Thạch Đạt Lang
11/02/2018
Tôi
đọc lá thư trần tình của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường với tựa đề Lời
Cuối Cho Một Câu Chuyện Quá Buồn, được ông Nguyễn Quang Lập phổ biến
trên facebook. Ông Tường thanh minh trong thư rằng, ông không hề hiện diện
trong Thảm Sát Tết Mậu Thân tại Huế năm 1968.
Sự
việc xẩy ra đã 50 năm. Thư trần tình của ông Tường được viết, phổ biến đúng vào
dịp chế độ CS ăn mừng 50 năm chiến thắng của cuộc Tổng Công Kích như một lời biện
hộ, phủ nhận sự có mặt cũng như trách nhiệm về cuộc thảm sát.
Chưa
bao giờ tôi viết bài hay lên tiếng về biến cố đẫm máu, vô nhân, tàn bạo này, lý
do tôi chỉ là một học sinh trung học, không sống ở Huế vào lúc thảm sát xẩy ra.
Tuy nhiên những nhân chứng sống, những hình ảnh, thông tin đã chứng minh rõ
ràng là cuộc Thảm Sát ở Huế, do cộng sản gây ra ở nhiều nơi như Bãi Dâu, Cồn Hến,
trường tiểu học Gia Hội, Tiểu Chủng Viện, chùa Theravada…, đặc biệt là ở Khe Đá
Mài với tổng cộng vài ngàn người chết là có thật, không hề do Mỹ, hay phía VNCH
dựng lên.
Hoàng
Phủ Ngọc Tường (ngồi) và Nguyễn Đắc Xuân. Ảnh: internet
Trong
phạm vi bài này, chỉ nói đến lá thư trần tình của ông Tường, không bàn đến những
chuyện khác liên quan đến Thảm Sát Mậu Thân.
Thư
ông Tường thật ra chỉ muốn gửi đến những “bà con bạn bè thương mến, những ai
yêu mến, quen biết và quan tâm” đến ông. Tôi không quen biết, chẳng thương mến,
không thù hận hay quan tâm gì đến ông, có điều ngứa mắt khi đọc những lời lẽ
ông viết trong thư, nên lên tiếng.
Điều
đầu tiên muốn nói, thư trần tình có một điểm son đáng “biểu dương” khi ông Tường
thú nhận Thảm Sát Mậu Thân 1968 là một “sai lầm không thể nào biện bác được,
nhìn từ lương tâm dân tộc, và nhìn trên quan điểm chiến tranh cách mạng”, thế
nhưng tựa đề Lời Cuối Cho Một Câu Chuyện Quá Buồn, ông Tường chỉ cho rằng Thảm
Sát Mậu Thân là một câu chuyện quá buồn lại làm giảm giá trị lời thú nhận trên.
Quá
buồn thôi ư? Mấy ngàn người dân vô tội, chết tức tưởi, oan uổng, người bị đập đầu
bằng cuốc, xẻng, người bị trói bằng dây kẽm gai, bắn từ sau lưng mà ông Tường
chỉ quá buồn. Hơn nữa, nỗi buồn không đến ngay với ông lúc biết tin, cũng không
đến vào năm 1981 khi ông được Burchett và đoàn làm phim “Việt Nam một thiên lịch
sử truyền hình” phỏng vấn. Mãi đến lúc gần đất, xa trời, năm 81 tuổi, ông Tường
mới cảm thấy “quá buồn” khi chế độ CSVN rầm rộ tổ chức, mở lại bữa tiệc máu
trên xác người dân VN.
Thư
của ông Tường có 3 điểm, xin phân tích, nhận định từng điểm.
1.
Ông Tường phủ nhận sự có mặt của mình trong thời gian quân CS chiếm thành phố
Huế năm 1968. Tạm thời cứ tin như thế.
2.
Ông Tường không nhận mình có mặt tại Huế trong lúc Thảm Sát Mậu Thân xẩy ra,
nhưng vì quá hăng say, tin tưởng cách mạng nên đã gian dối, lấy lời kể chuyện của
người khác làm chuyện của mình. Hành động này của ông Tường vào năm 1981-1982
nhằm kể công với “cách mạng” hay mục đích gì khác, có trời mới biết.
Chỉ
biết rằng mãi 36 năm sau, ông Tường mới nhận rằng mình (duy nhất một lần?) đã
sai lầm khi mạo nhận một việc vô cùng quan trọng trong cuộc đời, khiến cho những
người dân Huế vốn “tin yêu” xa lánh ông.
Trong
thư, ông Hoàng Phủ Ngọc Tường chỉ nói rằng quá buồn thôi, rồi ông xin lỗi (ngàn
lần), chứ ông cũng không hề bày tỏ sự ân hận, nuối tiếc về những điều mình đã
làm. Ông HPN Tường dường như cố tình không hiểu rằng Xin Lỗi và Ân Hận là 2 điều
khác hẳn nhau. Sau năm 1975 ông tiếp tục say máu hận thù để lên án Mỹ và chế độ
VNCH bằng những lời nói gian đối, điêu ngoa.
Khác
với trung úy William Calley – thủ phạm chính trong vụ tàn sát người dân ở thôn
Sơn Mỹ, Mỹ Lai, tỉnh Quãng Ngãi ngày 16.03.1968, bị chính phủ Mỹ đưa ra tòa,
xét xử vì tội ác chiến tranh, bị kết án – những kẻ nhúng tay hoặc ra lệnh cho
Thảm Sát Mậu Thân 1968 vẫn được trọng dụng, thăng thưởng và hả hê với những chiến
tích của mình.
Ông
Tường đã không có đủ can đảm để nói lên bản chất của sự việc, Thảm Sát Mậu Thân
là một chủ trương của CSVN nhằm gieo rắc khủng bố, kinh hoàng trong dân chúng
miền Nam mà ông là môt người tham gia, trực tiếp hoặc gián tiếp, để rồi cuối đời
mới lên tiếng trần tình, phủ nhận sự có mặt của mình trong thời gian cộng quân
chiếm đóng trong thành phố Huế.
Trong
thư, ông Tường thừa nhận Thảm Sát Mậu Thân 1968 ở Huế là có thật nhưng do “quân
nổi dậy” vì hận thù nên nhiều người bị giết oan uổng. Chẳng có “quân nổi dậy”
nào ở Huế cả, ông Tường đừng lộng ngôn. Không có người dân nào nổi dậy để chạy
theo CS như ông viết, hơn nữa, là đảng viên đảng CS, ông Tường thừa hiều cách tổ
chức, vận hành chính sách, đường lối của đảng CSVN, rằng cuộc Thảm Sát Mậu Thân
chắc chắn phải có lệnh từ trung ương đảng, bởi không một cán bộ, đảng viên, sĩ
quan quân đội CS, bất kỳ cấp bậc nào nào dám tự tiện hành động mà không có lệnh.
Thừa
nhận “Thảm Sát Mậu Thân là sai lầm không thể biện bác trên quan điểm chiến
tranh cách mạng và nhìn từ lương tâm dân tộc” nhưng lại đổ lỗi cho “quân nổi dậy”,
ông Tường có mâu thuẫn không vậy? Bởi quân nổi dậy tất nhiên là quân ô hợp, khó
chỉ huy, không có kỹ luật…như thế thì sao lại kết luận là sai lầm trên “quan điểm
chiến tranh” và nhìn từ lương tâm dân tộc?
3.
Sau khi thừa nhận sai lầm (vào lúc cuối đời) ông HPN Tường biết mình tự rước họa
vào thân (cũng đáng khen) là còn sót lại chút liêm sỉ. Tuy nhiên, cho rằng những
người chống cộng cực đoan căn cứ vào đó để quy kết, vu khống ông là tội phạm
chiến tranh thì không đúng. Tôi không hận thù, không kết tội, gọi ông là Tên Đồ
Tể Tết Mậu Thân như ông cựu thiếu tá cảnh sát Liên Thành, nhưng tôi có quyền đặt
câu hỏi về những việc làm của ông trong thời gian đó.
Những
người nghi ngờ, đặt câu hỏi về vai trò của ông Tường trong Thảm Sát Mậu Thân có
quyền truy tố việc làm của ông, bởi chính bản thân ông tiền hậu bất nhất trong
lời nói, hành động của mình trong biến cố này. Họ có quyền buộc tội ông, ông có
quyền bào chữa, đưa ra chứng cớ, nhân chứng để biện minh cho sự vô tội của
mình.
Cũng
có ý kiến cho rằng, đến một thời điểm nào đó, mọi việc sẽ rõ ràng. Tôi không
tin điều này, bởi 50 năm đã trôi qua, không còn bao nhiêu nhân chứng hiện diện
trên đời, đó cũng là thời gian đủ để những người CSVN tìm cách thủ tiêu, xóa bỏ
hết những bằng chứng của tội ác diệt chủng mà họ đã làm trong Thảm Sát Mậu
Thân.
Tuy
nhiên, dù thế nào đi nữa thì theo tôi, chỉ có tòa án lương tâm của chính ông
Hoàng Phủ Ngọc Tường là quan trọng nhất. Việc ông có tham gia, trực tiếp hoặc
gián tiếp trong Thảm Sát Mậu Thân thì chỉ có cá nhân, đồng chí, thượng cấp của
ông mới có câu trả lời chính xác.
Thư
trần tình của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường có chân tình cách nào đi nữa, cũng chỉ
có giá trị như một lời Xin Lỗi lấy lệ, nửa vời, không hơn không kém.
------------------------------------
Kông Kông
11-2-2018
Tình
thật tôi không đặt nặng về câu chữ trong lá thư ngõ (coi như cuối đời) của ông Hoàng Phủ
Ngọc Tường, cho dù một lá thư như vậy chắc chắn là ông đã so đo đến từng cái dấu
phẩy, dấu chấm chứ chưa nói đến từng chữ, từng câu. Vấn đề ở đây là qua bao
nhiêu năm tháng, từ sau đoạn video nghiệt ngã năm 1981 phổ biến, ông đứng về
phe chiến thắng, lý luận hùng hồn để bảo vệ thành quả “cách mạng”, mãi đến bây
giờ tại sao ông phải thanh minh?
Hoàng
Phủ Ngọc Tường (ngồi). Ảnh: Chử Thu Hằng
Dù
là thanh minh nhưng ý ông rõ ràng là chỉ có “quân nổi dậy” giết dân Huế.
Và, như
trong video, ngụ ý là việc giết đó cần thiết như giết loài rắn độc.
Cho
đến bây giờ ông vẫn xác nhận giết dân là do “quân nổi dậy”. Đây là cách dùng chữ
đúng bài bản tuyên truyền nên khó có thể tin là “nỗi thống thiết tự đáy lòng” của
ông Tường. Vì “quân nổi dậy” chỉ sự bộc phát, ô hợp do quần chúng căm thù hình
thành. Mà đã là quần chúng thì đương nhiên không có tổ chức hay cá nhân nào chịu
trách nhiệm. Vì thế, có hay không có ông Tường hiện diện ở Huế, sự việc cũng phải
xảy ra như thế. Ông Tường, người ngoài cuộc, vô can!
Nhưng
thực tế quân Bắc Việt, quân Mặt trận Giải phóng cùng với bọn nằm vùng gây ra, tất
cả đều do miền Bắc chỉ đạo. Chứng tích đang còn nóng hổi là việc họ vừa tổ chức
“hoành tráng” lễ mừng 50 chiến thắng Mậu Thân ngay tại Sài Gòn!
Suốt
từ năm 1968 đến nay, cứ mỗi dịp Tết đến, không chỉ riêng người Huế mà cả miền
Nam, đều tổ chức lễ giỗ nạn nhân bị thảm sát. Như vậy ngày Tết chỉ có đảng vui
còn người miền Nam thì đau đớn xé lòng. Một bên uống rượu mừng Xuân với máu, một
bên cạn cả nước mắt. Đã hẵn ông Tường từng nâng ly với đồng chí của ông như thế.
Thế
nhưng 37 năm đã trôi qua, từ chính miệng ông Tường xác nhận (thần khẩu buộc xác
phàm) sao bỗng dưng ông lại thanh minh với “ngàn lần xin lỗi”?
Mượn
câu nói “bất hủ” của một nữ đạo diễn đi làm phóng sự ở Syria “sống sót trở về”,
là “động cơ nào” ông Tường đọc cho con gái ghi lại thư ngõ?
Nếu
ông Tường là người có tâm Phật thì chỉ cần “khi nghe ai đó kể lại” đi trong đêm
tối như bùn vướng dưới chân mới bật đèn bấm và thấy đầy máu thì chắc chắn ông
Tường phải nổi da gà, niệm ngay “A Di Đà Phật”. Sự ăn năn thống hối phải thể hiện
ngay lúc đó chứ không phải 13 năm sau nói oang oang (trong video) xác nhận mình
là người trong cuộc.
Và,
đến thời điểm nầy “chẳng mấy hồi nữa phải về trời” lại muốn được “im lặng bằng
tâm về cõi Phật”!
Đã
thế, ông Tường còn giấu kín tên (những) người kể chuyện! Vì (những) người kể chắc
chắn phải thâm giao, được ông tin tưởng nên ông mới vơ vào, xưng tôi, kể công.
Vậy thì (những) người kể đó là ai? Đã muốn thanh minh mà giấu tên nhân chứng
thì (chính ông Tường) có thể tin được không?
Khi
sức khỏe tốt nhìn về phía trước, còn đau đớn, bệnh tật cuối đời thì quay lại
quá khứ là chuyện bình thường. Nhưng với quá khứ 37 năm, từ “biến cố video”,
ông Tường mới trải lòng là nhận vơ công trạng, phải chăng ông nghĩ như thế là đủ,
là phủi sạch hết nợ đời? Hay vì chứng kiến những ngày tàn của chế độ nên cần
“phản tỉnh” kiểu Nguyễn Khải (Đi tìm cái tôi đã mất) bỏ “mâm cỗ” cũ để được ngồi
vào “mâm” mới?
Hoặc
theo chân một ông Giáo sư đã bỏ đảng Nguyễn Phú Trọng để trở lại đảng Hồ Chí
Minh vì muốn xác nhận là đảng cộng sản Hồ Chí Minh tốt (!) cho dù nhân loại đã
có bia tưởng niệm 100 triệu nạn nhân?
Lẽ
ra điều ông Tường nên làm là chấp nhận quá khứ vì không ai có thể thay đổi được
quá khứ. Cách thanh minh tốt nhất là phản tỉnh! Xác nhận tội lỗi cũ, dù trực tiếp
hay gián tiếp gây ra thảm sát Mậu Thân ở Huế, bằng cách công khai lên án việc đảng
vừa tổ chức kỷ niệm “chiến thắng Mậu Thân” và tuyên bố bỏ đảng! Việc làm nầy tự
nó sẽ nói lên được phần nào tâm trạng “với tư cách một đứa con của Huế, đã ra
đi và trở về” (ngắt bỏ đoạn kế tiếp) Được như vậy là ông Tường xác nhận đã bỏ
Huế “ra đi” vì sự mông muội, còn bây giờ xin “trở về” để làm lại người con của
Huế với tất cả ăn năn.
Được
như vậy chưa hẳn thân nhân những nạn nhân ở Huế sẽ tha thứ nhưng ít ra lương
tâm ông cũng thanh thản được đôi phần.
Còn,
thanh minh thì chỉ chứng tỏ tâm địa con người cộng sản là không thể nào có thể
thay đổi được, ông Tường đúng như vậy!
No comments:
Post a Comment