“HỌC LỄ”
CÓ PHẢI LÀ HỌC “THỪA HÀNH”, “PHỤC TÙNG” NGƯỜI TRÊN?
https://www.facebook.com/TuancongThuphong/posts/3150575331839831
GS. Trần Ngọc Thêm cho rằng, phải bỏ câu khẩu
hiệu “Tiên học lễ, hậu học văn”, vì đây là “sản phẩm của nền giáo dục Nho giáo,
phục vụ cho mục tiêu đào tạo người thừa hành, coi việc đòi hỏi người dưới phải
phục tùng và giữ "lễ" với người trên là yêu cầu số 1”.
Vậy có đúng trong thực tế, “học lễ” trong
“Tiên học lễ, hậu học văn” được hiểu là học “thừa hành”, “phục tùng” người trên
không?
Chúng ta thử tra từ điển xem sao:
-"Từ điển thành ngữ tục ngữ Việt
Nam" (Vũ Dung – Vũ Thuý Anh – Vũ Quang Hào – NXB Văn Hoá - 2000) giải
thích: “tiên học lễ, hậu học văn: […] Một kinh nghiệm giáo dục trẻ em: trước hết
là phải học lễ nghĩa đạo đức, sau mới học chữ nghĩa văn chương”.
“Đại từ điển tiếng Việt” (Nguyễn Như Ý chủ
biên) và “Từ điển từ và ngữ Việt Nam” (GS. Nguyễn Lân) có cách giải thích tương
tự.
Cách hiểu về “học văn” của các nhà biên soạn từ
điển hơi máy móc, nhưng giải thích “học lễ” như vậy là phù hợp với cách hiểu,
cách dùng của các nhà biên soạn sách quốc văn cách đây hơn 100 năm.
Cụ thể, trong lời tựa của Quan chánh Đốc-học Bắc-kỳ
(1915) cho cuốn sách “Sơ-học độc-bản” của Nguyễn Quang Ánh và Nguyễn Đình Quế,
có câu “Tiên học lễ, hậu học văn”. Lời tựa như sau:
“Các con
Sách học bây giờ
ngày càng nhiều thêm lên, là cốt để các con dùng; này đây là một quyển sách bài
ngắn, dễ hiểu, ta chắc các con xem tất phải lấy làm thích.
Các con tuổi còn
thơ, nguyên lý của các sự vật các con chưa hiểu thấu, nên các con chưa thiết mấy.
Các con chỉ thích những chuyện vui, bài ngụ-ngôn trong có lắm điều kì dị mà lại
hợp với sự thực, có súc vật, có cây cối ăn nói như người mà vẫn giữ được nguyên
tính, vì cái tưởng tượng của các con còn non nớt, nên các con xem những chuyện
này vẫn lấy làm vui.
Đọc sách này các
con mới biết được điều gì nên làm điều gì nên tránh. Mục đích của người làm
sách này là khai tâm tính của các con trước khi luyện trí: “Tiên học lễ, hậu học
văn”, nghĩ như thế là rất phải vì biết ăn ở cho phải đạo là điều nên học trước
hết. Học giỏi là điều nên khen, nhưng học giỏi lại có nết na mới thực đáng khen
hơn mà vừa được mọi người quý mến.
PÉRALLE
Quan chánh Đốc-học
Bắc-kỳ
Hà-nội, ngày 30
tháng mười một năm 1915”.
Chúng ta thấy “lễ” trong “Tiên học lễ, hậu học
văn” đã được các nhà biên soạn sách quốc văn hồi đầu thế kỷ 20 giảng giải một
cách ân cần, thân thiện, dễ hiểu, phù hợp với nhận thức của lứa tuổi nhỏ. Lễ là
nết na, đức hạnh. “Học lễ” là tu dưỡng đạo đức, học đạo lý làm người, chứ không
phải học phục tùng, thừa hành cấp trên theo kiểu “lễ trị”.
Như vậy, nếu lấy lý do “Tiên học lễ, hậu học
văn” là “đào tạo người thừa hành, coi việc đòi hỏi người dưới phải phục tùng và
giữ "lễ" với người trên”, nên phải loại bỏ khỏi môi trường giáo dục
như GS. Trần Ngọc Thêm đề xuất là không có cơ sở.
P/S: Đáng chú ý đến năm 1923,
cuốn sách "Sơ-học độc- bản" này đã được tái bản tới lần thứ 7. Trong
sách có nhiều bài tập đọc nội dung giản dị, lời lẽ ân cần, giáo dục đạo đức cho
trẻ rất hay.
Ở đây không bàn chuyện bỏ hay không bỏ câu khẩu
hiệu, mà chỉ bàn về chữ nghĩa, cách hiểu khái niệm "học lễ" trong
"Tiên học lễ, hậu học văn".
.
Ảnh chụp sách "Sơ-học độc-bản". Nguồn:
Thư viện QGVN.
https://www.facebook.com/photo/?fbid=3150571325173565&set=pcb.3150575331839831
.
No comments:
Post a Comment