18/09/2023
https://baotiengdan.com/2023/09/18/noi-gi-va-nghi-gi/
Sáng nay, các công sở, trường học ở Hà Nội dành một phút tưởng niệm các
nạn nhân trong vụ cháy thảm khốc. Mấy hôm nay Hà Nội đã cho tạm ngừng các hoạt
động vui chơi giải trí công cộng. Vì muốn chia sẻ nỗi đau với người gặp nạn.
Không ít thông báo của các gia đình hảo tâm mời gia đình những người trong vụ
cháy chưa có chỗ ở đến ở tạm nhà mình – một sự chia sẻ vô cùng cần thiết, kịp
thời, đáng trọng. Bao nhiêu người đã đến đặt hoa, đóng góp vào quỹ giúp đỡ người
bị nạn không cần ai kêu gọi. Thủ tướng, Bí thư Hà Nội đã đến tận nơi chỉ đạo giải
quyết hậu quả, thăm hỏi người bị nạn…
Người ta phê phán gay gắt màn múa hát trong lễ trao giải báo chí do Bộ
Văn hóa Thể thao và Du lịch tổ chức và lấy làm tiếc vì hôm ấy Ban tổ chức không
dành một phút tưởng nhớ người đã khuất và cắt màn hát múa đi. Dù việc đã định rồi
nhưng vẫn có cách vừa được việc, vừa hợp đạo lý chứ để thế thì thờ ơ và vô tâm
quá. Người ta phẫn nộ khi các nhà hát vẫn biểu diễn như chưa từng có chuyện gì
xảy ra. Đó là sự phê phán và phẫn nộ theo lẽ phải thông thường.
Đọc cái công văn của Bộ Văn hoá Thể thao và Du lịch gửi cho Bộ Thông
tin và Truyền thông về việc “xử lý” những trang mạng phê phán chuyện này rò rỉ
ra ngoài mà ngán ngẩm. Ngán tư duy của quan chức, ngán cách ứng xử thiếu nhạy cảm
đạo lý, thiếu chuyên nghiệp khi gặp tình huống không như ý. Đó là cách hành xử
có nguồn gốc từ tâm lý luôn nghĩ mình đúng, cho rằng mình có quyền thì làm gì
là việc của mình không ai được can thiệp, rằng mạng xã hội là thứ “vớ vẩn”, rằng
muốn bịt miệng ai thì cứ dùng quyền lực mà làm, bất chấp tâm trạng xã hội…
Cái tâm lý “ cha mẹ dân” từ ngày xửa ngày xưa tưởng đã tiệt nọc rồi giờ
đang trở thành nếp nghĩ của không ít quan chức, trong khi họ cứ leo lẻo nhận
mình là “công bộc”.
Người xưa dạy “nó lú có chú nó khôn”, “ học ăn học nói, học gói, học mở”
không phải chỉ dành cho trẻ con đâu. Sai thì sửa, có lỗi thì sửa lỗi mới khá
lên được. Đằng này đã sai lại còn dở, càng làm càng sai, cái sai sau dở hơn cái
trước.
Các vị đang làm phận sự được giao, khi sai không biết nhận lỗi, không
chịu sửa lại còn dọa dân thì hết thuốc chữa thật. Nên chọn cách về làm dân thường
là tốt nhất. Chả biết có ích gì cho xã hội không nhưng ít nhất không gây ức chế
cho nhiều người. Cũng là cực chẳng đã thôi nhưng đó là cách “coi được” nhất.
______
Tác giả:
Ông Phạm Quang Long là cựu giám đốc Sở Văn hoá thành phố Hà Nội (2003-2005).
No comments:
Post a Comment