt Nam và làm lợi cho
Trung Quốc diễn ra một cách hết sức bài bản và có hệ thống. Bất kỳ ai với một
chút tỉnh táo thôi là đã nhận ra được những thiệt hại không thể đong đếm về
kinh tế - xã hội và những hiểm hoạ khôn lường về an ninh - quốc phòng mà ông
Hoàng Trung Hải là chính danh thủ phạm.
Ông Hoàng Trung Hải là một người
Hán yêu nước nên không thể trách ông ta về những chiến tích mà ông Hải lập được
cho quê hương của mình.
Những kẻ đã và đang nâng đỡ và
ra sức bao che cho ông Hải – thực chất là đã bị ông ta khống chế và thao túng
như tôi đã tố cáo – rồi sẽ có vị trí xứng đáng trong ngôi đền của những Lê
Chiêu Thống, Trần Ích Tắc…Chúng ta cũng không cần phải “chê trách” họ.
Đối tượng đáng chê trách ở đây
là những người lẽ ra phải lên tiếng đánh động dư luận về hiểm hoạ Hoàng Trung Hải
nhằm ngăn chặn bàn tay tội ác của ông Hải và vô hiệu hoá mưu đồ thôn tính Việt
Nam của Trung Quốc. Và, thật đáng tiếc, ông lại là một trong số đó.
Nếu ông đủ tinh thần trách nhiệm
yêu cầu cơ quan chức năng trả lời hoặc lên tiếng trước diễn đàn Quốc hội về vấn
đề lý lịch của ông Hoàng Trung Hải qua bức Tâm Huyết Thư mà ông Nguyễn Bình
Giang đã tận tay trao cho ông thì chắc chắn ông Hoàng Trung Hải không bao giờ
có cơ may ngồi vào chiếc ghế quan trọng thứ hai trong chính phủ và gieo rắc
không biết bao nhiêu thảm hoạ cho Việt Nam từ năm 2007 đến nay. (Thiết tưởng
không cần phải nhắc lại rằng bà Đặng Thị Hoàng Yến, Đại biểu Quốc hội khoá XII,
đã bị bãi miễn tư cách ĐBQH chỉ vì đã “quên” khai bà từng là đảng viên Đảng
CSVN. Quyết định số 1275/2007/QĐ-BCA ngày 26/10/2007 của Bộ trưởng Công an
thậm chí còn cấm cán bộ, chiến sỹ công an kết hôn với người Hoa.)
Nếu ông đủ tinh thần trách nhiệm
để lên tiếng về vụ tố cáo của tôi hay bác bỏ cái “công văn” phi pháp của Bộ
Công an mà ông chuyển cho tôi ngày 18/7/2013 thì cho dù vợ chồng tôi có bầm dập
đến thế nào dưới “bánh xe công lý” của nền “tư pháp XHCN”, hàng chục triệu người
Việt Nam cùng các cơ quan truyền thông trong và ngoài nước cũng nhận ra được những
hiểm hoạ to lớn mà đất nước đã và đang phải đối mặt. Để cứu Việt Nam khỏi âm
mưu thôn tính của Trung Quốc, cũng như đưa nước nhà thoát khỏi tình trạng bế
tắc và khủng hoảng ngày càng trầm trọng suốt nhiều năm nay, trước hết người dân
cần biết được sự thật về hiện tình đất nước.
(Trung Quốc nay đã
trở thành vấn đề của cả thế giới, và Việt Nam là một quân cờ quan trọng
trong cuộc đối đầu thế kỷ giữa Trung Quốc với Mỹ và đồng minh. Vì thế, bất kỳ
nhân tố nào ảnh hưởng đến tiến trình Việt Nam cũng đều là mối quan tâm của các
quốc gia liên quan. Mới đây, cả Đài
Tiếng Nói Hoa Kỳ lẫn Đài
Á Châu Tự Do, hai cơ quan truyền thông quốc tế quan trọng, đều đưa tin về sự
kiện lần đầu tiên một người gốc Tàu trở thành Uỷ viên Bộ Chính trị và Bí thư
Thành uỷ Hà Nội. Rõ ràng, ông ta không chỉ trực tiếp kiểm soát ban lãnh đạo tối
cao của Việt Nam trong ít nhất 10 năm nữa, mà thậm chí còn nhiều khả năng trở
thành Thủ tướng hay Tổng Bí thư của chế độ.)
Napoleon từng nói: “Thế giới
chìm đắm trong đau khổ không phải vì tội ác của những kẻ xấu, mà vì sự im lặng
của những người tốt.” Chỉ còn hơn một tháng nữa thôi là ông kết thúc nhiệm kỳ Đại
biểu Quốc hội thứ ba của mình rồi. Vì vậy, một lần nữa, tôi khẩn thiết đề nghị
ông yêu cầu các cơ quan hữu trách giải quyết dứt điểm và đúng
pháp luật vụ tố cáo của tôi.
Đó không chỉ là trách nhiệm của
một Đại biểu Quốc hội đối với một công dân - cử tri. Đó là món nợ của ông với Tổ
quốc, với nhân dân, với lịch sử.
Kính chúc ông luôn dồi dào sức
khoẻ và hoàn thành tốt trọng trách mà cử tri và nhân dân đã tin tưởng giao phó.
Nếu lời lẽ của bức thư có điều gì không phải, rất mong ông rộng lòng lượng thứ
cho tôi.
Trân trọng!
Hà Nội, ngày 28/3/2016
Lê Anh Hùng
Tel.: 01243210177; Email: leanhhung2020@gmail.com
Blog: www.leanhhung.com
Tel.: 01243210177; Email: leanhhung2020@gmail.com
Blog: www.leanhhung.com
----------------------------
* Blog của Lê Anh Hùng là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng
tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của
Chính phủ Hoa Kỳ.
No comments:
Post a Comment